Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ai cũng không xứng với nàng!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
------------------
- Đây là thế nào?
Qua hồi lâu, trưởng lão kim bào cùng vị lão giả thứ hai mới tỉnh hồn, trợn mắt lên, tràn đầy khó tin.
Sống hơn trăm năm, lôi kiếp thấy qua vô số, mình cũng trải qua nhiều lần, mỗi một lần đều để người kinh hoảng sợ hãi, vì đó biến sắc... Trước mắt cái này, giống như cái rắm, cái quỷ gì?
- Có phải là tích lũy hồi lâu, không có thả ra hay không?
Nhẫn nhịn hồi lâu, vị trưởng lão thứ hai nhịn không được nói.
- Ngươi cho rằng độ lôi kiếp là táo bón sao...
Khóe miệng trưởng lão kim bào co giật.
Lôi kiếp là ý niệm Thiên Đạo trừng phạt người vi phạm, mục đích là thiết lập thiên uy, để sinh mệnh kính sợ... Chỉ cần tích góp, khẳng định sẽ bộc phát ra lực lượng cuồng bạo, mà trên đầu Lạc Huyền Thanh, đã gom góp tích luỹ thời gian thật dài, lại làm ra loại động tĩnh này...
- Đoán chừng, đây chỉ là khúc nhạc dạo, một lát nữa sẽ phóng ra lôi đình càng cường đại hơn, để cho người ta căn bản không có cách phòng ngự... A? Đây là cái tình huống gì.
Đang phỏng đoán, lần nữa trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin, giống như gặp quỷ.
Vị lão giả thứ hai vội vã nhìn lên bầu trời, ngay sau đó liền thấy, nguyên bản lôi đình đường kính lan tràn mười mấy cây số, giờ phút này không ngừng lăn mình, tựa như co giật.
Liên tục co quắp mấy lần, đột nhiên run lên, giống như nôn mửa, một bóng người từ trong mây đen bị phun ra.
Chính là thanh niên trước đó xông vào trong. Bị phun ra, thanh niên đột nhiên giận dữ, chỉ vào lôi kiếp, nghiến răng nghiến lợi.
- Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh, dám phun ta ra, tin ta giết chết ngươi hay không...
Nói xong một bên gào thét, một bên vọt tới mây đen trên bầu trời, có điều, còn chưa tới trước mặt, lôi điện làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy khủng hoảng, dọa đến thân thể cuốn một cái...
Ầm!
Trong chớp mắt liền biến mất tung tích, không thấy được cái bóng.
- Lôi đình hù chạy?
Trưởng lão kim bào cùng vị lão giả thứ hai, lần nữa liếc mắt nhìn nhau, chấn kinh mãnh liệt để bọn hắn suýt chút nữa không khống chế lại lực lượng, từ trạng thái ẩn thân hiện ra.
Trước đó vẫn cảm thấy người này xông vào lôi điện, là tự tìm đường chết, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lúc này nhìn thấy hắn chống nạnh, chỉ vào lôi đình mắng chửi, người sau không những không dám phản kháng, còn bỏ trốn, tựa như chó mất chủ...
Giờ mới hiểu được, nguyên lai không phải lôi kiếp của Lạc Huyền Thanh không được, mà là gia hỏa tu vi thoạt nhìn không ra hồn kia quá hùng hổ.
- Đây là nhân tài, nhất định phải lôi kéo đến Lạc gia chúng ta!
Sau khi hết khiếp sợ, lão giả kim bào dặn dò.
Mặc dù đối phương làm sự tình không thể tưởng tượng, để cho người ta kinh ngạc, nhưng Thánh Tử điện xem như địa phương thiên tài hội tụ, có năng lực đặc thù đối kháng thiên kiếp xuất hiện, cũng không phải là không thể được.
Loại thiên tài này nhất định phải nghĩ biện pháp lôi kéo đến gia tộc của mình, cố gắng nghiên cứu.
- Đồ đệ của Dương Huyền, chưa chắc sẽ tới Lạc gia chúng ta...
Vị lão giả thứ hai lắc đầu.
Dương Huyền là Thái Thượng trưởng lão của Tổng bộ Danh Sư đường, học sinh của hắn tám chín phần mười sẽ đi vào Danh Sư đường, làm sao có thể đi gia tộc khác!
- Cũng phải...
Trưởng lão kim bào tràn đầy tiếc hận.
Mặc dù rất muốn vị này gia nhập gia tộc bọn họ, nhưng tranh đoạt với Tổng bộ Danh Sư đường, hắn còn không có can đảm này.
- Chuyện này, bẩm báo gia chủ là được, tiểu công chúa đã trở về, chúng ta cũng nhanh một chút đi, đừng chậm trễ hội nghị trưởng lão.
Nghĩ nửa ngày, không có những ra biện pháp, trưởng lão kim bào không nói thêm lời, khoát tay áo.
- Ừm!
Vị lão giả thứ hai gật gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng vạch một cái, trước mắt hai người giống như xuất hiện một truyền tống trận to lớn, bước vào trong đó, lập tức biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như từ trước đến giờ không có xuất hiện qua...
Mắng hồi lâu, mặc dù lửa giận của Trương Huyền khó tiêu, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Lôi kiếp lớn như thế, dựa theo tình huống bình thường hắn chí ít có thể bổ sung chân khí trong cơ thể viên mãn, thế nhưng có hồ lô, dây leo cùng phân thân làm loạn, chỉ bổ sung một nửa... Càng nghĩ càng thấy buồn bực.
Nhìn tới chỉ có thể chờ đợi anh vợ đưa Linh Thạch tuyệt phẩm đến, lại nghĩ biện pháp.
Chân khí trong đan điền, lần đầu tiên bổ sung, cần lực lượng tinh thuần nhất, nhưng tiêu hao sạch sẽ, lần nữa bổ sung, liền không cần phiền toái như vậy.
Thật giống như lần đầu tiên là mở rộng cương thổ, một khi thành công, lúc sau đi trấn thủ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, yêu cầu đối với linh thạch cũng không có cao như vậy.
Nguyên nhân chính là như vậy, thời điểm chân khí trong cơ thể hắn lần đầu tiên bổ sung, cần bảo vật vượt xa Tinh Nguyên thượng phẩm, mà tiêu hao sạch sẽ, hấp thu linh khí trong linh thạch bình thường, liền có thể bổ sung hoàn chỉnh.
Sau khi buồn bực, cúi đầu nhìn, chỉ thấy hồ lô lần nữa dương dương đắc ý nằm ở trong đan điền, thỉnh thoảng vặn vẹo cái mông, dường như hướng hắn thị uy.
Phân thân cũng lần nữa trở lại không gian gấp, vặn eo bẻ cổ, ợ một cái, bộ dạng ăn uống no nê.
Còn dây leo, thì biểu hiện bình thường một chút, bại liệt như cây roi, nằm ở trong trữ vật giới chỉ, không nhúc nhích.
- Đều là cái đồ chơi gì a...
Nhìn thấy cử động của bọn hắn, Trương Huyền tràn đầy im lặng.
Người khác, nắm giữ năng lực có thể nuốt chửng lôi kiếp, nhất định chấn kinh tứ tọa, làm người ta không ngừng hâm mộ...
Hắn bên này tùy tiện chạy đến đều có thể làm, ngược lại mình là cùi bắp nhất... Tràn đầy uất ức. Lúc nào hắn cũng có thể uy phong một chút?
- Ai, ta thực sự quá bình thường...
Trương Huyền than thở một tiếng.
Đồ đệ, bạn gái, phân thân... Đều mạnh hơn hắn thì cũng thôi, hiện tại tùy tiện nhặt được cái hồ lô, cũng nghịch thiên như thế, nếu không phải trái tim đủ cường đại, sớm đã xấu hổ tự sát.
- Trương sư...
Đang ức đến khó chịu, liền nghe cách đó không xa vang lên thanh âm, quay đầu nhìn, chỉ thấy Lạc Huyền Thanh, chẳng biết lúc nào đã đi tới trước mặt, mặt mũi chấn kinh.
Vốn cho rằng đối phương chỉ có thể dọa đi lôi kiếp của mình, nằm mơ cũng không nghĩ đến, ngay cả của người khác cũng có thể... Nắm giữ loại năng lực này, thời điểm độ kiếp tìm hắn, chẳng phải tương đương trăm phần trăm có thể thông qua?
- Lạc huynh...
Nhìn ra ý nghĩ của hắn, thân thể Trương Huyền nhoáng một cái, sắc mặt nguyên bản có chút đỏ thắm, trong chốc lát trở nên trắng bệch:
- Ta đây là sử dụng một loại bí pháp đặc thù, tương tự thủ đoạn giúp ngươi giải quyết huyết mạch khô kiệt, không thể tuỳ tiện sử dụng, mong Lạc huynh đừng truyền ra ngoài...
- ...
Lông mày Lạc Huyền Thanh nhảy một cái.
Gạt người, chí ít cũng thành khẩn một chút, trước thời hạn liền để vẻ mặt trở nên không dễ nhìn, cái này... cũng có chút quá xốc nổi đi.
Nhìn biểu lộ của đối phương, biết đối phương không nguyện ý tiết lộ chuyện này, trong lòng âm thầm khen ngợi một tiếng, cảm thấy khiêm tốn giống như hắn, lúc này không hỏi thêm nữa.
- Cảm ơn Trương sư giúp ta vượt qua lôi kiếp, nếu không, lần này nhất định dữ nhiều lành ít...
Cảm khái một tiếng, lòng còn sợ hãi.
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, dẫn phát lôi kiếp, căn bản không có tính toán kết quả, lôi đình xuất hiện, mới hiểu được, Động Hư kiếp là đáng sợ cỡ nào.
Đối phương tới trễ một chút nữa mà nói, rất có thể sẽ bị đánh chết tại chỗ, cho dù vận dụng lực lượng huyết mạch cũng không cách nào chạy trốn.
- Lạc huynh, ngươi không phải ý định ở Thánh Tử điện độ kiếp sao? Thế nào đột nhiên... Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Nhíu nhíu mày, Trương Huyền hỏi.
- Ta đến tìm muội muội, muốn hỏi thăm một chút, Trương Phong nói đến cùng phải thật hay không...
Lạc Huyền Thanh lắc đầu:
- Được rồi, vẫn là đừng nói nữa...
- Tiểu công chúa, nàng...
Thấy đối phương lời nói một nửa dừng lại, Trương Huyền có chút nóng nảy:
- Nàng ở đâu? Không có bị thương chớ?
- Bị thương?
Lạc Huyền Thanh lắc đầu:
- Cái này sao có thể, muội muội ta luyện hóa Tĩnh Không châu, thật muốn vận dụng thực lực, cha cũng không làm gì được... Lạc gia đã không có người có thể tổn thương nàng...
Cảm khái một câu, đột nhiên có chút cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía thanh niên trước mắt:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
- Ta...
Trương Huyền nghẹn lời.
- Ta cảnh cáo ngươi, mặc dù ngươi ta quan hệ không tệ, ta đối với năng lực của ngươi cũng coi như công nhận, nhưng tốt nhất đừng đánh chủ ý muội muội ta...
- Cái này... Vì cái gì?
Trương Huyền nhịn không được nữa, mày nhăn lại:
- Ngươi hẳn phải biết, gả nàng cho tiểu thiên tài Trương gia, là không nguyện ý...
- Ta biết nàng không nguyện ý, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất...
Lắc đầu, Lạc Huyền Thanh có chút cô đơn:
- Được rồi, không cần nói cái đề tài này...
- Thế nhưng...
Trương Huyền cuống cuồng.
- Không có thế nhưng gì cả, ta vừa vặn có sự tình làm phiền ngươi.
Lục Huyền Thanh nhìn qua.
- Lạc huynh cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, sẽ làm việc nghĩa chẳng từ.
Nghe đối phương có chuyện cần nhờ, Trương Huyền nhìn qua.
Hắn biết vị anh vợ này là tính tình thật, bình thường sẽ không phiền phức người khác, đã mở miệng nhất định khó mà làm được.
- Giúp ta tra xem rốt cuộc là ai, để cho muội muội ta ngang nhiên phản kháng gia tộc, muốn cùng hắn ở chung một chỗ.
Lạc Huyền Thanh nói.
- Cái này...
Khóe miệng Trương Huyền giật một cái, chần chờ một chút, mang theo ý thử hỏi:
- Tìm được hắn, ngươi ý định làm gì?
- Làm gì?
Lạc Huyền Thanh nghiến răng nghiến lợi:
- Không đánh phế ba cái chân của hắn, lão tử liền không họ Lạc...
- ...
Trên đầu Trương Huyền nổi gân xanh.
- Làm sao vậy?
Thấy biểu lộ của hắn không đúng, Lạc Huyền Thanh nhìn lại.
- Không có gì, chỉ là có chút tò mò, ngươi đã sủng ái muội muội của ngươi như thế, vị này là người muội muội ngươi thích... Tại sao phải đánh hắn?
Trương Huyền nghi ngờ, có chút không hiểu.
Vị trước mắt này là sủng muội cuồng ma, muội muội đạt được hạnh phúc, hẳn nên vui vẻ mới phải... Vì sao còn muốn ra tay với mình?
- Không tại sao cả! Là cảm thấy hắn không xứng muội muội ta...
Lạc Huyền Thanh khẽ nói.
- Không xứng? Ngươi chưa thấy qua, sao biết không xứng?
Trương Huyền không thuận theo.
Nói vị tiểu thiên tài trang bức kia không xứng với nàng, hắn cảm thấy rất có đạo lý, nhưng mà mình... Thế nào cũng đúng quy cách a! Mặc kệ điểm này, mình cũng mạnh hơn vị tiểu thiên tài kia không biết gấp bao nhiêu lần.
- Hừ, không có một nam nhân nào có thể xứng với nàng, ai cũng không được.
Lạc Huyền Thanh nói.
- Nhưng... muội muội của ngươi cũng nên lấy chồng a? Luôn không có khả năng ngươi cả một đời canh giữ ở bên cạnh...
Trương Huyền không hiểu ý nghĩ của hắn đến cùng là cái gì.
- Dù sao ta cảm thấy ai cũng không xứng với nàng, huống chi người ưa thích kia, nghe nói thực lực còn chẳng ra sao...
Lạc Huyền Thanh nói.
- Thực lực không ra hồn?
Trương Huyền nhịn không được nhìn qua:
- Nàng có nói mình ưa thích người kia... Là ai không?
- Đương nhiên nói...
Đột nhiên xoay đầu lại, Lạc Huyền Thanh đằng đằng sát khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận