Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nhập môn khảo hạch bắt đầu

Chỉ thấy nội dung trên thư tịch lung ta lung tung, lời mở đầu không có tiếp sau, đừng nói nội dung, đọc tiếp cũng không nổi, giống như là thiên thư, nhìn lên một cái hai mắt liền choáng váng.
- Xem ra... Vẫn là nghĩ quá đơn giản...
Lật hết sách, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, tiện tay ném xuống đất.
Hai quyển công pháp này đều là thư viện sàng chọn ra chính xác nhất, lại không cách nào tra nhìn, do đó nội dung hoàn toàn giao hòa, mặc dù thành một quyển sách, nhưng như dầu nước, phân biệt rõ ràng, lung ta lung tung, ngay cả tu luyện cũng không có cách nào tu luyện!
Thật giống như bào ngư, sầu riêng, quả sơn trà, dưa hấu, sữa bò, ô kê... Những vật này ăn riêng đều là mỹ vị, nhưng trộn cùng một chỗ, nồi cũng muốn ném.
- Xem ra thư viện chỉ có thể lấy ra một loại công pháp, còn làm không được dung hợp công pháp...
Lắc đầu, nhịn không được thất vọng, một lát sau, ánh mắt lộ ra vẻ kiên nghị:
- Thư viện đã không cách nào dung hợp, ta có thể thử một chút hay không... Để hai bộ thân pháp này dung thành một thể?
Thiên Đạo thư viện, có thể sưu tập công pháp nội dung tương tự, dung hợp thành một cái, thật giống như bột mì hạt tròn, dung hợp thành bột nhão, nhưng bản chất khác biệt, liền không cách nào thành công.
Thiên Đạo thân pháp cùng Hồng Trần Đạp Thiên bộ, một cái phi hành, một cái đi lại trên đất, bản chất không giống nhau, do đó, thư viện không có cách nào kiêm dung.
Nhưng nó làm không được, không có nghĩa là mình làm không được!
Đều là thân pháp, đơn giản một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất, chỉ cần xử lý thoả đáng, có lẽ thật có thể hòa vào nhau, để tốc độ phi hành gia tăng thật lớn.
Nghĩ đến điểm này, con mắt Trương Huyền càng ngày càng sáng.
- Ở trên không trung vận thử chuyển Thiên Đạo thân pháp một chút...
Một hồi nhiệt huyết sôi trào, Trương Huyền cũng không chậm trễ, hít sâu một hơi, người ở trên không trung, phân tâm nhị dụng, vận chuyển Thiên Đạo thân pháp.
Phù phù!
Còn không có vận chuyển xong, Hồng Trần Đạp Thiên bộ ở duy trì ở trên không trung, liền không tự chủ được ngừng lại, toàn thân trong nháy mắt cứng ngắc, rầm một tiếng, đầu cắm vào trên mặt đất, đập ra một cái lỗ thủng.
- Không đúng...
Mặt mũi bụi bặm, vẻ mặt Trương Huyền biến thành màu đen.
Còn tưởng rằng đơn giản, không nghĩ tới căn bản không phải chuyện như vậy.
Hiện tại cường độ hồn lực của hắn, phân tâm nhị dụng là cực kỳ đơn giản, nhưng chân khí của hai bộ công pháp, sẽ đi qua cùng một kinh mạch, chân khí va chạm, lực lượng xung đột lẫn nhau... Sau đó liền rớt xuống!
Xem ra dung hợp công pháp, liền không dễ dàng như tưởng tượng.
Cũng đúng, nếu dễ dàng mà nói, loại pháp quyết này khẳng định đâu đâu cũng có, sẽ không phân ra nhiều loại kỹ càng như vậy.
- Thử ở thời điểm dùng Thiên Đạo thân pháp, vận chuyển Hồng Trần Đạp Thiên bộ một chút...
Một lần thất bại, Trương Huyền cũng sẽ không nhụt chí, ánh mắt ngưng lại, thay đổi mạch suy nghĩ.
Vừa rồi thi triển Hồng Trần Đạp Thiên bộ thời điểm, vận chuyển Thiên Đạo thân pháp, hiện tại trái lại... Có lẽ có thể thành công.
Hắn đang dung hợp võ kỹ, bên ngoài phòng, Tôn Cường đi tới, nhìn Trịnh Dương đang luyện thương hỏi:
- Thiếu gia đâu?
- Lão sư đang bế quan, không cho phép quấy rầy!
Thu thương đứng thẳng, Trịnh Dương phun ra một hơi, như lụa trắng lan tràn nơi xa.
Trong khoảng thời gian này không chỉ tu luyện công pháp, võ kỹ cũng không rơi xuống, ở dưới Trương sư không ngừng chỉ điểm, lĩnh ngộ đối với thương cũng càng ngày càng mạnh, thương pháp càng ngày càng lợi hại.
Phẩm giai tu vi, so với Vương Dĩnh khẳng định kém xa tít tắp, nhưng sức chiến đấu, có lẽ sẽ không kém quá nhiều.
- Bế quan?
Tôn Cường gãi gãi đầu:
- Được rồi, nếu như thiếu gia xuất quan, nói với hắn một tiếng, ta đã tìm xong chỗ ở, có thể dời qua!
- Tìm xong?
Thu hồi trường thương, ánh mắt Trịnh Dương sáng lên.
Nơi này đâu đâu cũng có Danh Sư, mặc dù đám người Hồng sư không nói gì, nhưng bọn hắn ở cũng không quen, đã sớm muốn dọn đi rồi.
- Đừng cao hứng quá sớm, gần đây Danh Sư học viện không dễ tìm địa phương cho lắm, ta chỉ tìm được chỗ đặt chân tạm thời, một cái tiểu viện, mấy gian phòng, phủ đệ... Chỉ sợ là không tìm được, cho dù có, cũng là giá trên trời!
Tôn Cường nói.
Danh Sư học viện hội tụ không biết bao nhiêu cường giả tuổi trẻ của đế quốc, những người này không ít đều có gia thế to lớn, Trương Huyền có thể mang theo học sinh, tìm địa phương ở lại, bọn họ tự nhiên cũng giống như vậy.
Có thể nói tất cả gian phòng chung quanh, cơ bản đều bị mua không sai biệt lắm, có tiền cũng mua không được, cho dù có thể mua được... hầu như đều là giá trên trời, không phải bọn họ có thể gánh vác nổi.
Dù sao bọn họ vẫn rất nghèo.
- Trước có thể sắp xếp lại nói...
Trịnh Dương gật đầu.
- Đúng vậy, có điều đây không phải kế lâu dài, chúng ta ở không có việc gì, vạn nhất lão gia tới, đường đường Danh Sư trên bát tinh, làm sao có thể ở tiểu viện nhỏ như vậy?
Tôn Cường lắc đầu:
- Ta vẫn phải thương nghị với thiếu gia một chút, đằng sau làm sao bây giờ...
Cảm thán một tiếng, đang muốn nói tiếp, liền nghe gian phòng trước mắt có một tiếng va chạm vang lên, dường như có người ngã xuống đất.
- Ngươi không phải nói thiếu gia bế quan tu luyện sao? Đây là thanh âm gì?
Tôn Cường sững sờ, đang muốn đẩy cửa vào xem đến cùng xảy ra chuyện gì, lại nghe được một tiếng kêu rên, ngay sau đó bức tường trước mắt nhoáng một cái, một cái đầu người từ trong mặt tường vươn ra, treo ở phía trên.
- Lão sư!
- Thiếu gia...
Thấy rõ ràng bộ dạng của đầu người, hai người sững sờ, còn chưa hô xong, bóng người lại lóe lên, vị thiếu gia, lão sư để bọn hắn tôn kính kia lần nữa bay ra, đâm vào trên tường đối diện, đập ra một cái lỗ thủng.
Bành bành bành bành!
Trương Huyền như bóng da bị quất bay, qua lại đi loạn ở trên vách tường, gian phòng nguyên bản cực kỳ chắc chắn, qua mấy lần liền oanh… một tiếng sụp đổ.
Nhìn thấy một màn trước mắt, Tôn Cường, Trịnh Dương nhìn nhau, khóe miệng co giật.
Không phải tu luyệnsao?
Cái này là làm cái quỷ gì?
Tuyệt chiêu gì cần phải không ngừng va đập như thế, cả người đều đụng sưng lên...
Hô!
Thời điểm bọn hắn đang kỳ quái, chỉ thấy Trương Huyền va sụp gian phòng, đụng ở trên đại thụ, đầu cắm vào, chỉ còn dư hai cái chân, không ngừng run rẩy.
- Lão sư...
Trịnh Dương kịp phản ứng, vội vàng vọt tới, nhổ Trương Huyền từ trên cây xuống, chỉ thấy sắc mặt hắn biến thành màu đen, tràn đầy buồn bực:
- Lão sư... Ngươi không sao chứ!
- Thiếu gia, không phải là không có tiền sao, đừng nghĩ quẩn ah...
Tôn Cường vội vàng đi tới, hảo tâm an ủi.
- Khụ khụ!
Nghe được lời an ủi, Trương Huyền một hồi buồn bực, khoát tay áo:
- Ta đi ra ngoài một chuyến! Tôn Cường, ngươi tìm Hồng sư, bồi thường đồ vật làm hỏng nơi này...
Không quản khuôn mặt hai người bọn hắn xoắn xuýt, Trương Huyền nhảy lên không trung, Thiên Hùng thú nghe được tín hiệu bay tới, một người một thú thừa dịp bóng đêm, thẳng tắp ra ngoài thành.
Hắn lại tiếp tục ở địa phương nhỏ như vậy nữa, phá hủy toàn bộ tiểu viện đoán chừng cũng dung hợp không ra, còn không bằng ra ngoài tìm địa phương rộng rãi hơn.
Không lâu sau liền đi tới một dốc núi ở ngoài Hồng Viễn thành.
Gió đêm phơ phất, trăng sáng bay lên không, trùng chim hót vang bốn phía, cho người ta một loại khí tức yên tĩnh điềm nhiên.
- Ở đây đi!
Khoanh chân ngồi dưới đất, trước tìm linh thạch khôi phục chân khí vừa rồi tiêu hao, Trương Huyền tiếp tục dung hợp.
Bành bành bành bành!
Rất nhanh, trong núi rừng vang lên thanh âm đầu đụng cây, đụng tảng đá, đồng thời còn kèm theo tiếng kêu thảm thống khổ, liên tiếp không dứt bên tai...
Tựa như trong đêm trăng người sói ẩn hiện, lưu lại truyền thuyết kinh khủng.
...
Hôm sau.
- Trương sư trở về chưa?
Hồng sư gấp gáp đi qua đi lại.
Đêm qua, nghe được thanh âm nhà sụp, mới vừa chạy tới, liền thấy Trương sư lăng không bay đi, cho là hắn đi ra tu luyện, chẳng mấy chốc sẽ trở về, không nghĩ tới một đêm trôi qua, bóng người cũng không có thấy.
Hôm nay là thời gian Danh Sư học viện khảo hạch, một khi bỏ lỡ, lại muốn tiến vào liền không có khả năng!
- Thiếu gia buổi tối hôm qua đi ra, liền không trở về...
Tôn Cường lắc đầu, cũng rất kỳ quái.
Thiếu gia này của mình, luôn luôn rất bình thường, sao hôm qua giống như trúng tà, đập đầu vào tường như vậy?
Không chỉ như thế, còn cả đêm không về... Sẽ không thật sự nghĩ quẩn chứ!
Nhịn không được nhìn về phía đám người Trịnh Dương cách đó không xa:
- Các ngươi hôm qua... Ai kích động thiếu gia?
- Không có ah...
Mấy người Trịnh Dương cũng không hiểu ra sao:
- Lão sư nói muốn bế quan tu luyện, cái khác chúng ta thật không biết!
Hôm qua lão sư về liền nói muốn bế quan tu luyện, sau đó bắt đầu... đụng cây. Còn vì sao, bọn họ thật không rõ ràng!
- Vậy chuyện gì xảy ra a...
Nghe được không người kích động, thiếu gia làm ra cử động kịch liệt như thế, khóe miệng Tôn Cường co giật, đang muốn đi tìm người, chỉ thấy thiếu gia để cho người ta lo lắng, đầy người bụi bặm, vẻ mặt tang thương đi tới.
Nhìn dáng vẻ của hắn, căn bản không giống như tu luyện, mà là lăn trên mặt đất một đêm, còn thảm hơn ăn mày.
- Thiếu gia, ngươi...
Tôn Cường vội vàng nghênh đón, mặt mũi lo lắng.
- Ta không sao!
Trương Huyền lắc đầu, nhìn về phía lão giả cách đó không xa:
- Hồng sư, chúng ta đi thôi...
- Ngươi như vậy... Thật có thể tham gia khảo hạch?
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, khóe miệng của Hồng sư cũng co giật.
Người khác vì nhập môn khảo hạch, tắm rửa thay quần áo, quần áo sạch sẽ, tranh thủ cho lão sư khảo hạch cái ấn tượng tốt, ngươi ngược lại tốt... Chật vật như ăn mày, hơn nữa ánh mắt đỏ như máu, xem ra một đêm không ngủ... Thật có thể khảo hạch sao?
- Không sao cả!
Trương Huyền vẫy tay.
Hôm qua thí nghiệm một đêm, chân khí tiêu hao hết năm lần, người càng bị đụng gần chết, kết quả... Vẫn như cũ không thành công.
Dung hợp võ kỹ, cần đồ vật liên quan nhiều lắm, như hắn, muốn thành công, cũng không phải sự tình một sớm một chiều.
Bất quá, mặc dù không thành công, khống chế Hồng Trần Đạp Thiên bộ lại tinh tế hơn rất nhiều, tốc độ cũng càng thêm mau lẹ, mặt khác, lý giải đối với võ kỹ, cũng đạt tới một cấp độ khác, sức chiến đấu tăng lên không ít.
Đáng tiếc là, nghiên cứu dung hợp võ kỹ một đêm, chưa kịp tu luyện công pháp Kiều Thiên cảnh, thực lực bây giờ vẫn như cũ là Hợp Linh cảnh đỉnh phong.
- Vậy thì tốt, đi thôi...
Thấy hắn nói không có việc gì, khảo hạch lại chậm trễ không nổi, Hồng sư không nói thêm lời, hai người leo lên Linh thú phi hành chuyên môn của học viện, nhanh chóng bay về phía Lôi Viễn phong của Hồng Viễn sơn mạch.
Lôi Viễn phong cách Sĩ Tử Hải chỉ hơn hai trăm cây số, không đến một khắc, mọi người liền chậm rãi hạ xuống.
Tân sinh đến đây khảo hạch hầu như đều đã tới, từ xa nhìn lại, dòng người cuồn cuộn, không biết bao nhiêu.
- Học sinh mới của năm nay so với trước kia nhiều hơn mấy lần, chừng ba vạn người, nghe nói, học viện chỉ tuyển hai vạn, nói cách khác... Lần khảo hạch này, sẽ đào thải tròn một vạn!
Hồng sư thấp giọng.
- Ba vạn tân sinh? Đào thải một vạn?
Khóe miệng co giật, Trương Huyền trừng mắt, không hổ là Danh Sư học viện của đế quốc nhất đẳng, thật đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận