Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thân thể của Trương Huyền.

- Không sai!
Thanh niên cười lạnh:
- Nếu như không phục thì chúng ta có thể dùng thân thể để chiến đấu một trận, nếu như ngươi thua, ngoan ngoãn để Đào thiếu gia đi theo chúng ta. Thừa nhận ngươi không xứng làm lão sư! Thắng, ta bái ngươi làm thầy cũng được...
- Thế nào? Dám hay là không dám?
Thanh niên kia rít lên một tiếng.
Trương Huyền híp mắt lại.
Đối phương là cường giả Hóa Phàm bát trọng, mặc dù vừa rồi không có thi triển ra võ kỹ. Thế nhưng cũng có thể nhìn ra được thân thể cực kỳ cường đại. Toàn bộ lực công kích của hắn có gộp lại cũng chỉ vượt qua 10 triệu đỉnh, muốn phá vỡ phòng ngự, đánh bại đối phương có lẽ cũng không làm được!
Huống chi chỉ bằng vào thân thể, chỉ có lực lượng bốn trăm vạn đỉnh!
Ngay cả hắn cũng không thể đánh bại thì lại có tư cách gì làm lão sư của “Đào thiếu gia” hắn chứ?
Có thể nói, đối phương thoạt nhìn lỗ mãng, thế như lại từng lần nắm bắt được điểm yếu của mình, sau đó khích tướng.
Hơn nữa nếu chỉ dùng thân thể, như vậy còn có thể tránh khỏi Sư Ngôn thiên bẩm. . . Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
- Không sai! Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi dám hay là không dám?
Hai tay chắp ra sau lưng, thanh niên kia hừ lạnh.
- Ồ?
Thấy đối phương từng bước tới gần, hất ống tay áo lên. Lúc Trương Huyền đang muốn nói chuyện thì đã nghe từng tiếng gọi hưng phấn vang lên:
-Lão sư...
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Viên Đào, Trịnh Dương, Vương Dĩnh đã đi tới, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt tràn ngập kích động.
Một tháng không gặp, thực lực của mấy học sinh này đã lần nữa có tiến bộ, bất kể là tinh khí thần hay là tu vi đẳng cấp, đều mạnh mẽ hơn không ít.
Bởi vậy có thể thấy được, trong khoảng thời gian này bọn họ cũng không có nhàn rỗi, tất cả đều đang liều mạng đuổi theo bước chân của hắn.
- Thiếu gia!
Tôn Cường cũng đi tới.
Lúc này Tôn quản gia đã đạt đến Hóa Phàm tam trọng Âm Dương cảnh trung kỳ.
Mặc dù so với đám người Vương Dĩnh vẫn hơi kém một chút, nhưng đối với người vốn không tu luyện chăm chỉ như hắn cũng đã coi như rất không tệ rồi.
Nhìn thấy mọi người long tinh hổ mãnh, Trương Huyền cảm thấy an ủi, miệng mỉm cười, trong lòng đột nhiên sinh ra hào tình vạn trượng. Hắn quay đầu nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa, vẻ mặt rất thản nhiên:
-Tốt, luận võ, chỉ dùng thân thể!
- Luận võ? Lão sư...
Đám người Viên Đào sững sờ, rất là sốt ruột.
Mặc dù tiến bộ của lão sư rất nhanh, thế nhưng tỷ thí với cường giả Hóa Phàm bát trọng am hiểu luyện thể, muốn chiến thắng, chỉ sợ vẫn rất khó khăn.
- Yên tâm đi! Chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi, nhìn vi sư đè bẹp hắn!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, hai tay Trương Huyền chắp ra sau lưng, mang theo phong độ vô địch.
Đối phương đã nói tới nước này, nếu như người làm lão sư như hắn không ra tay, về sau còn có mặt mũi nào đối mặt với học sinh, chỉ điểm cho bọn hắn cơ chứ?
- Dám so là tốt rồi, tới đây!
Không nghĩ tới đối phương lại có can đảm đồng ý, thanh niên kia cười ha hả một tiếng, lại tung người đến đến giữa đại sảnh. Thân thể nhoáng một cái, bắp thịt toàn thân nổi lên từng cục, thân cao dường như cũng tăng lên mấy phần, khiến cho người ta có một loại cảm giác lăng lệ, tựa như mãnh thú.
- Đừng có gấp!
Thấy đối phương nhảy ra ngoài, Trương Huyền cũng không đi theo ngay mà chỉ cười nhạt một tiếng. Lại nhìn về phía Hoài Vương gia cách đó không xa:
-Vương gia, có khả năng tại hạ còn phải làm phiền ngươi một chút, không biết nơi này có mật thất hay không, ta có một chút chuyện muốn xử lý một chút!
- Mật thất? Đương nhiên là có!
Hoài Vương gia đang buồn rầu, không biết nên giữ gìn mối quan hệ với vị Trương sư này như thế nào. Nghe thấy hắn nói như thế, lập tức cười cười, vẫy tay một cái, mặt tường bóng loáng ở bên cạnh mở ra, làm lộ ra một cái lối đi nhỏ.
Làm vương gia đế quốc nhất đẳng, phòng tiếp khách bình thường đều sẽ bố trí tốt mấy cái mật thất dạng như thế này, dùng để trao đổi chuyện cơ mật.
Loại địa phương này có bố trí trận pháp, cho dù là người có lợi hại hơn nữa thì cũng khó có thể nhìn thấu, không có cách nào thăm dò.
- Đa tạ!
Trương Huyền khẽ cười một tiếng, rồi đi vào. Sau đó lại đóng kín cửa phòng, cổ tay run lên, phân thân xuất hiện ở trước mắt.
Chỉ bằng vào thân thể, chỉ có lực lượng 400 vạn đỉnh, muốn giáo huấn đối phương nhất định sẽ khó mà làm được, nhưng. . . Phân thân thì lại không giống.
Phân thân do Cửu Thiên Liên Thai luyện chế mà thành, bản thân vận dụng toàn bộ lực lượng cũng không đủ để đối phương đánh cho một quyền. Chỉ bằng vào thân thể, người thanh niên kia có mạnh hơn nữa thì nhất định cũng không phải là đối thủ của phân thân.
- Mọi chuyện chính là như vậy, đi ra đánh hắn, răng rơi đầy đất!
Tinh thần khẽ động, trao đổi một lần về chuyện vừa rồi, Trương Huyền nói một câu.
- Yên tâm đi!
Phân thân gật gật đầu, thay đổi quần áo với Trương Huyền, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Dù sao bản tôn đang ẩn giấu ở bên trong mật thất, ai cũng không nhìn thấy được, cho nên cũng không cần lo lắng sẽ bị hoài nghi.
- Tới đi!
Thấy “Trương Huyền” đi ra, thanh niên cười lạnh, xương cốt toàn thân không ngừng rung động “ken két”, khí chất cả người càng ngày càng mạnh, cổ tay run lên, không khí phát ra thanh âm phần phật, tựa như sắp nổ tung.
Thân thể đạt tới cảnh giới nhất định, uy lực không hề yếu hơn so với chân khí.
Người thanh niên kia thân mang huyết mạch Long Tê, dù là mỏng manh thế nhưng cũng cực kỳ cường đại, lại thêm gia tộc đã truyền thừa rất lâu. Bản thân nắm giữ công pháp luyện thể lợi hại, thân thể đạt thành tựu cực cao, đã vượt qua chân khí, cũng đã đạt đến cảnh giới Hóa Phàm bát trọng.
Phân thân khẽ cười một tiếng, thân thể nhoáng một cái đã đi đến giữa đại sảnh.
- A!
Thấy chỉ là một tiểu tử Hợp Linh cảnh mà dám có can đảm đối kháng thân thể với hắn, vẻ mặt người thanh niên này trở nên dữ tợn, bàn chân đạp mạnh lên trên mặt đất, xông thẳng về phía trước.
Ầm ầm!
Tốc độ quá nhanh, không khí phát ra tiếng sấm ầm ầm trầm muộn.
Người còn chưa đến thì không khí đã nổ tung, tạo thành một quả cầu cực lớn triệt để bao phủ Trương Huyền.
- Lão sư...
Thấy đối phương không nói hai lời, vừa ra tay đã thi triển ra lực lượng cường đại nhất, Viên Đào xiết chặt nắm tay.
Mặc dù đây là tộc nhân của hắn, thế nhưng so sánh với lão sư, độ thân cận vẫn còn kém hơn rất nhiều.
Mấy người Vương Dĩnh cũng đều khẩn trương.
Thực lực của lão sư bọn họ biết rất rõ ràng, một tháng trước khi tách ra mới chỉ là Trọc Thanh cảnh, hiện tại coi như đột phá thì cũng chỉ là Hợp Linh cảnh, so với Hóa Phàm bát trọng. . . Kém quá nhiều a!
Có thể nói, hai bên căn bản không cùng đẳng cấp, làm sao có thể so sánh được đây?
- Yên tâm đi, thiếu gia đã đồng ý so sánh thì chắc chắn sẽ không thua!
Tôn Cường ở một bên nói.
Vị thiếu gia này, ở trước mặt học sinh rất chú trọng sư đạo tôn nghiêm, đám người Vương Dĩnh đều cho rằng rất khó chiến thắng, không phải là bởi vì không tin, mà là cảm thấy tu vi chênh lệch quá lớn.
Lão sư lại cực kỳ liêm chính, sẽ không có khả năng làm chuyện gì vi phạm đạo đức.
Thế nhưng. . . Hắn lại không cho là như vậy.
Ở chung lâu như vậy với thiếu gia, đối phương có tính nết gì hắn biết rất rõ, thiếu gia đã làm qua chuyện gì không có nắm chắc chưa?
Thiếu gia đã dám đồng ý, nhất định đã chuẩn bị đánh tên này thành đầu heo rồi, nếu không, trước khi tỷ thí còn muốn mật thất làm gì chứ?
- Sẽ không thua?
Đám người Vương Dĩnh bán tín bán nghi.
Hô!
Lão sư ở giữa đại sảnh nhìn thấy người thanh niên kia dùng hết toàn lực công tới cũng không tránh né, lông mày bỗng nhiên nhướng lên, cánh tay vừa nhấc, cũng vung một quyền ra để ngạnh kháng.
- Tấn công trực diện?
Nhìn thấy hai người đối chiến như vậy, lông mày của mọi người nhảy lên, ngay cả Viên trưởng lão ở bên cạnh cũng nhíu mày, cảm thấy không rõ ràng cho lắm.
Thực lực và phòng ngự của người thanh niên này Viên trưởng lão biết rất rõ ràng, bình thường cường giả Hóa Phàm bát trọng trung kỳ cũng khó mà phá vỡ được. Một tiểu nhân vật Hợp Linh cảnh như ngươi lại dám dùng nắm đấm đối chiến. . . Không phải muốn chết haysao?
Phanh!
Nắm đấm và nắm đấm đụng nhau, cuồng phong thôi qua chung quanh, khu vực dưới chân hai người đột nhiên nứt ra.
Một quyền đánh trúng đối phương, người thanh niên kia đang hưng phấn thì đột nhiên cảm thấy nắm đấm mình giống như đấm vào trên sắt thép, xương cốt trong lòng bàn tay cảm thấy đau đớn kịch liệt một hồi.
Răng rắc! Răng rắc!
Nắm đấm trong nháy mắt đã bị đánh nát, ngay sau đó hắn đã cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ dọc theo cánh tay hắn lan tràn lên trên, dường như muốn nghiền ép hắn.
Sưu!
Cả người hắn bay ngược ra.
Bị tu vi hạn chế, lực lượng của phân thân có khả năng không bằng đối phương. Thế nhưng thân thể được luyện chế ra từ Cửu Thiên Liên Thai lại cực kỳ cứng rắn, có thể so với Thần khí. . . Thanh niên dùng hết toàn lực đánh tới lại giống như bị cái đầu chùy cứng rắn rõ vào, làm sao có thể chịu được cơ chứ?
- Làm sao ngươi có thể có thân thể mạnh như vậy được chứ...
Con ngươi co rụt lại, thanh niên này cảm thấy sắp phát điên rồi.
Trong cơ thể hắn có huyết mạch Long Tê, lại còn tu luyện công pháp luyện thể cường đại của gia tộc, có thể nói là đao thương bất nhập, xem như vũ khí Linh cấp thượng phẩm đâm vào trên người cũng chưa hẳn đã có thể đâm rách làn da. . .
Vừa mới va chạm với nắm tay đối phương thì đã bị chấn cho vỡ xương cốt. . .
Rốt cuộc ta là người có huyết mạch Long Tê, hay là ngươi?
Tại sao có thể có thân thể cường đại như vậy chứ?
Gào thét một tiếng, đang định ổn định thân hình thì chỉ thấy hoa mắt, thân ảnh của đối phương chẳng biết từ lúc nào đã chợt hiện lên ở sau lưng của hắn.
Phanh!
Thân thể bay về phía sau, lần nữa đụng vào đối phương.
Răng rắc! Răng rắc!
Lần nữa có tiếng giòn vang xuất hiện, xương cốt mà hắn tu luyện không biết bao nhiêu năm tháng, một mực lấy làm tự hào lại lần nữa giòn vang, cũng không biết đã gãy đi mấy cái.
- Ta...
Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn phát điên, một cánh tay còn hoàn hảo khác, lập tức xoay khuỷu tay người lại để đánh.
Tên này quả thực là người có nghề trong chiến đấu cận chiến, không thể không nói, chiêu này có phản ứng vô cùng tốt, đổi lại là người tu luyện khác, tất nhiên sẽ phải lách mình tránh né, thậm chí còn phải chống lại.
Nhưng Trương Huyền không nhúc nhích mà chỉ đứng tại chỗ.
Phanh!
Một khuỷu tay đã đánh lên trên đầu Trương Huyền.
- Quá tốt rồi...
Đầu là chỗ yếu nhất trên người, thấy đã đánh trúng chính diện, ánh mắt người thanh niên này sáng lên. Chỉ có điều, vẫn không đợi hắn cao hứng thì đã lần nữa cảm thấy tay cánh tay tê rần.
Xương cốt ở khuỷu tay, không ngờ lại bị chấn vỡ.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Thanh niên này phát khóc.
Huyết mạch Long Tê của hắn phòng ngự vô địch, vốn hắn cho rằng muốn ngược đối phương sẽ giống như củ cải trắng vậy, muốn thu thập sao thì thu thập thế đó. Lết quả, liên tục ngạnh kháng, đối phương ngay cả đánh rắm cũng không có mà còn làm xương cốt cả người hắn đều vỡ nát. . .
Cũng giống như bản thân đang đối chiến với một kiện Thánh khí vậy.
Có lầm hay không?
- Cái này...
Viên trưởng lão ở bên cạnh cũng trợn tròn hai mắt.
Dùng nhãn lực của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra, Trương sư đều đang bị động bị đánh. Mà bị đánh còn có thể làm cho cường giả tu luyện thân thể xương cốt cả người bị chấn vỡ tới bảy tám phần, cái này. . . Cũng quá cường đại a!
Đừng nói là người thanh niên kia, xem như thân thể hắn đã tu luyện không biết bao nhiêu năm, nếu như mạnh mẽ chống đỡ cũng không làm được điểm ấy ah!
Chẳng lẽ. . . Đã nhận lầm thiếu gia, kỳ thật vị Trương sư này mới thật sự có huyết mạch Long Tê, Đào thiếu gia. . . Không phải?
- Lão sư. . . Mạnh như vậy sao?
Đám người Vương Dĩnh, Viên Đào, càng kinh ngạc nhìn nhau.
Một tháng không gặp, vốn cho là tiến bộ của bọn họ đã rất lớn rồi, thế nhưng tiến bộ của lão sư. . . Dường như còn lớn hơn nhiều!
Bị đánh mà còn làm cho xương cốt cả người đối phương vỡ vụn, chuyện này đoán chừng cũng không có người nào làm được a!
Răng rắc! Răng rắc!
Vẻ kinh ngạc cũng xuất hiện ở trên mặt Hoài Vương gia, trong lúc tất cả mọi người đang cảm thấy không kịp phản ứng, không thể tin được thì chỉ thấy Trương Huyền đã lần nữa đánh gãy hai chân người thanh niên này. Hắn yên tĩnh đứng ở trong đại sảnh, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua, thanh âm bình tĩnh không bị lay động, không quan tâm hơn thua.
- Xin hỏi. . . Loại cường độ thân thể này của ta...
- . . . Có tư cách làm lão sư của Viên Đào hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận