Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khiêu chiến viện trưởng

- Đây chính là Trương Huyền ngươi nói? Thoạt nhìn còn càng nhỏ hơn!
Trên diễn võ trường, chỗ các Hoàng đế, Chữ Dĩ nhướng mày. Ban đêm liền biết tin tức này, tân viện trưởng là một Danh Sư tứ tinh chỉ có 20 tuổi, dù đã sớm chuẩn bị, nhưng tận mắt thấy, vẫn cảm thấy không thể tin được. Thầy Trương trước mắt này, so với trong tưởng tượng còn muốn trẻ tuổi. Thập đại trưởng lão điên rồi sao? Vậy mà để một mao đầu tiểu tử như vậy làm viện trưởng?
- Không phải nói thầy Mộc tự mình tuyển ra sao? Thầy Mộc đâu?
Một vị Hoàng đế nhịn không được nói.
Mọi người đồng loạt nhìn lại, tìm một vòng, nhưng không phát hiện tung tích.
- Thầy Mộc có chuyện quan trọng, hình như trong đêm hôm qua liền rời đi...
Ngọc Thần Thanh nói.
- Trong đêm rời đi?
Chữ Dĩ cười lạnh:
- Ta nhìn không phải có chuyện quan trọng, mà không muốn thấy trò cười này a!
Hắn thấy, để một gia hỏa chỉ có 20 tuổi làm viện trưởng của Danh Sư học viện, tuyệt đối là trò cười từ đầu đến đuôi.
- Chử huynh, đừng vội kết luận như vậy, cùng thầy Trương ở chung, có lẽ ngươi sẽ có cách nhìn không đồng dạng...
Thấy tên này ý kiến lớn như thế, Ngọc Thần Thanh biết cũng giải thích không thông, đành phải nói một câu.
- Chỉ mong như vậy...
Chữ Dĩ hất ống tay áo.
Một màn đồng dạng, cũng phát sinh ở vị trí Danh Sư đường, mấy vị đường chủ chạy tới, nhìn thấy tân viện trưởng trẻ tuổi như thế, cả đám sắc mặc nhìn không tốt. Nghe được dưới đài thảo luận, Trương Huyền lắc đầu, mấy bước đi tới đài cao. Để hắn làm viện trưởng, loại nghi ngờ này, khẳng định sẽ tồn tại.
- Mặc dù thầy Trương trẻ tuổi, nhưng lại có thiên phú và năng lực không gì sánh kịp, trải qua thầy Mộc cùng thập đại trưởng lão chúng ta liên hợp đề cử, kế nhiệm thành viện trưởng thứ 104 của Danh Sư học viện!
Không để ý tới mọi người thảo luận, đại thủ vẫy một cái, Triệu Bính Tuất tiếp tục nói:
- Hiện tại tiến hành hạng thứ nhất, Đáp Vấn hội! Chư vị có nghi vấn gì, cần hỏi Trương viện trưởng không?
- Ta có!
Vừa dứt lời, một lão giả đứng lên.
Danh Sư đường đường chủ của Hồng Trì đế quốc, Ngũ Nguy Thiên! Ngũ Nguy Thiên là một vị Danh Sư lục tinh đỉnh phong, ở trong tất cả đế quốc đều có địa vị cùng danh vọng cực cao, năm đó bình chọn thập đại trưởng lão, chỉ kém một phiếu, bại ở trong tay Triệu Bính Tuất, nếu không viện trưởng Luyện Khí học viện, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác.
- Không biết thầy Ngũ có nghi vấn gì?
Triệu Bính Tuất nhướng mày.
Đổi lại những người khác, có thể trách mắng vô lễ, nhưng vị trước mắt này, xem như hắn cũng không có tư cách.
- Muốn trở thành viện trưởng của Danh Sư học viện, phải có tu vi ngạo nhân, nếu không làm sao phục chúng?
Ngũ Nguy Thiên nhướng mày, trên người phát ra một cỗ khí tức cường đại:
- Tại hạ là Hồng Trì đế quốc Danh Sư đường đường chủ, địa vị khẳng định không thể so với viện trưởng, nhưng cũng muốn khiêu chiến tu vi của viện trưởng, hy vọng có thể vui lòng chỉ giáo!
- Khiêu chiến tu vi?
- Đây là trần trụi làm mất mặt a...
- Đúng vậy, tiểu tử này chỉ có 20 tuổi, coi như từ trong bụng mẹ bắt đầu tu luyện, cũng có thể có bao nhiêu tu vi? Ngũ Nguy Thiên đường chủ không nói hai lời, khiêu chiến tu vi... Quả thực một chút mặt mũi cũng không cho!
...
Nghe được thầy Ngũ nói, tất cả mọi người đều xôn xao. Đối với Danh Sư, tuy giáo thư dục nhân quan trọng, nhưng không có đủ thực lực chống đỡ, đồng dạng cũng không thể làm người tin phục! Thật giống như một Hóa Phàm cảnh, muốn chỉ điểm cường giả Thánh cảnh, tu vi không đủ, nói dễ nghe đi nữa, cũng phải tin tưởng mới được! Mới mở miệng liền muốn khiêu chiến tu vi, có thể nói là ơđánh mặt, không muốn lưu thể diện.
- Thầy Ngũ, thầy Trương mới là Tằm Phong cảnh sơ kỳ, làm sao có thể giao đấu với Thánh giả nhất trọng đỉnh phong như ngươi...
Không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp khiêu chiến, Triệu Bính Tuất sầm mặt lại, chẳng qua nói còn chưa dứt lời, liền thấy thầy Trương khoát tay áo, thản nhiên nhìn tới.
- Ngũ đường chủ đúng không! Ngươi muốn khiêu chiến tu vi của ta?
- Không sai, mong viện trưởng thành toàn!
Ngũ Nguy Thiên cười lạnh.
Hắn là muốn cho đối phương đâm lao phải theo lao.
- Khiêu chiến tu vi, có thể đáp ứng, nhưng ta muốn trước thời hạn hỏi một chút, như thế nào là tu vi?
Trương Huyền hỏi.
- Tu vi chính là thực lực, chính là năng lực chiến đấu!
Ngũ Nguy Thiên nói.
- Vậy thì tốt, ta là một Thuần Thú sư, để cho thú sủng của mình chiến đấu, có tính là thực lực hay không?
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Thú sủng là Thuần Thú sư thuần phục, là năng lực của hắn, tính toán...
Chẳng biết tại sao đối phương hỏi như vậy, Ngũ Nguy Thiên vẫn gật đầu. Thuần Thú sư cùng thú sủng từ trước tới nay chung một chỗ chiến đấu, giống như võ giả dùng binh khí vậy.
- Thừa nhận đây là thực lực của ta thì tốt rồi...
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫy tay một cái:
- A Tử, giao tên này cho ngươi...
- Vâng!
Nương theo một tiếng hét lớn, mọi người lập tức nhìn thấy một Thánh thú to lớn từ trên trời giáng xuống, móng vuốt thô to đánh tới.
- Cái gì?
Không nghĩ tới đột nhiên toát ra một Thánh thú Thần Thức cảnh, Ngũ Nguy Thiên còn không kịp phản ứng, liền bị một vuốt đập xuống mặt đất, hộc từng ngụm máu. Thời điểm Tử Dương thú còn là Thánh giả nhất trọng đỉnh phong, thập đại trưởng lão liền không có ai là đối thủ, hiện tại đột phá Thần Thức cảnh, mặc dù Ngũ Nguy Thiên không yếu, nhưng kém một đoạn rất lớn.
- Tốt, ta giới thiệu cho mọi người một chút, đây là thú sủng ta thu phục!
Thấy Tử Dương một tay đập đối phương không rõ sống chết, Trương Huyền cũng không đi quản, nhìn quanh một vòng, thản nhiên nói.
- Tử Dương thú không phải thú sủng của lão viện trưởng sao? Làm sao bị thầy Trương thuần phục?
- Hình như thực lực của Tử Dương tiền bối so với trước kia càng thêm cường đại...
- Thực lực của thú sủng, cũng đại biểu Thuần Thú sư, nếu Tử Dương thú là thú sủng của thầy Trương, như vậy liền cho thấy, hắn nắm giữ sức chiến đấu siêu việt Thánh giả nhất trọng đỉnh phong!
...
Nghe được giới thiệu, phía dưới một hồi yên lặng.
Sở dĩ Thuần Thú sư mạnh mẽ, là bởi vì thú sủng, đối phương có sủng vật lợi hại như vậy, ai còn dám nói thực lực hắn không đủ?
- Có thể thuần phục Tử Dương thú, quả thực có thực lực nhất định, có điều, chỉ có thực lực là mãng phu, muốn làm học viện viện trưởng, còn cần có tâm cảnh khắc độ siêu nhiên! Ta muốn cùng viện trưởng tỷ thí tâm cảnh khắc độ, không biết viện trưởng có thể thành toàn hay không!
Dưới đài lại một giọng nói vang lên.
Triệu Bính Tuất nhìn lại.
Nói chuyện chính là Nguyên Cương đế quốc Danh Sư đường Liêu Thông đường chủ. Vị Liêu đường chủ này, thực lực hơi kém Ngũ Nguy Thiên một chút, nhưng làm người trầm ổn, am hiểu tâm cảnh khắc độ, nghe nói đã đạt đến lục tinh đỉnh phong 2 0.9, bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá, đến Danh Sư thất tinh!
- Tỷ thí tâm cảnh khắc độ?
Trương Huyền sững sờ.
- Không sai!
Liêu Thông đường chủ gật đầu.
Đối phương nắm giữ Tử Dương thú, hơn nữa còn là Thánh thú Thần Thức cảnh, nhờ vào võ lực, muốn chiến thắng, gần như không có khả năng, chỉ có những biện pháp khác, để hắn tiến thoái lưỡng nan. Một khi thành công, cái gọi là đại điển kế vị cũng chẳng khác nào biến thành chuyện cười.
- Tốt, không biết tỷ thí như thế nào?
Trương Huyền nhấc mí mắt.
- Rất đơn giản, ngươi ta từng người thi triển Sư Ngôn Thiên Bẩm, ai có thể mê hoặc đối phương, người đó liền chiến thắng...
Liêu Thông đường chủ cười lạnh.
- Mê hoặc?
Trương Huyền lắc đầu:
- Đổi điều kiện đi, ta không muốn khi dễ ngươi...
Sư Ngôn Thiên Bẩm của hắn, phối hợp Sư Giả chi tâm, ngay cả mười vạn Linh thú ở Vân Vụ lĩnh cũng có thể mê hoặc thần phục tại chỗ, ngươi một Danh Sư lục tinh, ở đâu ra tự tin?
- Ngươi...
Thân thể nhoáng một cái, Liêu Thông đường chủ suýt chút nữa tức chết. Ta đường đường Danh Sư lục tinh đỉnh phong, tâm cảnh khắc độ đến 2 0.9, muốn khiêu chiến ngươi, thế mà ngươi nói không muốn khi dễ ta? Vớ vẩn!
- Thế nào, không dám?
Liêu Thông đường chủ cắn răng.
- Đã cố chấp như vậy, so thoáng một chút cũng không sao, như vậy đi, vừa rồi vị Ngũ đường chủ kia đã bị thương, ngươi trước cứu hắn đi...
Ánh mắt Trương Huyền lóe lên, thanh âm mang theo ý vị đặc thù.
- Vâng...
Liêu Thông đường chủ sửng sốt một chút, vội vàng đi tới trước mặt, vận chuyển chân khí, bàn tay lớn vồ một cái, rút Ngũ đường chủ từ dưới đất ra, mới vừa làm xong những thứ này, đột nhiên sửng sốt một cái. Đối phương nói chuyện, hắn liền đi làm, rất rõ ràng, đã bị mê hoặc.
- Ngươi...
Khuôn mặt xanh xám, đang muốn nói chuyện, liền nghe thanh niên trên đài vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua:
- Ngươi tu luyện có chút vấn đề, gần đây có phải vẫn cảm thấy yết hầu phát khô, Hổ Dương huyệt mơ hồ đau hay không? Tự đánh hai bạt tai, có thể phá giải...
- Tự tát bạt tai?
- Cái này... Liêu Thông đường chủ sẽ không ngốc như thế chứ?
- Cái này rõ ràng là cố ý...
...
Nghe nói như thế, mười vạn sư đồ, tất cả đều sững sờ, đang muốn nhìn Liêu Thông đường chủ làm như thế nào, chỉ thấy hắn sửng sốt một chút, trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, mạnh mẽ quất tới khuôn mặt của mình.
Ba! Ba!
Liên tục hai tát, một chưởng so với một chưởng ác hơn, lập tức miệng đầy máu tươi.
- Hiện tại chồng cây chuối, để chân khí trong cơ thể nghịch chuyển!
Không để ý tới mọi người kinh ngạc, Trương Huyền tiếp tục nói. Không chần chờ, Liêu Thông đường chủ chồng cây chuối, mấy khí tức qua đi, vẻ mặt trở nên sưng tấy.
- Đây là có chuyện gì?
- Chẳng lẽ là... Sư Ngôn Thiên Bẩm?
- Xem như Sư Ngôn Thiên Bẩm, cũng không có khả năng để một vị Danh Sư đường đường chủ, nói đánh liền đánh, nói chồng cây chuối liền chồng cây chuối a?
- Không biết, chẳng qua ta biết, so tâm cảnh khắc độ với thầy Trương, vị Liêu Thông đường chủ này, rõ ràng đã thua, hơn nữa thua rất hoàn toàn!
...
Nhìn thấy Liêu Thông đường chủ mới vừa rồi còn lời thề son sắt, muốn cho Trương Huyền khó coi, lại tự đánh mặt, chồng cây chuối, tất cả mọi người ngây ngất, muốn giải thích cũng không biết giải thích như thế nào.
Tất cả mọi người là Danh Sư, đều nắm giữ năng lực Sư Ngôn Thiên Bẩm, nhưng một câu nói, để hắn tự mình hại mình, làm ra dáng vẻ không thể tưởng tượng, lại làm sao cũng làm không được. Cái này đã nhảy ra hạn chế Sư Ngôn Thiên Bẩm!
- Trừ khi... thầy Trương cũng không phải đang đùa hắn, mà là nói không có sai lầm chút nào, để Liêu Thông đường chủ không cách nào cãi lại, thân thể không tự chủ được thuận theo...
Một vị Danh Sư lục tinh nhịn không được nói.
Mặc dù Sư Ngôn Thiên Bẩm có thể trong thời gian ngắn khống chế thân thể Danh Sư, nhưng cũng phải nói ra chính xác nhất, phù hợp ngôn ngữ đại đạo. Đối phương để Liêu Thông đường chủ làm như vậy, mặc dù không biết tại sao, nhưng khẳng định không có sai lầm, nếu không, coi như tâm cảnh khắc độ của thầy cao hơn Trương Liêu Thông đường chủ, cũng không có khả năng nói gì nghe nấy, không có thể phản bác chút nào.
Phốc!
Một lát sau, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Liêu Thông đường chủ phun ra một ngụm máu tươi, té ngã trên đất, lập tức đứng dậy, lần nữa nhìn về phía đài cao, vội vàng ôm quyền, trong mắt không có nửa phần nghi ngờ, ngược lại mang theo bội phục nồng đậm.
- Ân cứu mạng của thầy Trương, Liêu Thông vô cùng cảm kích...
Bạn cần đăng nhập để bình luận