Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lần nữa đánh cược

- ...
Ngô Chấn phát khóc.
Ta cũng chỉ muốn chứng minh bản thân mà thôi. . .
Ta đang trêu ghẹo phải ai đây?
Mặc dù trong thời khắc mấu chốt hắn bắn chân khí ra, chặn lại được một bộ phận. Thế nhưng vừa vặn bên trên thân thể vẫn bị đâm chí ít mấy trăm cái châm nhỏ như cũ. Mỗi một cây đều đâm vào ba phần thịt, khiến cho hắn đau đớn không chịu nổi.
Lúc này lại nói cẩn thận thì có tác dụng gì chứ?
Không phải ngươi chỉ dùng thiết chùy để cứng rắn đập hay sao?
Vì sao ta lại không làm được. . .
Cùng một vị trí, cùng một lực lượng, cũng cùng kỹ xảo. Kết quả, ngươi mở ra thông đạo, ta lại bị đâm tới mức người không ra người quỷ không ra quỷ. . .
Nước mắt chảy xuôi, bắp thịt toàn thân nhúc nhích, chân khí xao động, đánh bay toàn bộ châm nhỏ đâm vào trong thịt, cổ tay khẽ đảo, lại lấy ra một cái hồ lô rượu.
Lúc trước Phi nhi công chúa không cần, hắn còn để lại một chút “Thánh dược chữa thương”, hiện tại vết thương đầy người, ngay cả mặt cũng đều là vết thương. Nếu như không sử dụng, có lẽ sẽ phải mất mạng tại chỗ.
- Đây là ngoại thương, không có bị thương tới nội tạng...
Suy nghĩ một chút, thông qua lời nói của Trương sư rồi đưa ra kết luận. Hắn mở nắp bình ra, trực tiếp dốc toàn bộ rượu ngon còn lại lên trên người.
- Khụ khụ...
Trương Huyền ở phía đối diện sông nhìn thấy một màn này vào trong mắt, khóe miệng khẽ co giật một cái.
Hồ lô rượu này đương nhiên hắn còn nhớ kỹ, chính là thứ khi hắn bị đám người La Chiêu, Phùng sư bức bách, không có cách nào khác mới làm ra. . . Bên trong có Thiên Đạo chân khí của hắn, muốn trị thương không có bất cứ vấn đề gì, lúc này đã trải qua vài ngày, chân khí đã sớm phát tán sạch sẽ. Có thể nói, trong hồ lô chính là rượu bình thường. . . Đổ vào trên vết thương, có lẽ sẽ rất đau a. . .
- Ah...
Hắn còn chưa có suy nghĩ xong thì đã nghe thấy tiếng gào thét như giết heo ở phía đối diện, cả người Ngô Chấn giống như bị điện giật, không ngừng run rẩy.
Rượu tiếp xúc với vết thương giống như là đổ muối, khiến cho hắn sắp ngất đi.
- Tiểu Thất, nhanh cho hắn dùng một viên đan dược chữa thương, nếu không. . . Ta sợ hắn không sống nổi!
Thấy đối phương co quắp nửa ngày, miệng bắt đầu sùi bọt mép, Trương Huyền quay đầu phân phó một tiếng.
- Vâng!
Lạc Thất Thất vội vàng đi tới, lấy ra một viên đan dược chữa thương, lại cạy miệng ra rồi cho đối phương ăn vào.
Đan dược vào người, lúc này vẻ mặt của Ngô Chấn mới khá hơn một chút.
Mặc dù châm nhỏ đâm ở trên người không đến mức trí mạng, thế nhưng số lượng rất nhiều, đối với thân thể người vẫn có tổn thương rất lớn.
Cho dù phục dụng thuốc chữa thương đã không có trở ngại, thế nhưng cũng làm cho hắn chí ít cũng đã mất đi nửa cái mạng. Trước mắt biến thành màu đen, miệng sưng đỏ, không có sinh long hoạt hổ như trước đó nữa.
Đứng dậy, lần nữa nhìn về phía Trương sư cách đó không xa, Ngô Chấn im lặng nức nở.
Ngươi là kẻ lừa gạt!
Thiết chùy phá bia đá, Thánh dược trị ngoại thương. . .
Tin ngươi, quả thực là gặp quỷ a!
- Vẫn để ta tới đi!
Không nghĩ tới vị Ngô Chấn này lỗ mãng như thế, còn chưa nói dứt lời thì đã tiến lên phá bia, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo đám người Hình Viễn đi tới trước mặt. Lại khẽ vươn tay, cầm Thiên Cơ tán từ trong tay hắn ra.
Cổ tay run lên, Thiên Cơ thứ xuất hiện, Trương Huyền trực tiếp đâm về phía bia đá trước mắt.
Đinh đinh đinh!
Liên tục ba lần, ngay sau đó là thanh âm cơ lò xo vang lên.
Kẹt kẹt! Kẹt kẹt!
Bia đá chậm rãi mở ra, cũng giống như trước đó, biến thành một cái cửa cao ngất.
- Không phải dùng thiết chùy sao...
Ngô Chấn run rẩy một cái.
- A, phá giải cơ quan, cần phải căn cứ vào tình huống thực tế để tùy cơ ứng biến, tấm bia đá này dùng Thiên Cơ thứ là được!
Trương Huyền nói.
- ...
Ngô Chấn.
. . .
Không để ý tới Ngô Chấn đã sụp đổ ở bên cạnh, mọi người đi tới trước mặt cánh cửa này.
Giống như phía đối diện sôi, đằng sau cánh cửa quả nhiên cũng có một cái thềm đá, đi xuống phía dưới lòng sông, nhìn không thấy tận cùng. Rất rõ ràng không cùng một chỗ với thềm đá bên trong cánh cửa bên kia.
- Quả nhiên là hai Địa Cung...
Bọn họ biến sắc, lúc đang muốn nói chuyện htif đột nhiên cảm thấy mặt cầu ở cách đó không xa lắc lư một hồi, một đạo thanh âm cơ lò xò vang lên, ngay sau đó đã có một đạo thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
- Chúc mừng các ngươi đã mở ra hai cánh cửa. Chỉ có điều, mỗi người chỉ có thể lựa chọn một lối đi vào. Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang, một khi đi vào trong cửa thì sẽ không có cách nào lui về phía sau, chỉ có thể hướng về phía trước mà thôi!
Thanh âm cao ngất vang lên, lạnh lùng mà trầm mặc, khiến cho người ta có một loại cảm giác không lưu loát.
- Là cơ quan lưu âm!
Lúc này Ngô Chấn cũng không đoái hoài tới vẻ u oán nữa mà mở miệng giải thích.
- Cơ quan lưu âm?
Tất cả mọi người đều không rõ ràng cho lắm.
- Ừm, một chút cơ quan lợi hại chẳng những có thể chế tạo ra trận pháp và khốn cảnh mà cũng có thể ghi chép ngôn ngữ của nhân loại, thông qua cơ lò xo đụng vào để thể hiện ra âm thanh nhân loại!
Ngô Chấn nói.
- Ah!
Trương Huyền ngạc nhiên, chỉ có điều, hắn suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được.
Ở kiếp trước, hộp âm nhạc là thông qua cơ lò xo để khởi động, diễn tấu nhạc khúc. Mà Thiên Công sư lại nhanh nhẹn linh hoạt như thế, cho nên nếu muốn thông qua thủ đoạn tương đồng để mô phỏng tiếng người hẳn cũng không phải là việc khó.
- Trước tiên không quản những thứ này, chúng ta vẫn nên cân nhắc lựa chọn như thế nào a!
Ngọc Phi Nhi công chúa cắt ngang lời nói của Ngô Chấn, nói.
- Ừm!
Mọi người lên tiếng.
Vừa rồi có lẽ là vì mọi người đã mở ra hai cánh cửa, cho nên lúc này mới phát động thanh âm nhắn lại từ trong cơ quan. Dựa theo ý tứ trong lời nói thì nhất định mọi người phải lựa chọn từ một trong hai cánh cửa. Hơn nữa thời gian, cũng chỉ có một nén nhang.
Rất là gấp gáp.
- Lựa chọn như thế nào hẳn phải phán đoán từ chữ viết trên tấm bia đá để lại trước đó. Bên này cầu chính là Vọng Hương cư, hẳn là Ngô Dương Tử tiền bối nhớ nhà mà để lại. Nói như vậy, cũng là có thể là Ngô Dương Tử tiền bối đã từng ở lại Địa Cung. Mà Vong Ưu cư ở phía đối diện thì hẳn là nơi những người giam giữ Ngô Dương Tử tiền bối ở lại!
Chần chờ một chút, Lạc Thất Thất nói.
- Ta đồng ý với quan điểm của Thất Thất!
Ngọc Phi Nhi công chúa gật đầu.
Mấy người Hình Viễn, Ngô Chấn cũng đồng thời lên tiếng.
Những việc này, vừa mới tiến vào trong lòng đất thì bọn hắn đã phân tích ra hết, từ ý tứ trên mặt chữ là có thể giải thích thông được, không được coi là quá khó khăn.
- Quan điểm của ta thì không giống các ngươi!
Trương Huyền nhíu nhíu mày, nói.
- Lão sư có cao kiến gì không?
Lạc Thất Thất nhìn qua.
Những người khác cũng tập trung ánh mắt lại.
Vị thanh niên này từ khi tới đây đã để lại quá nhiều biểu hiện kinh diễm, hiện tại mọi người cũng không dám khinh thị với hắn nữa.
- Ta lại cảm thấy Vong Ưu cư là nơi mà Ngô Dương Tử tiền bối ở lại, về phần nguyên nhân, ta cũng không nói được quá rõ ràng!
Trương Huyền nói.
Chạm vào bia đá, thư viện chỉ biểu hiện ra là cơ quan do ai chế tạo, cũng không giải thích Địa Cung ở phía dưới có quan hệ gì với Ngô Dương Tử kia. Bởi vậy, đưa ra loại kết luận này cũng là phán đoán chủ quan của hắn, cũng không có căn cứ gì cả.
- Làm sao có thể chứ!
Phi nhi công chúa nhếch miệng lên, hừ lạnh một tiếng:
-Ngô Dương Tử tiền bối bị người ta bắt về luyện khí, nhất định trong lòng sẽ rất bi phẫn, tức giận còn không kịp, làm sao có thể vong ưu được chứ?
- Đúng vậy a, tiền bối bị bắt, nhất định là nhớ về quên quán cho nên mới tạo ra nó! Ta đồng ý với quan điểm của Lục công chúa!
Hình Viễn gật đầu.
- Lão sư. . . Nói như vậy, chẳng lẽ lão sư đã phát hiện ra cái gì sao?
Biết lão sư không có khả năng nói lung tung, Lạc Thất Thất không nhịn được hỏi.
- Cũng không có phát hiện ra cái gì, chỉ là ta cũng có chút hiểu rõ về thư họa. Vừa rồi nhìn ba chữ Vọng Hương cư mang theo sát lục chi khí, ta cảm thấy không giống như một vị luyện khí đại tông sư để lại! Mà Vong Ưu cư thì cảm xúc ôn hoà, ý cảnh xa xăm, càng giống là một vị đại sư lưu lại, cho nên mới có ý tưởng này!
Trương Huyền nói.
- Ta cũng có loại cảm giác này...
Diệp Tiền ở bên cạnh nói chen vào.
Hắn là Thi Họa sư ngũ tinh, đối với ý cảnh mà chữ viết để lại cũng có cảm xúc.
- Trước đó chúng ta đã nói, có sát lục chi khí cũng là bình thường, Ngô Dương Tử tiền bối bị bắt, lại bị giam ở đây, nếu như không có loại tâm tình này mới khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn! Vong Ưu cư. . . Ha ha, chỉ sợ cũng chỉ có người bắt người mới vô ưu vô lự, cảm xúc ôn hoà như thế!
Phi nhi công chúa lắc đầu:
- Ta lựa chọn cái Địa Cung này!
Bản thân đã có ý kiến với Trương Huyền, giờ phút này thấy hắn phán đoán bằng cảm giác, cũng không có bất kỳ căn cứ gì cho nên nàng lập tức có khí thế.
- Ta cũng lựa chọn Địa Cung này!
Hình Viễn cũng gật đầu.
Phi nhi công chúa đi đâu thì hắn đi đó, huống chi. . . Hắn cũng cảm thấy đối phương nói có lý có cứ, ngược lại lý do của Trương sư lại không đầy đủ.
- Ngươi thì sao?
Thấy có người đi theo mình, Phi nhi công chúa quay đầu nhìn về phía Ngô Chấn ở cách đó không xa.
- Ta...
Ngô Chấn chần chờ một chút:
- Ta cũng lựa chọn cái này!
Rất hiển nhiên, hắn cũng cảm thấy đối phương nói rất chính xác.
- Diệp Tiền, ngươi thì sao?
Thấy lại có một người muốn đi bên mình, rốt cục Phi nhi công chúa cũng đã cảm thấy có một loại cảm giác chiến thắng. Nàng hài lòng nhìn về phía vị thái tử đang ở cách đó không xa.
- Ta. . . Cảm thấy lời nói của Trương sư là đúng...
Diệp Tiền gật đầu, đang định nói tiếp thì chỉ thấy công chúa ở phía đối diện nhướng mày lên, hắn không nhịn được rụt cổ lại, nói:
- Chỉ là, ta vẫn là quyết định lựa chọn bên này!
- Như vậy còn tạm được!
Thấy vị học đệ này tương đối thức thời, Phi nhi công chúa hài lòng khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên, lại nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa, mang theo tư thế của kẻ chiến thắng:
-Tốt, sáu người, đã có bốn người lựa chọn bên này, ngươi nhanh chóng quyết đoán đi!
Không phải ngươi đánh cược thắng lão nương sao?
Lần này ta nhìn ngươi thắng thế nào a!
- Ta vẫn là lựa chọn phía đối diện!
Đối mặt với khiêu khích của đối phương, Trương Huyền lắc đầu, lập tức nhìn về phía Lạc Thất Thất:
-Ngươi lựa chọn chỗ nào?
- Ta...
Lạc Thất Thất chần chờ một chút:
-Ta sẽ đi cùng lão sư một chỗ!
- Thất Thất!
Không nghĩ tới hảo hữu của bản thân lâm trận làm phản, Ngọc Phi Nhi tức giận, vội vàng khuyên can:
- Không phải ngươi cũng đồng ý suy đoán trước đó của chúng ta hay sao? Con đường kia nhất định không có quan hệ với Ngô Dương Tử tiền bối...
- Nhất định? Ngươi dám đánh cược không?
Thấy đối phương nói như vậy, Trương Huyền cắt ngang lời nàng muốn nói, lại nhẹ nhàng cười rồi nhìn qua.
- Vì sao lại không dám cơ chứ?
Ngọc Phi Nhi hất ống tay áo lên.
Lần này nàng có tự tin tuyệt đối.
- Dám là tốt rồi, nhiều người chứng kiến như vậy ta cũng không sợ ngươi quỵt nợ, lần trước là một vạn viên linh thạch trung phẩm, lần này thì không giống nữa, đổi thành một viên linh thạch thượng phẩm...
Trương Huyền cười nhạt một tiếng:
- Lấy nơi ở của Ngô Dương Tử tiền bối để phân thắng thua. Nếu như con đường mà ta lựa chọn là chính xác, ngươi sẽ thua. Ngươi phải đưa cho ta một viên linh thạch thượng phẩm, trái lại. . . Thân phận tỳ nữ của ngươi bị hủy bỏ, chúng ta không thiếu nợ nhau!
- Tốt, nếu như ngươi thua thì không chỉ hủy bỏ thân phận tỳ nữ mà còn phải trả lại ta 700 viên linh thạch trung phẩm, còn nữa, còn nữa...
Ngọc Phi Nhi công chúa cắn răng nói một câu:
- Rót rượu cho ta!
- Tốt, ta sẽ rót rượu cho ngươi!
Trương Huyền gật đầu.
- Quyết định như vậy đi!
Ngọc Phi Nhi công chúa cười lạnh:
-Ngươi cứ đợi đến lúc thua đi! Chúng ta đi!
Nói xong nàng dẫn đầu đi vào cửa đá trước mắt.
Đám người Hình Viễn, Diệp Tiền, Ngô Chấn theo sát phía sau.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Thấy các nàng đã đi đến thềm đá, đi xuống phía dưới, Trương Huyền cũng không nói thêm lời nào mà gọi Lạc Thất Thất một tiếng. Sau đó bước qua cầu đá, đi tới một cánh cửa khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận