Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngươi biết bay ư?

- Hắn là...
Chần chờ một chút, Lạc Thất Thất mang chuyện vừa rồi nói qua một lần.
- Các ngươi muốn ngồi về Hồng Viễn đế quốc?
Trương Huyền hiểu ra, khẽ gật đầu nói:
-Cũng đúng, cũng đã chậm trễ năm ngày rồi, phải nhanh chóng đi tới Hồng Viễn học viện!
Tiến vào Địa Cung một ngày, lúc này đã là năm ngày, lại thêm hôn mê ba ngày trước đó, cách lúc rời khỏi Hóa Thanh trì đã qua hơn chín ngày rồi.
Nếu như không mau đi, chỉ sợ sẽ không tới kịp lúc học viện vào học.
Cho dù đối với Danh sư học viện này hắn cũng không có quá nhiều ý tứ muốn đi. Thế nhưng trong đó đã phân chia rất nhiều năm thì tất nhiên sẽ có đầy đủ thư tịch, muốn sưu tập so với bên ngoài đơn giản hơn không ít, càng có lợi hơn với việc tăng thực lực lên.
Lạc Thất Thất lên tiếng:
- Lão sư đã không có việc gì, như vậy chúng ta cùng một chỗ trở về đi!
Trước đó nàng sốt ruột trở về tìm viện binh là muốn giải cứu Trương sư, hiện tại hắn không sao, tính toán thời gian, quả thực cũng cần phải trở về.
- Được!
Từ bên trên ghế dựa mềm đi xuống, Trương Huyền để khôi lỗi đi xuống lỗ hổng phía dưới, phủ kín cửa động ở bên trên, đồng thời còn phá hủy toàn bộ thông đạo ở phía dưới.
Mặt ngoài, để bọn chúng về tới Địa Cung, trên thực tế Vu hồn lan tràn xuống phía dưới, không lâu sau đã thu sạch nó vào giới chỉ trữ vật.
Đám gia hỏa này không có sinh mệnh, giống như phân thân vậy, có thể tùy thân mang theo.
Dựa vào trái tim có thể khống chế đám người kia, đương nhiên hắn cũng không muốn lãng phí.
Có nhiều khôi lỗi cấp bậc Thánh vực như vậy, coi như cường giả Thánh vực chân chính đến gây phiền toái thì đoán chừng cũng sẽ bị đánh thành đầu heo.
Được bảo hộ an toàn, cũng không cần mọi chuyện đều dựa vào “Dương sư” ra mặt.
Đương nhiên, thi thể khôi lỗi của Dị Linh tộc liên quan quá lớn, coi như Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi cũng không thể biết được. Huống chi, cách đó không xa còn có một gia hỏa giống như đầu heo.
Cho nên, thu vào nhẫn phải làm bí ẩn một chút, tránh cho đằng sau dẫn tới phiền phức.
Còn về sau người học viện đến tìm không thấy khôi lỗi, vậy thì mặc kệ bọn hắn.
Khôi lỗi là vật sống, chẳng lẽ không biết chạy đi sao?
Coi như hắn muốn thừa nhận thì người khác cũng phải tin tưởng mới được.
- Tần Chung đúng không, chúng ta muốn ngồi linh thú của ngươi, mong ngươi tạo điều kiện.
Quyết định đi thì cũng không nói thêm lời, Trương Huyền nhìn về phía Tần Chung mặt mũi tràn ngập máu tươi đang nằm ở cách đó không xa, miệng hô một tiếng.
- Được...
Giãy dụa đứng dậy, nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt Tần Chung lóe lên cái nhìn tàn nhẫn và ghen ghét.
Sở dĩ hắn bị đánh thành như vậy, chính là vì kẻ trước mắt này.
Mặc dù không biết đám to con đã một lần nữa chui xuống dưới đất là ai, nhưng tên này đã được tôn trọng bọn hắn như thế. Mà hắn lại bị đánh thảm như vậy, nhất định là ý tứ của người này!
Hừ, bây giờ ta không đối phó được với ngươi, đến không trung, còn không sẽ là do ta tùy ý định đoạt hay sao?
Phục dụng thêm một viên đan dược, hơi khôi phục một chút, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên.
Ba người này trước mắt hắn, tuổi tác cũng không lớn, mặc dù không có biểu hiện ra tu vi, không biết thực lực xác thực. Thế nhưng nhất định cũng không đạt tới được Thánh vực.
Không đạt tới Thánh vực thì sẽ không thể phi hành, sẽ không có cách nào làm gì ở trên không trung!
- Linh thú của ta không có chuẩn bị phòng ốc, trên không trung gió lớn, mấy vị phải cẩn thận một chút!
Nhảy lên lưng thú, trong lòng Tần Chung tràn ngập đắc ý, ngoài miệng lại ra vẻ có ý tốt nói.
- Không sao cả!
Trương Huyền không thèm để ý chút nào.
Sưu!
Thanh Diệp Long Dực thú đằng không mà lên, trong nháy mắt đã xông lên mây xanh.
Mặc dù không có phòng ốc, thế nhưng bên trên lưng thú lại rất là rộng rãi, mấy người đứng ở phía trên cũng không cảm thấy chen chúc một chút nào.
Linh thú càng bay càng cao, không lâu sau đã nay đến trên không trung hơn ngàn mét, gió lạnh gào thét. Bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên khiến cho người ta có một loại áp bách nồng đậm.
Mấy người đều phát tán chân khí ra, hình thành vòng phòng hộ, chống lại gió chung quanh.
- Trương Huyền, tên này vừa nhìn đã không có ý tốt, vì sao chúng ta phải ngồi trên lưng linh thú hắn chứ?
Thấy vẻ mặt người thanh niên này không thèm để ý chút nào, Ngọc Phi Nhi không nhịn được cho nên mới truyền âm qua.
Ngay cả nàng cũng nhìn ra tên này một bụng ý nghĩ xấu, dựa theo ý tứ của nàng, trực tiếp không để ý tới rời khỏi là được!
Hiện tại cũng không có việc gì gấp, cùng lắm thì đi đến Thú đường. Không cần thiết phải mạo hiểm đi lên tới bầu trời, một khi tên này giở trò xấu, người đang ở trên không trung, không có bất kỳ biện pháp nào chống đỡ, khi đó bọn họ sẽ gặp nguy.
Không phải bình thường ngươi rất thông minh hay sao?
Làm sao còn mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy chứ?
- Phi Nhi, cứ nhìn là được, lão sư tự có chủ trương!
Lạc Thất Thất cười nói.
Ngọc Phi Nhi không biết Trương Huyền có thể phi hành, nàng đã tận mắt nhìn thấy, lão sư đã dám ngồi, nhất định là đã nghĩ kỹ đối sách.
Nói đùa, một đường đi cùng lão sư, trước đến giờ đều là hắn hố người ta, đã thấy lúc nào hắn phải chịu thua thiệt hay chưa?
- Đáng giận!
Thấy hai mỹ nữ đối với mình vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả lời cũng không muốn nói nhiều mà lại cười cười nói nói với gia hỏa bề ngoài thoạt nhìn xấu xí này, vẻ mặt Tần Chung nhăn nhó.
Làm Thiếu đường chủ Thú đường, từ khi hắn ra đời đã ngậm chìa khóa vàng, lại thêm phong độ nhẹ nhàng, trước đến giờ đều là tiền hô hậu ủng, được người ta tôn trọng. Từ lúc nào lại bị người khác điên cuồng đánh một trận, còn phải giúp đỡ điều khiển linh thú cơ chứ?
Quả thực chính là vô cùng nhục nhã!
- Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi những người to con kia là tôi tớ của ngươi hay sao?
Mặc dù tức giận, thế nhưng hắn lại không quá mức lỗ mãng, Tần Chung cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Những tên to con kia có thể là cường giả vượt qua Hóa Phàm bát trọng, vạn nhất là người hầu của hắn. Một khi đắc tội với hắn cũng được không bù mất.
- Không, là một người bạn, vừa vặn đưa ta ra ngoài mà thôi!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Bằng hữu?
Tần Chung nhướng mày:
- Vậy không biết vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào, lại có thân phận gì?
Lần này câu hỏi của hắn có chút trực tiếp.
- Tiểu nhân vật không có danh khí gì, đương nhiên không có cách nào so sánh được với Thiếu đường chủ Thú đường...
Trương Huyền tiếp tục nói.
- Không có tên tuổi?
Tần Chung cười lạnh.
Cũng đúng, tài tuấn tuổi trẻ nổi danh trong Huyễn Vũ đế quốc này, hầu như hắn đều nhận biết toàn bộ. Thế nhưng lại chưa bao giờ thấy qua vị này, cũng chưa từng nghe qua, có lẽ không phải là đại nhân vật gì cả.
Chỉ là, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
- Không biết ngươi. . . Có học qua chức nghiệp Danh sư hay không?
Hắn lại tiếp tục hỏi.
- A, từ lúc bắt đầu học tập đến bây giờ còn chưa tới nửa năm...
Trương Huyền ngượng ngùng vò đầu.
Lời này của hắn là thật, từ lúc bắt đầu khảo hạch Danh sư cho đến bây giờ, ngay cả nửa năm cũng chưa tới.
- Nửa năm? Chức nghiệp Danh sư bác đại tinh thâm, nửa năm quả thực không học được cái gì. Chỉ có điều, cũng không cần tự ti!
Vốn cho rằng đối phương cũng là một vị Danh sư, thế nhưng khi nghe được đối phương mới chỉ học được nửa năm, trong lòng Tần Chung tràn ngập khinh thị.
Bất kỳ một chức nghiệp đặc thù nào cũng có hệ thống và tri thức hoàn chỉnh, cần phải phí rất nhiều thời gian và kinh nghiệm để nghiên cứu. Nhất là loại đệ nhất chức nghiệp trong thiên hạ như Danh sư, nửa năm. . . Chỉ sợ ngay cả học đồ cũng thi không đậu a!
Không phải là Danh sư thì rất đơn giản.
- Ta thấy tiểu huynh đệ khí khái hào hùng bừng bừng, học Danh sư muộn như vậy, không phải đã học nghề nghiệp khác rồi đó chứ? Ngươi có học qua luyện đan hay không?
Tần Chung tiếp tục hỏi.
- Học mấy ngày!
Trương Huyền tiếp tục nói.
- Chỉ học mấy ngày? Vậy thì thật là đáng tiếc! Sau khi học tập luyện đan có thể khiến cho người ta tinh thần càng thêm tập trung, tu luyện càng thêm mau chóng. Chỉ học được mấy ngày, chỉ sợ còn không thể bồi dưỡng ra loại phẩm chất này, đã mất đi thói quen nghiêm túc rất tốt...
Cảm khái một câu, Tần Chung tiếp tục hỏi:
-Vậy ngươi. . . Có học qua thuần thú hay không?
- Cũng chỉ tiếp xúc qua một điểm!
Trương Huyền nói.
- Thuần thú có thể khiến cho người ta càng thân cận với tự nhiên, chỉ học một điểm nhất định là không được, như vậy ngươi đã mất đi cơ hội tiếp xúc với tự nhiên...
Tần Chung tiếp tục lắc đầu:
- Ngươi có học qua y đạo, luyện khí, trận pháp hay không?
Rất nhanh hắn đã hỏi một lần về mấy chức nghiệp đặc thù bài danh top đầu. Thế nhưng lại không nghe thấy đối phương có học qua, hắn cảm khái một câu, dù sao cũng chính là đủ loại đả kích, cuối cùng hắn cũng biết, đối phương hầu như chức nghiệp gì cũng học qua một chút, nhưng không nhiều. Cho nên làm cho lòng tin hắn lập tức tăng lên nhiều.
Cường giả lợi hại chân chính có địa vị, chí ít sẽ học tập mấy loại chức nghiệp, cũng rất có kiên tì. Mà tên này, học cái gì cũng chỉ có mấy ngày, vừa nhìn đã biết là người không có kiên nhẫn, chẳng làm nên trò trống gì.
Đã như vậy, còn có gì mà lo lắng cơ chứ?
- Ha ha, mấy vị đứng ngay ngắn, ta muốn tăng tốc!
Khẽ cười một tiếng, Tần Chung thở phào một tiếng, hai cánh Thanh Diệp Long Dực thú dưới thân mọi người chấn động mạnh một cái, lập tức lao nhanh ở trên không trung.
Soạt!
Đột nhiên tăng tốc, lại thêm bên trên lưng thú xuất hiện rung động, đám người Trương Huyền chỉ cảm thấy lâng lâng, sắp từ bên trên không trung ngã xuống.
Thuần Thú sư ở bên trên lưng thú, muốn đối phó với hành khách thực sự quá đơn giản.
- Ngươi...
Biết dụng ý của đối phương, Ngọc Phi Nhi tức giận tới mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, suýt chút nữa đã nổ tung.
Đang muốn trách mắng thì đã cảm thấy phía sau có một luồng chân khí vọt tới, một lần nữa ổn định lại.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Huyền đã đưa tay ổn định thân thể của nàng, làm cho nàng đứng vững hơn.
Long Dực thú chợt lao nhanh chợt cao chợt thấp, dường như đối với người thanh niên này cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
- Ừm?
Vốn cho rằng mình chỉ cần thi triển chút thủ đoạn là sẽ làm cho tiểu gia hỏa này bị dọa đến kêu cha gọi mẹ, hô to cầu xin tha thứ. Thế nhưng không nghĩ tới vẻ mặt đối phương rất là bình tĩnh, không có e ngại một chút nào.
Vẻ mặt Tần Chung lần nữa trở nên khó coi.
Đối phương ngay cả sợ hãi cũng không sợ, như vậy nửa ngày qua chẳng phải hắn toi công bận rộn hay sao?
Đang định khống chế Long Dực thú dưới chân bổ nhào hai cái thì đã nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của người thanh niên cách đó không xa vang lên.
- Đúng rồi, vừa rồi Tần huynh lão hỏi ta, ta cũng không cảm thấy ngại nên muốn hỏi ngươi, xin hỏi. . . Ngươi có biết bay không?
- Bay?
Không nghĩ tới đối phương lại hỏi như vậy, Tần Chung sững sờ:
-Bay, là năng lực mà cường giả Thánh vực mới có, làm sao ta lại có cơ chứ!
Thanh âm vừa dứt thì đã nghe thấy thanh niên kia dùng vẻ mặt và giọng áy náy nói một câu.
- A, vậy thì ngại quá, thật không tiện, ta lại biết!
- Ngươi biết?
Tần Chung nghi hoặc, đang không biết đối phương nói lời này là có ý gì thì đã nghe một tiếng rống giống như sấm sét vang lên.
- Hống!
Sưu!
Thanh âm mới vừa kết thúc thì hắn đã cảm thấy Long Dực thú ở dưới thân đột nhiên cứng đờ, trực tiếp trở thành vật rơi tự do, rơi thẳng xuống phía dưới.
- Ah...
Rít lên một tiếng, Tần Chung hồn phi phách tán, suýt chút nữa đã ngất đi.
Linh thú dưới thân đã mất đi năng lực phi hành, hắn lại không biết bay, tương đương với trực tiếp từ trên không trung rơi xuống. Từ trên không trung hơn ngàn mét rơi xuống, không chết cũng gần như vậy ah!
Đang thét lên thì đã lần nữa nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của người thanh niên kia vang lên trong lỗ tai:
- Ta cái gì cũng không biết, chỉ có điều, ngươi không biết bay , có vẻ như. . . Tương đương đã mất đi tính mạng a!
Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy thanh niên vừa rồi đang dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua, thân thể lơ lửng giữa không trung, hai nữ nhân khác ở dưới chân khí của hắn bảo hộ cũng bình tĩnh đứng ở hai bên, chậm rãi hạ trượt xuống phía dưới.
- . . . Biết bay?
Hắn nằm mơ cũng nghĩ không ra tiểu gia hỏa thoạt nhìn chỉ có hai mươi tuổi, chức nghiệp gì cũng chỉ học được một, hai ngày mà lại có thể phi hành ở trên trời!
Chuyện này là sao đây? Nếu sớm biết biết bay, hắn nằm mơ cũng không dám trang bức ah!
Tần Chung khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận