Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đi đánh Trương Huyền đi!

- Tìm kiếm cơ duyên? Khụ khụ!
Lạc Càn Trinh suýt chút nữa bị nước bọt sặc chết.
Bởi vì đối phương là con cháu bàng chi, cũng chưa từng xuất hiện qua, đối với gia tộc tình cảm không sâu, cho hắn nhiều vật tư như vậy, mục đích rất đơn giản, để hắn có lòng cảm mến với gia tộc, vì tộc nhân hiệu lực.
Cái tên này ngược lại tốt, cầm đồ vật xong, cửa tàng bảo khố còn không có ra, liền muốn đi... Có cần nhanh như vậy hay không? Coi như ngươi không quan tâm chức vị tộc trưởng này, thế nhưng thật không thể cái gì cũng mặc kệ không hỏi a!
- Tộc trưởng, ngươi trước không vội tìm kiếm cơ duyên, vừa rồi tất cả trưởng lão trong tộc thảo luận ra một quyết định, muốn để ngươi tới giải quyết... Chỉ cần chuyện này làm xong, coi như ra ngoài cũng không sao...
Lạc Càn Trinh bất đắc dĩ, mở miệng nói.
- Quyết định gì?
Trương Huyền nhìn qua.
- Hôm qua Trương gia ở trước mặt mọi người từ hôn, chắc hẳn tộc trưởng đã biết!
Lạc Càn Trinh nhìn qua.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Chuyện này hắn là nhân vật chính, biết rõ rõ ràng ràng.
- Lạc gia, là đại gia tộc thứ hai của Danh Sư đại lục, từ trước tới nay được người kính ngưỡng, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, xảy ra chuyện như thế, mặt mũi mất hết... Tài nghệ không bằng người, không có cách nào, chúng ta vốn cũng không muốn lấy công đạo gì, nhưng tộc trưởng xuất hiện, ngăn cơn sóng dữ, ngay cả thiên tài của Chư Tử bách gia cũng không phải đối thủ...
Hai mắt Lạc Càn Trinh sáng lên.
Vị trước mắt này không chỉ lĩnh ngộ phong cấm chân giải, cùng cấp bậc càng vô địch, tu vi cực cao, cả đời hiếm thấy.
- Cho nên... Tất cả trưởng lão thảo luận, do tộc trưởng ra mặt, đi Trương gia báo sỉ nhục ngày hôm qua! Lần nữa xác lập uy nghiêm của Lạc gia ta, làm cho tất cả mọi người biết, Lạc gia không thể nhục...
- Đi Trương gia báo thù?
Trương Huyền nhíu mày.
- Không sai, thực lực của Trương gia gia chủ Trương Huyền, là Thánh Vực cửu trọng sơ kỳ, ba hôm trước vừa mới đột phá, coi như thiên phú có một không hai, cũng nhiều nhất củng cố tu vi, khẳng định kém xa tộc trưởng... Tộc trưởng ở cùng cấp bậc ngay cả Nam Cung Nguyên Phong cũng có thể đánh bại, dạy bảo Trương Huyền thực lực thấp hơn mình, hẳn là dễ như trở bàn tay!
Càng nói Lạc Càn Trinh càng kích động:
- Tất cả trưởng lão ý tứ rất đơn giản, do tộc trưởng tự mình đi khiêu chiến Trương gia tộc trưởng, đánh hắn răng rơi đầy đất, Lạc gia chúng ta liền có thể lần nữa trọng chấn hùng phong, trừ bỏ xu hướng suy tàn trước đó...
Sở dĩ Trương gia hung hăng, còn không phải bởi vì Trương Huyền là Thánh Tử điện điện chủ, sư huynh của Dương sư, tất cả đệ tử càng là đường chủ, cung chủ của các thế lực lớn ư?
Chỉ cần Lạc Thiên Nhai tộc trưởng qua giáo huấn hắn một lần, đánh hắn không cách nào đánh trả, công bằng quyết đấu, ai cũng nói không được cái gì! Trương gia giẫm lên bọn họ xác lập uy nghiêm, như vậy cũng đừng trách bọn họ giẫm lên đối phương, chấn nhiếp đại lục.
- Ta...
Trương Huyền nắm tóc.
Lạc gia có mới tộc trưởng mạnh mẽ, đi trừ bỏ khuất nhục, quả thực không có vấn đề, nhưng mấu chốt là... Trương Huyền kia cũng con mẹ nó là ta! Để ta tự đánh mình? Có cần hố như thế hay không?
- Chuyện này, chỉ cần thành công, không chỉ uy danh của Lạc gia ta lần nữa khôi phục, nhân tâm tan rã cũng có thể ngưng tụ... Mong tộc trưởng đừng chối từ! Sau khi hoàn thành, tộc trưởng muốn đi nơi nào cũng được...
Lạc Càn Trinh vội nói.
Lạc gia bị từ hôn ở trước mặt mọi người, nhiều thế lực lớn nhìn như vậy, mất hết mặt mũi, muốn nhanh chóng vãn hồi, chỉ có thể đi Trương gia gây chuyện, đánh Trương Huyền không hề có lực hoàn thủ.
Nếu không, chỉ bằng vào xác lập tộc trưởng mới, nói mấy câu, đi nơi nào đòi về mặt mũi?
Còn sự tình Chư Tử bách gia, dính dáng quá lớn, không thể tuyên truyền, chỉ có thể cầm Trương gia tế cờ, thay đổi cục diện trước mắt.
- Để ta suy nghĩ một chút...
Ngực Trương Huyền đau nhức, vẻ mặt nghẹn phát xanh.
Vì sao mỗi người đều muốn đạp mặt của mình... Cái này gọi là chuyện gì! Từ hôn cũng không phải hắn muốn...
- Không cần chậm, chúng ta tin tưởng thực lực của tộc trưởng!
Lạc Càn Trinh cười cười, mấy bước đi ra tàng bảo khố:
- Tất cả trưởng lão đều đã ở đại điện, chuẩn bị xong, hiện tại liền có thể xuất phát!
- Hiện tại xuất phát?
Trương Huyền lảo đảo.
- Không sai, báo thù không qua đêm! Lạc gia ta thành lập vài vạn năm, chưa từng nhận qua khuất nhục như vậy! Sự tình tộc trưởng cùng Chư Tử bách gia giao đấu, mặc dù dính dáng rất lớn, không tiện truyền ra ngoài, nhưng chậm trễ lâu, Trương gia khẳng định cũng sẽ biết, ngộ nhỡ Trương Huyền sợ hãi bỏ trốn, chúng ta chẳng phải lấy giỏ trúc múc nước?
Lạc Càn Trinh bỗng nhiên ôm quyền:
- Xin tộc trưởng nhanh làm ra quyết định, vì tộc nhân, cũng vì Lạc gia truyền thừa vài vạn năm!
- ...
Trương Huyền khóc không ra nước mắt.
Các ngươi chỉ nghĩ Lạc gia, có nghĩ tới cảm thụ của ta hay không? Con mẹ nó chứ ta không chỉ là tộc trưởng của Lạc gia các ngươi, còn là Trương gia... Để ta đi khiêu chiến mình, đánh mặt của mình...
- Ta trước nghe ý kiến của các trưởng lão một chút...
Trương Huyền buồn bực sắp bùng nổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Lạc Càn Trinh, do dự một chút, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn nói.
- Tộc trưởng mời qua bên này!
Nghe hắn không có cự tuyệt, Lạc Càn Trinh thở phào nhẹ nhõm.
Tuy trong lòng tức giận Trương Huyền, nhưng tên này quả thực có bản lĩnh người thường khó có thể tưởng tượng, cũng là địa phương kiêu ngạo cùng tự hào nhất của Trương gia hiện tại, chỉ cần có thể hắn đánh tơi bời, tất cả khuất nhục đều sẽ lập tức quét sạch, thậm chí còn có thể uy danh đại thịnh.
Rất nhanh, hai người tới đại điện, quả nhiên thấy tất cả trưởng lão sớm đã ngồi chờ, thấy hắn vào cửa, từng cái kích động vội vàng đứng dậy.
- Tộc trưởng, hiện tại chúng ta liền xuất phát chứ?
- Giết chết tên vương bát đản Trương Huyền kia!
- Cho hắn biết, Lạc gia chúng ta cũng có thiên tài chân chính...
...
Mọi người từng cái xiết chặt nắm đấm.
- ...
Con mắt Trương Huyền biến thành màu đen.
Cái này gọi chuyện gì.
Vốn ý tốt chạy tới, bù đắp Lạc gia tổn thương, kết quả bị lôi kéo làm gia chủ!
Cái này thì cũng thôi đi, còn muốn mình đi đánh bản thân... Nếu như giờ phút này hiển lộ ra thân phận, nói mình là Trương Huyền... Bù đắp tổn thương không những làm không được, không cẩn thận còn có thể bị đối phương cho rằng là cố ý trêu đùa, hai nhà Trương, Lạc sẽ không có khả năng điều hòa, thậm chí có thể trực tiếp phát sinh đại chiến!
- Tâm tình của mọi người, ta có thể lý giải, nhưng đi khiêu chiến Trương gia, ta cảm thấy thời cơ còn chưa đúng lúc...
Trương Huyền nhẫn nhịn nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là nói.
- Vị Trương Huyền kia, thực lực rất mạnh, cũng coi như cùng cấp bậc vô địch, nhưng Tộc trưởng ngay cả Nam Cung Nguyên Phong cũng có thể đánh bại, thắng hắn không khó! Lần này thúng ta công bằng giao đấu, đưa lên bái thiếp, lại mời Danh Sư đường xem cuộc chiến... Quy củ làm đủ, chắc hẳn Trương gia cố kỵ mặt mũi sẽ không cự tuyệt! Sao nói thời cơ không thành thục?
- Đúng vậy, gia chủ là con cháu bàng chi, bình thường chưa từng xuất hiện qua, cực kỳ khiêm tốn, ở trên đại lục cũng không có danh khí gì, nếu như không phải huyết mạch tinh thuần, chúng ta cũng hoài nghi không phải là tộc nhân... Chúng ta cũng như vậy, huống chi những người khác. Lần này không chỉ dạy bảo Trương gia Trương Huyền không biết trời cao đất rộng, càng quan trọng hơn là vì tộc trưởng xác lập thanh danh, để tất cả mọi người đều biết...
...
Thấy hắn chối từ, một đám trưởng lão nghị luận ầm ĩ.
- ...
Trương Huyền im lặng.
Tất cả mọi người nói rất có đạo lý, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận