Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thất bại?

- Chỉ là đánh cờ mà thôi, hẳn sẽ không làm hỏng bàn cờ... Biết đối phương đang lo lắng cái gì, Trương Huyền mở miệng.
Trước đó cũng chỉ là. . . Không cẩn thận, lần này hắn đã sớm hiểu rõ quy tắc, nhất định sẽ cẩn thận. Không cần nhiều, chỉ hạ sáu bước. . . Khiêm tốn mà hàm súc, ổn trọng mà khiêm tốn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gi xảy ra.
- Như vậy đi, cũng lấy tuổi tác để định đoạt, tuổi tác lớn lên trước!
Không để ý tới hắn, bàn tay lớn của Hồng sư vẫy một cái, đã xác định quy tắc.
Cửa trước ta cũng cho rằng không có việc gì, cũng chỉ là đọc sách mà thôi, ai có thể ngờ tới, Đào Hà Chi Thư từ tổng bộ mượn tới lại bị phế đi!
Từ khi khảo hạch đến nay, chỉ còn có cái mạng già này của ta là không có bị ngươi chơi chết, còn muốn kiểm tra trước. . . Không có cửa đâu!
- Được rồi!
Thấy đường đường là Danh sư ngũ tinh lại sợ đến như vậy, căn bản không cho mình cơ hội giải thích. Vì vậy Trương Huyền rất là bất đắc dĩ.
Xem ra hắn không có cách nào nghỉ ngơi trước, chỉ có thể chờ ở đây mà thôi.
- Cũng còn may Hồng sư định lực mười phần! Nếu không, cửa này không có cách nào nhìn tiếp được nữa... Mấy người Khang đường chủ cũng lau lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Vừa rồi Trương Huyền nói hắn muốn lên trước, mấy người cũng giật nảy mình.
Mặc dù thoạt nhìn đánh cờ sẽ không xảy ra chuyện, thế nhưng đối mặt với Trương Huyền không ra bài theo lẽ thường này, dù là ai cũng không có cách nào xác định được ah!
Bất kể nói như thế nào, để cho hắn khảo hạch cuối cùng cũng là biện pháp bảo đảm nhất.
Bên này xác định quy củ, Liễu Tuyền ở trong đám người Minh Hạ đế quốc nhìn loạn, có chút xem thường.
Hắn là người có tuổi tác lớn nhất trong đám người, kết quả. . . Trêu ai ghẹo ai, lần trước là người thứ nhất, lần này lại là. . .
Chẳng phải tuổi tác lớn một chút hay sao, mỗi lần đều để ta tới trước. . .
Chỉ là, người thứ nhất và người cuối cùng, quả thực khác biệt không lớn, chỉ là cảm giác trên phương diện tâm lý không giống nhau lắm mà thôi.
Hít sâu một hơi, vận chuyển tâm cảnh, đi vào cảnh giới tâm lặng như nước. Sau khi ôm quyền với Hồng sư hắn lập tức nhấc chân đi tới đình nhỏ.
Thấy hắn đã đi vào, mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía trong đình.
Đứng ở bên trong, lần lượt nhìn một vòng bốn cái cột đá. Liễu Tuyền rơi vào trong trầm tư, rất nhanh thời gian một nén nhang đã đến. Hắn nhướng mày, đi tới trước mặt khôi lỗi đánh cờ. Lại đưa tay lấy ra một quân cờ, nhẹ nhàng đặt lên trên một vị trí trống không.
Soạt!
Quân cờ lơ lửng ở trên không trung, chậm rãi hạ xuống.
- Đã xuống...
- Xem ra đường cờ này là đúng!
Nhìn thấy quân cờ đã rơi vào bàn cờ, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vừa rồi Hồng sư đã nói, chỉ cần đi sai thì quân cờ sẽ không bỏ xuống được a.
Cạch!
Lão giả ở phía đối diện cũng hạ xuống một quân cờ.
Nhìn thấy vị trí này, Liễu Tuyền nhíu mày, dường như đã rơi vào trong nan đề. Chỉ có điều, không có xoắn xuýt quá lâu hắn lại xuống một quân cờ khác.
Ngươi tới ta đi, rất nhanh đã vượt qua sáu nước, đạt đến chín nước.
Tới nước thứ mười, hắn không có đặt cờ xuống được nữa.
- Liễu Tuyền của Minh Hạ đế quốc, chín quân, thông qua! Kế tiếp, Phong Liệt đế quốc, Hàn Chiếu Cát...
Hồng sư lên tiếng.
Hàn Chiếu Cát đi tới.
Không lâu sau hắn mang theo vẻ mặt hưng phấn đi xuống, hắn hạ xuống được bảy quân, thông qua khảo hạch.
Ngay sau đó là người kế tiếp.
Liên tiếp năm người, tất cả đều qua ải, khiến cho lòng tự tin của không ít người tăng lên nhiều. Chỉ có điều, khi đến người thứ sáu, vận khí bắt đầu trở nên xấu đi. Ngay từ quân thứ tư đã phải lui xuống, bắt đầu từ hắn, liên tục bốn người, không ngờ đều không có thành công.
Cuối cùng vẫn là La Tuyền phá vỡ cục diện bế tắc.
Lúc này mọi người cũng phát hiện ra, người thứ hai đi lên, ván cờ sẽ biến hóa, hoàn toàn khác biệt cùng với trước kia. Mỗi người đều phải ứng phó với ván cờ không giống nhau, công bằng công chính, coi như đã nhớ kỹ trước đường cờ của một người trước đó thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào cả.
Thời gian trôi qua, đúng như Trương Huyền đoán, trời đã từ từ trở nên tối đi. Rốt cục, khi trăng tròn mọc lên từ phương đông, treo ở trên bầu trời, ba mươi lăm vị Danh sư trước mặt hắn mới hoàn thành khảo hạch.
Người nến đây tham gia thi đấu, mặc dù đều là thiên tài, thế nhưng gặp phải cửa ải này, cũng đã bị đào thải rất nhiều. Mặc dù không có khoa trương như một lần mười ba người ở cửa ải trước. Thế nhưng như vậy cũng đã đạt tới chín vị!
Nhược Hoan công tử và Tống Siêu, lần này hai người cũng không có khiến cho người ta thất vọng, tất cả đều thông qua được khảo hạch.
Nếu nói trong đám người này ai đi được nhiều bước nhất cũng không phải là người của Lưu Vân tông mạnh nhất, cũng không phải là các loại tông môn như Bạch Dương tông đứng thứ hai. Mà là một đế quốc mạnh yếu xấp xỉ với Vạn Quốc liên minh.
Vị Danh sư này, thực lực cũng không có gì đặc biệt, được cho hạng chót. Thế nhưng ngộ tính lại không tồi, sau khi đánh được mười sáu bước với lỗi, khiến cho lão giả khôi lỗi cũng phải đều miệng nói chuyện, nói một câu đại thiện.
- Trương sư, đến phiên ngươi!
Tất cả mọi người đã kết thúc, Hồng sư lần nữa nhìn về phía Trương Huyền đang cảm thấy rất nhàm chán, mang theo vẻ áy náy.
Vốn đối phương muốn là người thứ nhất, bởi vì mình sợ hãi cho nên mới bị xếp tới cuối cùng, quả thực có chút ngại ngùng.
- Ừm! Trương Huyền duỗi thân thể có chút mệt mỏi, đi về phía đình nhỏ.
Cái đình không lớn, chỉ cao cỡ một người. Vừa tiến vào bên trong hắn đã thấy trên trụ đá thứ nhất có viết bốn chữ lớn đông, nam, tây, bắc.
Bốn chữ này tinh tế mười phần, không ẩn chứa ý cảnh thư hoạ, chỉ là kiểu chữ bình thường.
Lại nhìn về phía cây cột đá thứ hai, cũng là bốn chữ. . . Xuân, hạ, thu, đông.
Cột đá thứ ba thì chỉ có hai chữ. . . Qua lại!
Cây cột đá thứ tư, cũng có hai chữ. . . Đạo lý!
- Phương hướng, xuân hạ thu đông, qua lại, đạo lý? Cái này. . . Hoàn toàn không có liên quan mấy nha!
Trương Huyền cau mày.
Vốn hắn cho rằng sẽ có nhắc nhở gì đó, thế nhưng không nghĩ tới lại là những lời này.
Bốn cây cột đá, mười hai cái chữ, không có bất kỳ liên quan gì. Càng không có nửa xu quan hệ với cờ thuật, làm sao lĩnh ngộ đây chứ?
Nhìn cột đá xong, lại quay đầu nhìn về phía bàn cờ.
Ván cờ lần này so với trước đó càng thêm hỗn loạn, nhìn một cái đã không hiểu ra sao, khiến cho người ta không rõ ràng cho lắm.
- Thiên Tinh cờ, lấy thiên địa làm ván cờ, ngôi sao làm quân cờ...
Nhíu mày, nhớ lại lời Hồng sư lúc trước đã nói:
- Trên trụ đá, phương hướng là không gian, xuân hạ thu đông là thời gian, qua lại. . . Là phương vị, mà đạo lý. . . Là lòng người!
- Không gian, thời gian, phương vị, lòng người...
Tri thức trước kia đã học qua chảy xuôi ở trong đầu, hai mắt Trương Huyền càng ngày càng sáng.
Khó trách ngay cả Hồng sư cũng bội phục không thôi, Thiên Tinh cờ này không riêng gì ở trên tên, lấy thiên địa làm ván cờ mà là thực sự còn thâm thúy hơn.
Lấy lòng người làm cơ sở, tạo dựng ra một thế giới rộng lớn, cũng coi đây là ván cờ, quả thực đủ đáng sợ.
- Đã hiểu rõ thì cũng không cần dùng Thiên Đạo thư viện và Minh Lý Chi Nhãn, để xem ta bằng vào kiến thức, ngộ tính, có thể đánh ra được mấy nước!
Đã hiểu rõ quy tắc của Thiên Tinh cờ, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Mấy quan trước hắn đều mượn thư viện và Minh Lý Chi Nhãn thậm chí còn cả Thiên Đạo chân khí. Cửa này đã đơn giản như vậy, như vậy cứ thử một chút, nhờ vào thực lực của mình có thể đi dược mấy bước. Thuận tiện cũng kiểm tra ngộ tính của mình một chút, rốt cuộc cao bao nhiêu.
Quay người lại, đi tới trước mặt bàn đá, lại nhìn kỹ vị trí. Sau đó thuận tay bốc lên một quân cờ, trực tiếp hạ xuống.
. . .
- Các ngươi đoán xem, Trương sư cửa này có thể phá hỏng Thiên Tinh cờ hay không?
- Không thể nào. Chỉ là đánh cờ mà thôi, vừa rồi cũng không phải không có nhìn, một khi hạ sai, quân cờ sẽ không hạ xuống được nha.
- Cũng đúng, xem ra Thiên Tinh cờ lần này đã được bảo vệ. .. Thế nhưng, ta vẫn cảm thấy không có đơn giản như vậy, nếu không chúng ta đánh cược đi!
- Đánh cược gì?
- Ta cược Trương sư làm hỏng Thiên Tinh cờ. Ta thắng, ngươi đưa ngươi viên Lăng La phiến kia cho ta. Ta thua, đưa ngươi phỉ thúy châu mà vừa ý cái kia cho ngươi!
- Đồng ý...
. . .
Thấy Trương Huyền đã đi vào đình nhỏ, phía dưới bắt đầu thảo luận, thậm chí còn có người dùng chuyện này để đánh cược.
- Khụ khụ!
Nghe thấy đám người chung quanh đã hưng phấn đặt cược. Tất cả đám người Triệu Phi Vũ, Khang đường chủ đều che cái trán, sợ để cho người khác biết, bọn họ quen biết Trương sư.
Rõ ràng là tới tham gia thi đấu Danh sư, kết quả lại bị người ta xem như là phá hoại chi vương. . .
- Thông qua thi đấu tuyển chọn sẽ tiến vào vòng đối chiến, mặc dù không biết quy củ là cái gì, nhưng. . . Trương sư và Nhược Hoan công tử đồng thời đi vào cũng đã coi như là thành tích tốt nhất từ trước tới giờ của Vạn Quốc thành chúng ta!
Lăng sư như nghĩ tới điều gì đó, mở miệng nói.
- Đúng vậy a! Khang đường chủ gật đầu.
Hiện tại người tham gia thi đấu tuyển chọn cũng chỉ còn lại có 27 người.
Căn cứ vào quan sát của hắn, đã có tuyển thủ của bảy thế lực, toàn bộ đều bị đào thải.
Nói cách khác, coi như Trương sư và Nhược Hoan công tử trong đối chiến, không có chút thành tích nào thì cũng là đếm ngược từ thứ tám lên. Đã vượt qua tất cả thành tích trước kia.
Đổi lại là trước kia, những khảo hạch này Nhược Hoan công tử muốn thông qua rất khó. Mà bây giờ, có trợ giúp Trương sư, tu vi liên tiếp đột phá, đạt đến Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong. Bất kể là dũng khí hay là gì đều có tăng trưởng cực lớn. cho nên lúc này mới thuận lợi qua ải.
Có thể nói. . . Có được thành tích như bây giờ, không thể bỏ qua công lao của Trương sư.
- Mau nhìn, Trương sư đã đánh cờ!
Ngay lúc đang cảm khái thì đã nghe thanh âm của Tô sư vang lên. Bọn hắn ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên đã thấy Trương Huyền, đã ngồi ở phía đối diện khôi lỗi, một quân cờ đã rơi xuống.
Mọi người ngừng thở.
Lão giả đối diện nhìn thấy hắn hạ cờ, cũng nắm lên một quân cờ, cầm trong tay. Rất lâu cũng không có ý tứ hạ xuống, tựa như hóa đá vậy.
- Có chuyện gì xảy ra?
- Không phải. . . Thiên Tinh cờ không hỏng mà khôi lỗi này hỏng đó chứ?
Thấy thân thể lão giả cứng ngắc, không nhúc nhích, tất cả mọi người trợn mắt.
Mới vừa rồi bọn hắn còn đang nghĩ, liệu Thiên Tinh cờ này có thể bị Trương sư làm hỏng hay không. Ai ngờ chỉ mới một bước đã dừng lại, chẳng lẽ. . . Thực sự hỏng rồi?
Sẽ không khổ cực như thế chứ?
Quay đầu nhìn về phía Hồng sư, chỉ thấy hắn cũng nhíu mày, vẻ mặt không rõ ràng cho lắm.
Lại nhìn một hồi, Hồng sư thực sự không nhịn được nữa mà đi tới trước mặt đình nhỏ, lại nhìn về phía khôi lỗi ở trước mắt.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cũng có suy nghĩ giống như những người khác, cũng cho rằng thứ đồ chơi này bị làm hỏng. Thế nhưng sau khi đi tới trước mặt mới phát hiện ra, nó vẫn hoàn hảo như ban đầu, cũng không xuất hiện biến cố gì cả.
- Kính xin hạ cờ!
Đứng ở trước mặt khôi lỗi, hắn khẽ khom người.
Mặc dù đó là một cỗ khôi lỗi, nhưng lại có linh tính, có thể nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại. Bình thường hai người cũng đánh cờ không ít, hắn vẫn luôn tôn trọng cỗ khôi lỗi này.
- Ừm!
Khôi lỗi chần chờ một chút, gật gật đầu, con cờ trong tay rơi vào một vị trí.
Trương Huyền sửng sốt một chút, lập tức cầm lấy quân cờ thứ hai, nhắm ngay một chỗ hạ xuống.
Ông!
Chỉ là, quân cờ tuột tay, lơ lửng ở giữa không trung, không nhúc nhích, cũng không có rơi xuống được.
- Không bỏ xuống được? Chẳng lẽ. . . Chỉ hạ xuống được một viên -
- Thất bại sao?
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Hồng sư cũng không dám tin tưởng.
Quy tắc đã quy định, vượt qua sáu quân thì mới tính thông qua, hiện tại Trương sư chỉ hạ xuống một quân đã không hạ xuống được nữa, chẳng phải đồng nghĩa với việc. . . Không có qua ải?
- Nguy rồi. . . Sẽ không phải là hiểu sai đó chứ? Trương Huyền sững sờ.
Trong lòng hắn giật thót, lộp bộp một chút.
Cửa này hắn không dùng thư viện, cũng không dùng Minh Lý Chi Nhãn, chẳng lẽ. . . Cứ như vậy mà thất bại hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận