Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Một bàn tay

Cửa đá màu ngăm đen, Lạc Thất Thất tiến về phía trước một bước, ném ra mấy viên Dạ Minh Châu, chiếu sáng bên trong.
Hai người dọc theo thềm đá đi xuống phía dưới, tiếng nước từ bên trên vang vọng, càng ngày càng vang dội.
Cho dù nơi này là ở phía dưới sông, thế nhưng cũng không có vẻ ướt át, ngược lại còn rất là khô hanh, hơn nữa không khí càng ngày càng mới mẻ, khiến cho người ta có một loại cảm giác linh khí đầy đủ.
- Linh khí là từ dòng sông bên trên hấp dẫn vào, đoán chừng nơi này có một Tụ Linh trận đặc thù nào đó!
Nhìn quanh một vòng, Lạc Thất Thất hạ giọng nói.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Đoán chừng bên trong dòng sông có một Tụ Linh trận to lớn, có thể hấp thu linh khí từ nơi đó, lại không làm cho bất kỳ người nào chú ý.
Có những linh khí này rót vào, coi như đây là lòng đất thì cũng tuyệt đối được coi là bảo địa tu luyện, khiến cho người ta cảm thấy không đến nỗi buồn bực.
Kẹt kẹt!
Mới vừa đi một hồi thì đã nghe thấy tiếng oanh minh trên đầu. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh cửa vừa rồi đã khép lại rồi biến mất không thấy gì nữa.
- Nguy rồi...
Tối sầm mặt lại, vội vàng trở lại điểm xuất phát, lúc này cả hai mới phát hiện ra cơ quan đã phong tỏa thông đạo đi vào.
- Là Đoạn Long Tỏa mà Thiên Công sư lục tinh mới có thể chế tạo ra được!
Sắc mặt Lạc Thất Thất tái nhợt.
- Ừm! Xem ra đối phương nói chỉ có một lần cơ hội lựa chọn là sự thật. Một khi Đoạn Long Tỏa khóa lại, ngay cả Thiên Công sư lục tinh cũng khó mà mở ra. Có lẽ chúng ta sẽ không ra được, những người khác cũng đừng hòng đi vào!
Vẻ mặt Trương Huyền rất là nghiêm túc.
Trước đó thanh âm phát ra ở trên cầu đá nói chỉ có thể lựa chọn một con đường rồi đi vào. Vốn hắn còn tưởng rằng là tùy tiện nói một chút, hiện tại xem ra, là sự thật!
Đoạn Long Tỏa, lần trước ở trong Vu hồn mộ hắn đã gặp qua. Một khi khóa kín, nhất định phải sẽ dùng man lực vượt qua Thiên Công sư lục tinh mới có thể phá giải, nếu không, dù dùng biện pháp khác cũng không ra được.
Nói cách khác, một khi đóng cửa lại, hai người bọn họ chỉ có thể bị nhốt ở nơi đây, cũng không có cách nào rời khỏi theo đường cũ nữa.
- Lão sư, làm sao bây giờ?
Lạc Thất Thất nhìn quanh.
Trong đám đồng học cùng năm nàng được coi là nhân vật quát tháo phong vân. THế nhưng ở trước mặt Trương sư, từ đầu đến cuối nàng đều cảm thấy mình hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng chẳng biết từ lúc nào đã tạo thành một loại cảm giác ỷ lại, cảm thấy nếu là chủ ý mà đối phương đưa ra thì nhất định sẽ là tốt nhất.
Nếu không, cũng không có khả năng nàng cảm thấy lời nói của Ngọc Phi Nhi là đúng mà cuối cùng vẫn đi cùng vị Trương sư này như cũ.
- Đã chỉ có thể lựa chọn một lối đi thì cũng đã nói rõ đám người Hình Viễn bên kia cũng bị Đoạn Long Tỏa khóa lại. Tiếp tục tiến lên đi, đi xuống bên dưới cũng không nhất định sẽ là ngõ cụt...
Lông mày nhíu một cái, Trương Huyền nói.
- Ừm!
Lạc Thất Thất cũng hiểu vấn đề này cho nên mới khẽ gật đầu.
Hai người tiếp tục đi xuống phía dưới, không lâu sau đã đi tới một căn phòng không lớn. Dưới Dạ Minh Châu chiếu rọi, một cái bàn đá và hai băng ghế đá, thoạt nhìn chất phác xuất hiện.
Căn phòng không có cửa sổ, cũng không có cửa, giống như là một ngõ cụt, đã đi đến cuối con đường rồi vậy.
- Nhỏ như vậy sao?
Lạc Thất Thất nhíu mày một cái.
Trước đó đại điện có mấy trăm mét vuông, vốn nàng cho rằng nơi này đã là Địa Cung chân chính thì ít nhất phải có diện tích lớn hơn mới đúng. Không nghĩ tới lại chỉ có hai, ba mươi mét, cái gì cũng không có. Không giống như là Địa Cung, ngược lại lại có chút tương tự với lồng giam.
- Đường cùng? Chẳng lẽ. . . đã đi nhầm thật sao?
Vẻ mặt Trương Huyền cũng rất khó coi.
Lựa chọn con đường này cũng không phải là làm loạn, mà là có căn cứ nhất định, chỉ là. . . Nhìn cục diện trước mắt, căn phòng này rất chật hẹp, không có thông đạo, chẳng lẽ, hắn đã chọn sai thật sao?
Sẽ bị vây chết ở chỗ này hay sao?
- Mặc kệ là chính xác hay là sai lầm, xây dựng thông đạo dưới lòng đất sâu như vậy, lại đặt Đoạn Long Tỏa, có lẽ không chỉ có một căn phòng nhỏ như thế. Có lẽ sẽ giống như trước đó, có cơ quan gì đó ở đây!
Nhìn quanh một vòng, đè nén sự nóng nảy trong lòng, Trương Huyền mở miệng nói.
Đoạn Long Tỏa, coi như là Thiên Công sư lục tinh cũng là đồ vật cực kỳ trân quý, không nói tới kỹ xảo cơ quan, chỉ nói tới việc cho dù là Thánh giả bình thường cũng khó mà phá vỡ được. Thứ này cũng không phải là thứ mà chất liệu bình thường có thể làm được.
Dùng vật trân quý như vậy để phong bế thông đạo, chỉ dùng để che dấu một cái phòng nhỏ như vậy, vừa không hợp lý, vừa không hợp tình
- Ta cẩn thận tìm xem!
Lạc Thất Thất lên tiếng, dẫn đầu đi tới trước mặt bàn đá, đưa tay sờ đi qua, ngón tay đụng một cái rồi lập tức thu hồi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
-Không có tro bụi!
Trương Huyền cũng tới đến trước mặt, đưa tay sờ một cái, vẻ mặt cũng ngưng trọng.
Bàn đá và băng ghế đá này không biết đã để ở chỗ này bao nhiêu năm. Thế nhưng lại không có chút tro bụi nào, sạch sẽ chỉnh tề, giống như có người thường xuyên quét dọn qua vậy. . .
- Chẳng lẽ. . . Trong này có người ở lại?
Con ngươi Lạc Thất Thất co rụt lại.
Chỉ là cơ quan phát âm thì còn có thể tiếp nhận, nếu như còn có người còn sống. . . Vậy thì sẽ không giống vậy nữa!
Nguy hiểm sẽ gia tăng trên phạm vi lớn!
Đây chính là thế lực mà lúc trước có thể mạnh mẽ bắt Luyện Khí sư lục tinh đỉnh phong như Ngô Dương Tử lại. . . Mạnh mẽ không thể nghi ngờ!
Nếu như còn có người sống, bằng vào thực lực của bọn hắn, nhất định sẽ khó mà đào thoát được!
- Trận kỳ phía ngoài là do ta rút đi từng cái, căn cứ vào quan sát của ta, những trận kỳ này một mực thủ hộ nơi này, ít nhất cũng đã hơn hai nghìn năm không có người động tới. . . Hơn hai nghìn năm, chờ đợi ở tỏng Địa Cung không đi ra? Không có người nào có tuổi thọ dài như vậy a!
Vẻ mặt nghiêm túc, Trương Huyền nói.
Hóa Phàm cảnh thể chất nhảy vọt, trải qua Tăng Thọ cảnh tẩy lễ, tuổi thọ cũng chỉ có hai, 300 tuổi, không có khả năng cao hơn!
Coi như đạt tới Thánh cấp, cấp độ sinh mệnh lần nữa phát sinh biến hóa thì tuổi thọ một ngàn năm cũng đã đến cuối cùng. Hắn chưa từng nghe nói qua có vị Thánh giả nào có tuổi thọ vượt qua hai ngàn năm.
Thậm chí ngay cả Thiên Nhân Khổng sư cũng phải biến mất ở trong dòng sông lịch sử, không có người nào có thể sống sót vĩnh viễn.
Trận kỳ của Địa Cung hơn hai nghìn năm không nhúc nhích, cũng đã chứng minh không có người đi ra. Nếu như bị nhốt ở trong hang động, lâu như vậy mà còn sống. . . Chuyện này làm sao có thể!
Coi như Mặc Hồn Sinh lúc trước, thân là Vu Hồn sư tuổi thọ dài nhất, nếu như không có Cửu Thiên Liên Thai bảo hộ, không ngừng trải qua hồn lực ngũ suy thì cũng không sống nổi lâu như vậy.
- Như vậy. . . Đã không có người sống thì tại sao nơi này lại không có tro bụi?
Lạc Thất Thất cũng biết nguyên lý này, nhưng cái bàn trước mắt lại sạch sẽ chỉnh tề, giống như được người ta thường xuyên lau vậy.
Phải biết rằng nơi này là sơn động, có nham thạch, cũng có bụi bặm, tích lũy tro bụi là chuyện tất nhiên, không có người sống. . . Chuyện này nên giải thích như thế nào đây?
- Cái này. . . Ta cũng không biết, trước tiên đừng có xoắn xuýt những thứ này, việc cấp bách là tìm xem có cơ quan hay không. Trước tiên rời khỏi nơi này rồi lại nói, nếu không, bị nhốt ở nơi đây, coi như bên trong giới chỉ trữ vật có nhiều đồ ăn hơn nữa thì cũng chỉ có một ngày tiêu hao sạch sẽ!
Trương Huyền cắt ngang suy nghĩ lung tung của nàng.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là nghiên cứu có người sống hay không. Một hang đá lớn như vậy, cho dù có người thì cũng có thể nhìn thấy, không cần thiết phải xoắn xuýt.
Hiện nay chuyện mà hai người phải làm nhất chính là tranh thủ thời gian tìm đường ra. Chạy ra ngoài rồi lại nói, nếu không, nương theo thời gian trôi qua, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn cũng không muốn tham gia thí luyện mà bị vây chết ở chỗ này.
- Ừm!
Lạc Thất Thất gật đầu, vội vàng hướng sờ lên bức tường bốn phía.
Trương Huyền cũng dùng ngón tay đụng vào các bức tường, đồng thời trong đầu khẽ hô một tiếng thiếu sót.
Sưu!
Một quyển sách xuất hiện ở trong đầu, hắn vội vàng mở ra.
- Thanh Cương nham, tính chất cứng rắn, sinh trưởng dưới đất, do địa mạch đối bính sinh trưởng mà thành...
Nhìn thoáng qua, Trương Huyền im lặng.
Thiên Đạo thư viện chỉ có đụng chạm đến thì mới có thể thể hiện ra, hiện tại hắn chạm đến bức tường mà không phải là cơ quan. Cho nên tự nhiên n ó cũng biểu hiện thuộc tính của đá chung quanh.
Ngón tay dọc theo bức tường, nhẹ nhàng trượt về phía trước.
Nơi này là nham thạch, tất nhiên sẽ có chỗ là cơ quan, chỉ là thủ đoạn của đối phương rất cao minh, thiết kế cơ quan và nham thạch giống nhau như đúc, cho nên hắn mới không nhìn ra mà thôi.
Răng rắc!
Trong lúc đang dọc theo bức tường tiến lên thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng cơ lò xò bị xúc động vang vọng, ngay sau đó thanh âm hưng phấn của Lạc Thất Thất vang lên:
- Con đã tìm được quan!
Vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy nham thạch ở tay của Lạc Thất Thất đã lõm xuống đi mấy tấc, giống như là cơ quan nào đó đã bị nàng đè xuống.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Cơ lò xo phát ra thanh âm nặng nề, một cái cửa đá không lớn chậm rãi mở ra ở trước mặt Lạc Thất Thất.
- Lão sư, người mau nhìn...
La lên một tiếng, cái tay còn lại lấy ra một viên Dạ Minh Châu, đang định ném vào cửa đá để nhìn rõ chung quanh thì đã thấy một bàn tay sưu một cái, bỗng nhiên từ bên trong đưa ra ngoài, trực tiếp cầm cổ lấy của nàng, nhấc nàng lên.
Cái bàn tay này cực kỳ thô to, giống như đùi của người bình thường. Ngay cả khớp xương cơ bắp cũng có vẻ hơi chút béo phệ, làn da màu xám tro, không giống như là màu da mà người sống mới có.
- Nguy rồi!
Lần biến cố này xảy ra cực nhanh, Trương Huyền cũng không có kịp phản ứng, con ngươi không kìm lòng được một co rụt một cái. Thiên Đạo thân pháp vận chuyển, bỗng nhiên vọt lên.
Người còn ở giữa đường thì Băng Vũ kiếm cũng đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay, lăng không chém ra một cái, một đạo kiếm mang trực tiếp bổ về phía trước.
Nhìn thấy kiếm mang sắc bén, bàn tay buông Lạc Thất Thất ra, lại cong ngón búng ra.
Đinh!
Móng tay ngăm đen va chạm với mũi kiếm, Trương Huyền lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh tới, cả người giống như bị thiên thạch đánh trúng, ngực cảm thấy khó chịu một hồi. Sau đó thân thể trực tiếp bay đi về phía sau.
Phanh!
Sống lưng hung hăng đụng vào trên vách tường, đập ra một cái hố hình người, yết hầu ngòn ngọt, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
Gần đây thực lực hắn tăng lên nhiều, bất kể là lực lượng hay là thủ đoạn cũng có bay vọt về chất, thậm chí còn có lực lượng có thể so với Hóa Phàm thất trọng Quy Nhất cảnh trung kỳ. Kết quả ngya cả một ngón tay của đối phương cũng không có kháng cự lại được!
- Ít nhất đã đạt đến Hóa Phàm bát trọng, thậm chí. . . Còn cao hơn!
Khuôn mặt xám xanh, tay Trương Huyền cầm chuôi kiếm, ngón tay trắng bệch.
Hắn đã dùng hết lực lượng toàn thân, cũng dùng kiếm thuật, kết quả lại bị một móng tay của đối phương bắn bay, trực tiếp thổ huyết. Như vậy thực lực của đối phương, chỉ sợ đã sớm vượt qua Quy Nhất cảnh, đạt đến Hóa Phàm bát trọng Đạp Không cảnh, thậm chí còn cao hơn!
Cũng chỉ có thực lực như thế mới có loại lực lượng khiến cho hắn có cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Sưu!
Bên này hắn bị đánh bay, bị thương, bàn tay khổng lồ của đối phương lần nữa đánh về phía Lạc Thất Thất.
- Đáng giận!
Lúc này Lạc Thất Thất cũng kịp phản ứng.
Bất kể nói thế nào thì nàng cũng là cao sinh được Danh sư học viện bồi dưỡng ra. Là cường giả Hóa Phàm lục trọng đỉnh phong, vừa rồi không có chú ý bị đối phương nắm cổ, lúc này đã khôi phục lại, nàng khẽ kêu một tiếng, cũng đâm một kiếm ra ngoài.
Kiếm mang của nàng như là đạo trường hồng, chói lóa mắt, lực lượng mười phần, vừa nhìn đã biết lý giải và tu vi trên phương diện kiếm thuật so với Trương Huyền cũng không kém chút nào!
Không ngờ cũng đạt tới cảnh giới hạ kiếm tâm.
Sưu sưu!
Thấy nàng phản kháng, bàn tay khổng lồ bỗng nhiên co lại.
Đinh!
Trường kiếm trong tay Lạc Thất Thất lập tức tuột tay bay ra, cắm ở trên vách tường cao ngất, không ngừng lắc lư.
- Mau lui lại!
Biết dùng loại thực lực như bọn hắn thì nhất định sẽ không có cách nào chống cự lại bàn tay lớn này. Thiên Đạo thân pháp được thi triển, Trương Huyền xuất hiện ở trước mặt Lạc Thất Thất, chân khí bao phủ rồi trực tiếp nhấc lên nàng lên, sau đó chợt lách người thối lui đến góc tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận