Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đệ tử thứ tám

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
- Ta? Quán quân?
Trương Cửu Tiêu ngẩn ngơ, vội vàng lắc đầu:
- Cái này sao có thể!
Hiện tại hắn chỉ có thực lực Xuất Khiếu cảnh, lúc nào có thể xung kích Lĩnh Vực cảnh còn không biết, cùng đám người Trương Thuần, Trương Phong chênh lệch không biết bao nhiêu, tiến vào bên trong có thể thông qua vòng thứ nhất hay không cũng chưa biết chừng, xung kích quán quân, nằm mơ cũng không dám nghĩ!
Nói thật, xem như con cháu chi nhánh, có thể tới tham gia thịnh hội của đệ tử hạch tâm, đối với hắn mà nói cũng đã cực kỳ khó tin, quán quân... Hy vọng xa vời cũng không dám!
- Chỉ cần nghe theo vi sư nói, để ngươi trong thời gian ngắn vượt qua những người khác, sáng tạo kỳ tích, cũng không phải không có khả năng!
Trương Huyền gật đầu nói.
- Cái này... Thế hệ trẻ tuổi, thực lực mạnh nhất là đám người Trương Thuần, đã đạt đến nửa bước Động Hư cảnh, nghe nói còn có đạt tới Động Hư cảnh chân chính, ta... Kém quá xa!
Thấy đối phương không giống nói đùa, Trương Cửu Tiêu cười khổ.
Không phải không tin vị trước mắt này, mà là hoàn toàn không có khả năng.
Thánh Vực ngũ trọng Xuất Khiếu cảnh, cách bát trọng Động Hư cảnh, đâu chỉ bình thường, không thể so sánh nổi, loại cường giả cấp bậc này, một trăm cái hắn gặp, cũng chỉ có phần chạy trốn, đánh như thế nào?
Lại nói, đệ tử hạch tâm Trương gia, đều là thiên tài trong thiên tài, chiến sư cùng cấp bậc, cũng chưa chắc có thể chống lại... Có thể nói tham gia tỷ thí, hơn nữa khả năng nhận được quán quân, là không!
- Đừng nâng khí thế người khác, diệt uy phong của mình! Ngươi bái ta làm thầy, chỉ điều này, ánh mắt cũng đã vượt qua vô số người!
Thấy đối phương một chút tự tin cũng không có, Trương Huyền nhíu mày.
- Có thể bái lão sư, là vinh hạnh của ta, chỉ là...
Trương Cửu Tiêu mặt như mướp đắng. Không phải là không muốn, mà là ngày mai liền bắt đầu thi đấu, thực lực bây giờ...
- Ta biết ngươi lo lắng cái gì!
Hai tay chắp sau lưng, Trương Huyền nhìn lại:
- Trương Huyền ta, từ Thiên Huyền vương quốc đi tới bây giờ, tu vi từ võ giả tam trọng, đến bây giờ Lĩnh Vực cảnh đỉnh phong, đến nay chẳng qua 14 tháng mà thôi. Thu thân truyền có bảy, đại đệ tử Triệu Nhã, hiện tại là Âm Dương cung thiếu cung chủ.
- Nhị đệ tử, Vương Dĩnh, vào Khải Linh sư công hội, tiền đồ vô lượng.
- Tam đệ tử Lưu Dương, ngươi gặp qua, tuy có chút bất tài, nhưng cũng trở nên nổi bật, dám làm dám chịu.
- Tứ đệ tử Trịnh Dương, Chiến Sư đường chiến tử, đường chủ tương lai!
Vừa nói , vừa đi về phía trước, kèm theo lời nói, khí tức càng ngày càng mạnh:
- Ngũ đệ tử Viên Đào, Viên gia thiếu gia chủ, trên người có Long Tê huyết mạch, thiên hạ vô song.
- Lục đệ tử Lộ Xung, nhận được Vu Hồn sư truyền thừa, vu hồn chi thuật có một không hai cổ kim!
- Thất đệ tử Ngụy Như Yên, tân nhiệm Độc điện điện chủ, Tiên Thiên độc thể, độc diệt vạn vật!
- Bảy đại thân truyền, từng cái bất phàm, thu ngươi làm đồ, là tâm mang mong đợi với ngươi, như thế nào, ngươi muốn rút lui?
Nói đến đây, Trương Huyền nhìn lại, ánh mắt như điện.
- Ta...
Nắm đấm xiết chặt, Trương Cửu Tiêu kích động vẻ mặt thấu hồng. Hắn biết vị lão sư này của mình, nắm giữ không ít học sinh, nhưng lại không nghĩ tới, từng cái cường đại như vậy!
Âm Dương cung thiếu cung chủ, Chiến Sư đường chiến tử, Độc điện điện chủ, Viên gia thiếu gia chủ... Mỗi một cái thân phận, đều không kém Trương gia quyền gia chủ quá nhiều, rõ ràng đều là học sinh của hắn! Không phải chính tai nghe được, thì không dám tin tưởng.
Trước đó còn cảm thấy, nhận được quán quân, khó mà hoàn thành, giờ phút này, nghe được học sinh của hắn, lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, huyết dịch toàn thân giống như muốn nổ tung. Có sư như vậy, còn cầu mong gì! Thấy bị ngôn ngữ của mình khích lệ, Trương Huyền thoả mãn nhẹ gật đầu, lần nữa nhìn tới:
- Ngươi yếu thế đoạt được quán quân, thu ngươi làm đệ tử thứ tám lại có làm sao!
- Đệ tử thứ tám...
Hô hấp dồn dập, vẻ mặt Trương Cửu Tiêu đỏ lên.
Đây là cho thấy, muốn thu làm thân truyền. Thiên Nhận danh sư trước, cũng chính là Khổng sư, có ba ngàn đệ tử, bảy mươi hai thân truyền, thân truyền tu vi thấp nhất, cũng thành cổ thánh! Thánh Tử điện khai phái tổ sư Bốc Thương cổ thánh, ở trong rất nhiều đệ tử, cũng không xếp hạng cao bao nhiêu! Như vậy có thể thấy được mạnh mẽ.
Vị lão sư trước mắt này, là Thiên Nhận danh sư, trước đó bảy đệ tử, tuy nói đơn giản, nhưng không cần nghĩ, về sau nhất định từng cái oanh động thiên hạ, nếu có thể trở thành hắn vị đệ tử thứ tám, tiền đồ có thể nói, vô lượng!
- Không sai, Trương gia lão tổ ta, từ đầu cũng không có huyết mạch hơn người, là sau khi hắn thành tựu đỉnh phong, mới để cho huyết mạch tiếp tục kéo dài, thân ở bàng chi lại như thế nào, chưa hẳn không thể trổ hết tài năng, một lần đi đến đỉnh phong!
Càng nghĩ càng kích động, Trương Cửu Tiêu hô hấp dồn dập.
Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh? Ai nói huyết mạch mạnh liền nhất định mạnh? Nếu thật như vậy, vì sao vài vạn năm qua, Trương gia nhiều thiên tài huyết mạch tinh thuần như vậy, không một cái vượt qua lão tổ?
Năm đó Khổng sư, bảy mươi hai hiền, cũng chưa nghe nói qua, ai huyết mạch trời sinh rất mạnh! Muốn thành công, dựa vào không phải huyết mạch, mà là chăm chỉ không ngừng cố gắng, cùng lòng tin kiên trì hướng lên! Cùng một vị lão sư tốt chân chính! Hiện tại lão sư ngay ở trước mặt, bản thân cũng đủ cố gắng, có thể trở thành thân truyền hay không, có thể trở nên nổi bật hay không, ngay ở một ý niệm.
- Lão sư, nên làm như thế nào, chỉ cần ngài dặn dò, Trương Cửu Tiêu ta nhất định dốc hết toàn lực!
Trong cơ thể nhiệt huyết bị nhen lửa, lại không lo lắng, Trương Cửu Tiêu cắn chặt răng. Lão sư thân là Thiên Nhận danh sư, đã nói được, vậy liền được, không có cái gì có thể lo lắng.
- Rất tốt!
Thấy thanh niên trước mắt làm ra quyết định, Trương Huyền thoả mãn nhẹ gật đầu:
- Bái sư đi!
- Hiện tại liền bái?
Trương Cửu Tiêu nhịn không được sững sờ:
- Không phải nói chờ ta đoạt được quán quân, mới có tư cách sao?
Hắn không thể tin vào tai của mình, mới nói qua, đoạt được quán quân, thu hắn làm đồ... Bây giờ cách làm được còn kém rất xa, có khả năng hay không cũng chưa biết chừng, làm sao...
Nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt Trương Huyền lộ ra tự tin nồng đậm:
- Trương Huyền ta nói, để ngươi trở thành quán quân, vậy liền nhất định có thể trở thành quán quân, sớm thu muộn thu khác nhau ở chỗ nào?
- Ta...
Trương Cửu Tiêu chỉ cảm thấy bắp thịt cả người tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy lên, huyết dịch toàn thân bùng cháy.
Bị ngôn ngữ khích lệ, nhìn thấy kiên định trong mắt ánh mắt lão sư, đột nhiên cảm thấy chỉ cần lão sư nói có thể làm được, vậy liền nhất định có thể làm được.
Đây không phải mê hoặc cũng không phải tẩy não, mà là một loại tự tin mãnh liệt. Có loại tự tin này, dường như sự tình trước mắt khó khăn đi nữa cũng không tính là cái gì.
- Lão sư, hiện tại ta nên làm như thế nào?
Quỳ trên mặt đất dập đầu tám cái, hành lễ bái sư, Trương Cửu Tiêu lần nữa nhìn lại. Lão sư đã nói tự tin như vậy, nhất định đã nghĩ kỹ phương pháp tu luyện.
- Thực lực của ngươi bây giờ chỉ có Lĩnh Vực cảnh, biện pháp duy nhất là nhanh chóng tăng cao tu vi, chẳng qua một đêm, muốn để cấp bậc thấp như vậy, đẩy tới Thánh Vực bát trọng, hoàn toàn không có khả năng, trừ khi...
Trương Huyền dừng lại một chút, nhìn về phía một phương hướng, ánh mắt sâu xa.
- Mượn nhờ Trương gia... Huyết trì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận