Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cổ Thánh chi huyết

- Phốc!
Bị vũ khí bản thân chém giết, rất nhiều Dị Linh tộc mặt mũi phát điên, nước mắt ào ào.
Những binh khí này, chúng ta không muốn cho ngươi, ngươi đây không phải xin, là cứng rắn cướp có được hay không?
Công bằng quyết đấu, chỉ là mọi người dùng chân khí chiến đấu... Ngươi cái này đánh cái gì a?
Công bằng em gái ngươi ah!
Còn không bằng lấy ra thú sủng, chúng ta bị cắn chết cũng không đến mức nhận loại tủi thân này.
- Ngươi... Ngươi tự tìm cái chết!
Thấy ở dưới Trương Huyền khống chế, Dị Linh tộc từng người ngã xuống, hơn ba mươi tộc nhân, thời gian nháy mắt liền chết hơn một nửa, Cổ Thánh gọi là Dục lão quỷ triệt để nổi giận.
Vốn mục đích khiêu chiến là muốn đạt được danh ngạch đi vào Đại Thành điện, hiện tại mọi người chết sạch, còn muốn danh ngạch... Có cái rắm dùng?
Ầm ầm!
Một bàn tay khổng lồ, bất ngờ xuất hiện, không gian trước Đại Thành điện, trong chốc lát bị giam cầm, một đạo lực lượng nghiền ép vạn cổ, giống như muốn đập Trương Huyền thành bánh thịt.
- Thật mạnh!
Chân khí trong cơ thể Trương Huyền vận chuyển rất nhanh, muốn trốn đi, lại phát hiện cả người bị giam cầm, không thể động đậy.
Cổ Thánh, đương đại mạnh nhất, vừa ra tay, không gian lợi hại hơn nữa cũng sẽ hủy diệt, căn bản không phải thực lực như hắn có thể chống lại.
Phần phật!
Ngay thời điểm không kiên trì nổi, lập tức liền bị nghiền ép, tùy thời bạo thể, một đạo kiếm mang bất ngờ xuất hiện.
Giống như đoán chắc thời cơ, lại hình như tìm được vị trí chuẩn xác của Dục lão quỷ, kiếm mang không có đối kháng bàn tay trên không, cũng không có giúp Trương Huyền hóa giải áp lực, mà thẳng tắp đâm rơi hư không.
- Phốc!
Thanh âm kiếm khí vào thịt vang lên, ngay sau đó hư không có máu tươi rơi vãi.
- Ngươi...
Âm thanh của Dục lão quỷ vang lên chói tai, chưởng ấn lắc lư một cái, biến mất không thấy gì nữa.
Hô hô!
Không gian nổi lên gợn sóng, Dục lão quỷ che giấu biết tiếp tục chờ đợi, khả năng tai kiếp khó thoát, thời gian nháy mắt liền biến mất, không thấy tung tích.
- Ha ha, sảng khoái!
Tiếng cười sang sảng của Trương gia lão tổ truyền đến.
Tu vi đạt tới Cổ Thánh, muốn chém giết đã rất khó, hai người tranh đấu không biết bao nhiêu năm, từ trước tới nay khó phân sàn sàn nhau, hiện tại trực tiếp đâm thủng, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, phỏng đoán cũng đủ hắn tu dưỡng một đoạn thời gian, lại không cách nào gây sóng gió.
Có thể làm được điểm ấy, tất cả đều bởi vì vãn bối của mình dẫn tới đối phương tâm thần dao động.
Ngẩng đầu nhìn lại giữa sân, chỉ thấy hơn ba mươi Dị Linh tộc lúc trước người người kiêng kỵ, giờ phút này tất cả đều nằm ở trên mặt đất, biến thành thi thể, một cái cũng không còn lại.
Một nhóm lớn vũ khí toàn bộ rơi vào trong tay Trương Huyền, hân hoan nhảy nhót, tựa như tranh thủ tình cảm.
- Tuổi còn trẻ, liền có năng lực cùng trí tuệ như thế, tốt...
Trương gia lão tổ khen ngợi một tiếng, ngay sau đó một đạo lực lượng chậm rãi hội tụ, trên mặt đất tản mát mấy giọt máu dịch, bị lực lượng càn quét, tụ lại, cất vào một cái bình ngọc.
- Ngươi đánh giết nhiều Dị Linh tộc như vậy, càng làm cho ta có cơ hội trọng thương Dục lão quỷ, công lao cực lớn! Làm tiền bối, không thể làm như không thấy... năm giọt Cổ Thánh chi huyết này, nhận lấy đi!
- Đa tạ tiền bối!
Nhận lấy bình ngọc bay tới, vẻ mặt Trương Huyền cung kính.
Mặc dù không biết Cổ Thánh chi huyết có ích lợi gì, nhưng có thể để cho nhiều Dị Linh tộc kích động đến mạng cũng không cần, khẳng định có giá trị không nhỏ.
- Cổ Thánh chi huyết của Dị Linh tộc, mang theo sát lục chi khí nồng đậm, đối ngươi tu luyện mà nói, tác dụng không lớn... Lại nói, đây chỉ là chiến lợi phẩm của ngươi, không tính ta ban thưởng, làm tiền bối, làm sao cũng không có khả năng quá mức keo kiệt! Trong bình ngọc này, đồng dạng có năm giọt huyết dịch, là máu của ta, hiện tại cho ngươi, sử dụng thật tốt, sớm ngày đạt tới cảnh giới cao hơn, dẫn dắt Trương gia đi càng xa!
Phần phật!
Tiếng nói kết thúc, trước mắt lần nữa xuất hiện một cái bình ngọc, còn chưa tới trước mặt, Trương Huyền liền cảm thấy huyết dịch không ngừng sôi trào, dường như sắp thiêu đốt.
Mặc dù huyết mạch Trương gia trong cơ thể hắn đã bị tước đoạt, nhưng trong bình ngọc là huyết dịch của nhân tộc Cổ Thánh, đối với hắn mà nói, khẳng định hữu dụng hơn Cổ Thánh Dị Linh tộc.
- Huyền nhi, còn không mau mau cảm ơn lão tổ!
Hưng kiếm thánh kích động vội vàng truyền âm.
- Đa tạ lão tổ...
Trương Huyền khom người.
- Không cần khách khí! Đây là ngươi nên được!
Nói xong, thanh âm tan biến, ngay sau đó khí tức Cổ Thánh biến mất, giống như chưa hề xuất hiện qua.
Biết vị tiên tổ này khẳng định lần nữa ẩn núp, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Khổng miếu mở ra, Cổ Thánh tới không chỉ một người, đối với bọn hắn mà nói, cũng có cơ duyên thuộc về mình, đương nhiên càng ẩn nấp càng tốt.
Nếu không bị phát hiện, liên hợp vây công, chết cũng không biết chết như thế nào.
- Cổ Thánh huyết dịch, đến cùng có ích lợi gì?
Trương Huyền nghi ngờ nhìn về phía cha Hưng kiếm thánh, truyền âm.
- Cổ Thánh huyết dịch, mỗi một giọt đều ẩn chứa năng lượng to lớn, hơn nữa trong đó ẩn chứa lý giải của Cổ Thánh đối với tu luyện, có thể luyện hóa, một giọt, cũng đủ để cho người nhanh chóng tiến bộ, tu vi tăng lên tới cảnh giới không thể tưởng tượng!
Con mắt Hưng kiếm thánh sáng lên, giải thích nói.
- Luyện hóa?
- Không sai, nếu như một tu luyện giả bình thường, có thể có cơ hội tiếp xúc Cổ Thánh chi huyết, hơn nữa có thể luyện hóa không bạo thể mà chết... Có thể trực tiếp từ cảnh giới võ giả, tấn thăng đến Đại Thánh cấp!
Hưng kiếm thánh nói.
- Cái này...
Đồng tử của Trương Huyền co rụt lại.
Hắn từ võ giả tấn cấp đến Đại Thánh, hao tốn vô số tâm huyết, gắng sức, hao phí không biết bao nhiêu tài nguyên... Một giọt máu liền có thể làm được điểm ấy... Thật là đáng sợ!
Đương nhiên, cũng biết đối phương nói chỉ là ví von, người bình thường, không nói trước không thể thừa nhận lực lượng của Cổ Thánh chi huyết, coi như có thể thừa nhận, đột phá như vậy cũng sẽ chân khí phù phiếm, sức chiến đấu không quá mạnh.
- Bất quá đơn thuần chỉ là lực lượng cùng lĩnh ngộ tu luyện, cũng đủ để vô số người khát vọng... Trọng yếu nhất là... trong giọt máu này ẩn chứa lực lượng tích huyết trùng sinh của Cổ Thánh, về sau gặp được nguy hiểm, chỉ cần không có tại chỗ hồn phi phách tán, một giọt liền có thể triệt để khôi phục, dù đầu lâu rơi mất, cũng có thể lần nữa nối liền, mà không bị tử vong...
Hưng kiếm thánh nói.
- Cái này...
Thân thể Trương Huyền cứng đờ, trong lòng khiếp sợ đã không đủ để nói nên lời.
Thực lực của hắn bây giờ, mặc dù rất mạnh, nhưng một khi bị người chém xuống đầu lâu, cũng chỉ có một con đường tử vong có thể đi...
Mà có những huyết dịch này, một giọt chẳng khác nào một lần sinh mệnh... Khó trách có thể để cho vô số Dị Linh tộc sôi trào, nào chỉ trân quý, quả thực chính là bảo vật vô giá!
- Cha, mẫu thân, năm giọt ta cũng không dùng hết, mỗi người các ngươi một giọt...
Sau khi hết khiếp sợ, Trương Huyền mở nắp bình, cong ngón tay búng một cái.
Hai giọt huyết dịch, tản mát ra lực lượng nồng đậm, bay về phía hai người.
Năm giọt huyết dịch, đối với hắn mà nói thật là dùng không hết, đã như vậy còn không bằng đưa cho cha mẹ, để cho bọn họ cũng có năng lực tự vệ.
Khổng miếu có nguy hiểm không thể dự đoán, có thứ này bản thân sẽ an tâm.
- Cái này...
Không nghĩ tới đồ vật trân quý như thế, nhi tử không chần chờ chút nào liền đưa cho bọn họ, Hưng Mộng kiếm thánh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời xiết chặt nắm đấm.
Có con như thế, còn cầu mong gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận