Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền muốn nghiêm túc

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------
- Đây là... Tuyết Nê thủ pháp!
- Truyền thuyết là năm đó Ngô Đạo Tổ sư quan sát chim bay lưỡng lự, mà sáng lập ra thủ đoạn vẽ tranh, tuyết nê hồng trảo, đảo mắt tây đông... Dùng loại thủ pháp này vẽ tranh, ý cảnh xa xăm, còn không có xuất hiện nội dung, đã câu hồn phách người!
- Bộ thủ pháp này, vài vạn năm qua, có thể học được, lác đác không có mấy, không nghĩ tới Tử Tình tài nữ chẳng những học được, còn thi triển trôi chảy như vậy, tỷ thí lần này, khẳng định thắng chắc!
- Xem ra, chỉ cần thư hoạ không cao hơn cửu tinh, không người có thể vượt qua...
...
Bốn phía xôn xao.
Vị Trương gia đệ nhất tài nữ này, vừa ra tay, bút lông, giấy, mực nước, thủ pháp, thậm chí tâm cảnh... Đều không có kẽ hở, hoàn mỹ để cho người ta sợ hãi thán phục.
- Không tệ...
Trương Huyền cũng âm thầm gật đầu.
Thân là Thư Họa sư bát tinh, nhãn lực của hắn so với đám người bốn phía càng thêm cường đại, tự nhiên có thể thấy được cô gái trước mắt, quả thực không dễ dàng đối phó.
So với lúc trước xông Danh Sư lâu gặp phải vị Thánh Tử kia, chỉ mạnh không yếu!
Thánh Tử điện, dù tập hợp vô số thiên tài trong đại lục, nhưng cũng không phải Thánh Tử trong đó, là thiên hạ đệ nhất của thế hệ trẻ tuổi.
Thật giống như Khải Linh sư công hội Trương Phong, mặc dù là Thánh Tử, khải linh thuật ảo diệu vô song, nhưng thật muốn so với Vương Dĩnh mới đi vào tổng bộ, vẫn hơi có không bằng... Nếu không, đối phương cũng sẽ không tìm Trương Huyền hỗ trợ.
Đạo lý giống vậy, vị Thánh Tử kia của Thánh Tử điện, trên thư hoạ rất mạnh, nhưng dường như còn xa xa không bằng vị trước mắt này.
Rầm!
Bút lông nhẹ nhàng vung vẩy trên không trung, cho người ta một loại hưởng thụ, cả người Trương Tử Tình giống như máy móc, khống chế không sai chút nào, mỗi một nét, mỗi một giọt mực nước rơi vào trên giấy lưu quang, đều tản mát ra ánh sáng làm người ta say mê, để cho người ta nhìn một cái, liền rơi vào trong đó, không cách nào tự kềm chế.
- Trương sư... Nàng đã vẽ nhiều như vậy, ngươi cũng nhanh bắt đầu đi, nếu không thật sẽ thua...
Đang quan sát, liền nghe bên cạnh có thanh âm gấp gáp vang lên.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy Kiếm Tần Sinh vẫn che trán, tràn đầy bất đắc dĩ.
- Trước không vội...
Nhìn cây nhang lớn trước mắt, thời gian còn lâu, Trương Huyền lắc đầu.
Hắn vẽ tranh cực kỳ đơn giản, mười, hai mươi cái hô hấp liền có thể hoàn thành, không cần thiết đuổi theo.
Biết vị trước mắt này từng xông qua Danh Sư lâu, vượt qua Thánh Tử Thư Họa sư công hội, thư hoạ chi đạo cực kỳ cường đại, Kiếm Tần Sinh không nói thêm lời, tràn đầy xấu hổ nhìn qua:
- Không vội là tốt rồi... Khụ khụ, Trương sư, có thể cùng ngươi thảo luận chút chuyện hay không?
- Sư đệ cứ nói đừng ngại!
Trương Huyền gật đầu.
- Là như thế này... Ngươi bây giờ đại biểu là kiếm đạo... Có thể đừng gây những nghề nghiệp khác hay không...
Dừng lại một chút, Kiếm Tần Sinh nói.
Nói thật, hắn thật có chút hối hận mang cái tên này tới!
Tới là so kiếm, cao thủ am hiểu kiếm pháp còn không có nhìn thấy, trước làm sập trận pháp của người ta, sau đó khải linh tất cả tượng đá... Ngay sau đó lại muốn cùng người tỷ thí thư hoạ... Trận pháp, khải linh, thư hoạ, giám bảo, một cái so một cái trâu... Ngươi thật... Chỉ là tới so kiếm, có thể chú ý thân phận của mình hay không?
Ngươi bây giờ là sư huynh của ta, những nghề nghiệp khác khoa trương như thế, thật được sao?
- Cái này... Nói cũng phải!
Bị hắn hỏi, Trương Huyền tràn đầy xấu hổ gãi đầu một cái:
- Là ta thiếu cân nhắc...
Chỉ nghĩ cho Trương gia một hạ mã uy, lại quên cái này, lấy thân phận kiếm pháp đi tới Trương gia, kiếm còn chưa bắt đầu so, trước làm ra nhiều chức nghiệp như vậy, quả thực khó coi, cho người ta một loại cảm giác không làm việc đàng hoàng.
- Không có việc gì, chỉ cần ngươi nhớ, chúng ta tới so kiếm là tốt rồi...
Thấy hắn thừa nhận, Kiếm Tần Sinh không tiện nói tiếp, đành phải nhẹ gật đầu.
Nếu không phải bởi vì hắn, đối phương cũng khó có khả năng tới, cho dù có chút sai lầm, cũng là cảm kích, không trách cứ được.
- Ta nhớ...
Trương Huyền nhẹ gật đầu, đang muốn nói tiếp, liền nghe phía trước có thanh âm.khen hay
- Quá lợi hại, nhanh như vậy liền hoàn thành!
- Bức tranh đẹp quá, Tử Tình tiên tử, có thể bán bức họa này cho ta? hay không
- Thời gian ngắn như vậy, liền thành công vẽ tranh, không hổ là thiên tài Thư Họa sư công hội ngàn năm không gặp...
...
Bốn phía tràn đầy thảo luận, Trương Huyền ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cô bé trước mắt, trên không vung vẩy bút lông đã ngừng lại, một bức họa xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Là một bộ núi trúc.
Mặc dù không có thực vật khác phụ trợ, nhưng mỗi một cây trúc, đều giống như mọc ở trên giấy, xanh biên biếc, ở dưới gió nhẹ thổi, không ngừng lắc lư, bất cứ lúc nào cũng sẽ từ bên trong mọc ra.
Hết thảy mười mấy cây trúc, mỗi một cây, đều tựa hồ có tình cảm cùng sinh mệnh của mình, hình thái khác nhau, không có một chỗ tương tự.
- Trao cho đồ vật vẽ ra linh tính, tựa như đang sống, lợi hại!
Trương Huyền lần nữa gật đầu.
Vốn cho rằng tùy tiện làm một bức họa liền có thể chiến thắng, hiện tại xem ra, không có dễ dàng như vậy.
Trình độ của cô gái trước mắt này, so với hắn tưởng tượng còn cao minh hơn không ít.
Thư hoạ, cũng không phải càng phức tạp, màu sắc càng rực rỡ thì cấp bậc càng cao, đại âm hi thanh, đại tượng vô hình, rất nhiều danh họa chân chính, thật ra thì đều cực kỳ đơn giản.
Thật giống như kiểm nghiệm một đầu bếp có lợi hại hay không, liền để hắn thái sợi khoai tây vậy. Càng đơn giản, càng biểu hiện công lực.
Rừng trúc trước mắt này, thoạt nhìn hời hợt, có chút mùi vị lục thực, nhưng trên thực tế, cẩn thận quan sát, liền có thể phát hiện, trong đó mỗi một cây, đều giống như đang sống, có được sinh mệnh đặc biệt thuộc về mình.
Hơn nữa, ở giữa mỗi một cây, hư thực gặp lại, xen vào nhau tinh tế, đã có hình thức ban đầu của thế giới trong tranh.
Nếu không phải đối phương tuổi còn nhỏ, nhận tu vi hạn chế, chỉ sợ đã có thể làm ra tác phẩm hội họa đỉnh phong nhất, xung kích Thư Họa sư cửu tinh.
- Khó trách những người khác nói, tác phẩm hội họa cửu tinh không ra, muốn vượt qua rất khó...
Trương Huyền cảm xúc một tiếng, cảm nhận được áp lực nồng đậm. Muốn vượt qua bức họa này của đối phương, chỉ sợ chỉ có tác phẩm cửu tinh chân chính.
- Thế nào, Trương sư đây là muốn chủ động nhận thua ư?
Đang suy tư, liền nghe thanh âm của nữ hài vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khóe miệng của Trương Tử Tình mang theo cười lạnh.
Hiện tại nàng rốt cuộc minh bạch, vì sao đối phương không cần cược tranh của nàng, mà là một viên Linh Thạch tuyệt phẩm, tranh nàng trân quý như vậy, thật muốn thua, đối phương nhất định thua không nổi...
Lúc này mới cố làm ra vẻ huyền bí, cho cái bậc thang đi xuống.
- Nhận thua? Cái này sao có thể?
Trương Huyền lắc đầu:
- Ngươi vẽ rất tốt, đã như vậy, ta cũng muốn lấy ra chút bản lĩnh thật sự...
Cảm xúc một tiếng, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay nhiều ra một thanh trường kiếm, ở trên không trung run một cái, lắc đầu thu về nhẫn, lại lấy ra một chuôi , run một cái, lần nữa lắc đầu thu về.
Như thế liên tục, rốt cuộc tìm được một chuôi trường kiếm dường như thích hợp, cầm ở lòng bàn tay, nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên bàn chân đạp mạnh mặt đất.
Phần phật!
Một phiến đá phẳng ở dưới chân bay lên, rơi vào trước mắt.
- Ta bắt đầu...
Trương Huyền cười nhạt một tiếng, cầm trường kiếm trong tay đâm tới phiến đá.
- Ngươi không dùng bút lông? Không dùng giấy lưu quang... Dùng kiếm cùng phiến đá vẽ tranh?
Thân thể mềm mại vụt qua, Trương Tử Tình như có nghiệp hỏa bay lên, suýt chút nữa nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận