Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngô trưởng lão hoàn toàn suy sụp (2)

- Đây là có chuyện gì?
- Ngô trưởng lão muốn làm gì?
Bên này giao chiến say sưa, danh sư phía sau, mỗi một người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều cảm thấy có chút bối rối.
Tình huống thế nào?
Vừa rồi Ngô trưởng lão không phải còn rất bình thường sao?
Tại sao trên đầu lại là hơi nước, lại là đánh nổ nát cái bàn. Hiện tại còn tốt hơn, còn không dừng di chuyển loạn, hình như đang thi triển trận pháp gì đó...
Không phải là sát hạch tâm cảnh sao... Về phần đột ngột khẩn trương, lại nhảy tới nhảy lui là sao?
- Ngô trưởng lão... có phải điên rồi hay không?
Trong đám người không biết ai hô lên một tiếng, khiến cho tất cả mọi người không nhịn được im lặng.
Dường như... dáng vẻ hắn hiện tại, quả thật giống như phát điên...
- Không phải điên rồi, mà là Dao Cầm Bát Quái Bộ! Chỉ là... Ngô trưởng lão thế nào lại sử dụng ra chiêu này?
Trong đám người, một danh sư tứ tinh nhướng mày.
- Ngươi biết bộ pháp này?
Một vị trưởng lão ngồi ở một bên, không hiểu nguyên nhân, không nhịn được nhìn qua.
- Đương nhiên biết. Đây là Ngô trưởng lão thủ đoạn công kích mạnh nhất, phối hợp hoàn mỹ trận pháp và ma âm...
Nói đến đây, vị danh sư tứ tinh này dừng lại, nói:
- Ngươi chắc hẳn là còn có thể nhớ họa Thất Kiếm Sát!
- Đương nhiên nhớ, được xưng là mối họa kinh khủng nhất của Vạn Quốc Thành trăm năm qua! Triệu minh chủ phái ra vô số cao thủ, đều không thể tránh được, cuối cùng nhờ Danh Sư Đường giúp đỡ. Là ngươi và Ngô trưởng lão liên thủ giải quyết!
Vị trưởng lão thứ hai gật đầu nói.
Họa Thất Kiếm Sát là một sự kiện mang tính ác liệt của Vạn Quốc Thành. Hung thủ giết người, mỗi lần động thủ, cũng sẽ lưu lại bảy lỗ thủng ở trên thân người chết. Không quan tâm thực lực mạnh thế nào, cho dù là Hóa Phàm tứ trọng, cũng bị bảy kiếm chém giết!
Liên tục chém giết hơn mười vị cường giả Hóa Phàm tứ trọng, khiến cho toàn bộ liên minh khủng hoảng. Triệu minh chủ tự mình dẫn người vây bắt, kết quả vẫn để cho đối phương trốn thoát.
Không có cách nào, đành xin Danh Sư Đường đến giúp đỡ. Lúc đó Khang đường chủ còn chưa có kế nhiệm, đường chủ trước phái Ngô trưởng lão và vị trước mắt này, đồng loạt ra tay, tập hợp hơn mười vị cường giả Hóa Phàm tứ trọng, bao vây hắn ở đường cụt, lúc này mới thành công giết chết.
Chuyện này huyên náo đến mức động tĩnh rất lớn, khiến cho người ta nghe tới liền biến sắc. Không ít người gì, cũng không muốn nhắc tới. Thế nào hắn lại đột nhiên nhắc tới?
- Lúc đó cùng vị Thất Kiếm Sát kia gặp trong ngõ hẻm, thực lực của đối phương mạnh mẽ, so với Khang đường chủ thời khắc này cũng hoàn toàn không yếu. Là Ngô trưởng lão dùng tới Dao Cầm Bát Quái Bộ, tiến hành âm ba công kích đối với hắn, nhiễu loạn tâm trí, lúc này mới một lần hành động giành được phần thắng! Nếu không... chỉ dựa vào thực lực của chúng ta, muốn giữ hắn lại, gần như không có khả năng!
Người trưởng lão nói chuyện đầu tiên sắc mặt nghiêm trọng.
Cảnh tượng lúc đầu, đến bây giờ còn rõ ràng ở trước mắt. Nếu không phải nhờ Ngô trưởng lão ở thời khắc mấu chốt, thi triển năng lực ma âm, nhiễu loạn tinh thần của đối phương, đừng nói chém giết, làm không tốt, bị tiêu diệt hoàn toàn, cũng không đả thương được một sợi lông!
Có thể xưng là mối họa lớn nhất của Vạn Quốc Thành trong vòng trăm năm, Thất Kiếm Sát tuyệt đối không phải chỉ là hư danh. Bảy kiếm giống như quỷ mị, cho dù bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy phía sau lưng xuất hiện mồ hôi lạnh, không có cách nào chống đỡ.
- Đối phó với Thất Kiếm Sát, dùng tới bộ pháp này? Vậy...
Sắc mặt trưởng lão thứ hai trắng bệch, thân thể run rẩy. Thất Kiếm Sát lại có thể so sánh với đường chủ nhân vật tuyệt thế. Nhân vật như vậy, Dao Cầm Bát Quái Bộ phối hợp với Phong Ma khúc, cũng có hiệu quả. Vậy... người thanh niên đối diện có thể chịu được sao?
Một khi không chịu nổi, chẳng phải sẽ lập tức bị giết chết?
- Ngô trưởng lão xảy ra chuyện gì vậy? Thế nào lại dùng ra loại thủ đoạn này đối với một vãn bối?
Hiểu rõ chuyện gì xảy ra, sắc mặt người trưởng lão thứ hai đỏ lên.
Vị Trương Huyền này cho dù tới muộn, ra bài không theo lẽ thường, dù sao cũng là vãn bối. Ngươi đường đường là trưởng lão Danh Sư Đường, danh sư tứ tinh đỉnh phong, đối với hắn hạ thủ ngoan độc như vậy, khó tránh khỏi quá đáng!
- Ta cũng không biết. Chỉ có điều... ta thế nào lại cảm giác, hắn tuy rằng dùng ra chiêu này, không những không có chiếm được tiện nghi, còn ở hạ phong?
Người trưởng lão đầu tiên nói nhìn một hồi, vẻ mặt cổ quái.
- Hạ phong?
Người trưởng lão thứ hai sửng sốt, không nhịn được nhìn sang. Vừa nhìn tới, đồng tử hắn co lại.
Chỉ thấy lúc này, không chỉ trên đầu Ngô trưởng lão có hơi nước bốc lên, toàn thân trên dưới đều có khí tức sôi trào, giống như vừa bị ném tới trong nồi nước sối.
Bước chân phía dưới mặc dù hoàn toàn không có chút ngừng lại, nhưng đi một bước, nôn ra một ngụm máu tươi, giống như bị người dùng búa lớn, không ngừng đập vào ngực, không chống đỡ được.
Trời ạ!
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Sử dụng âm ba công kích người khác, ngay cả thi triển Thất Kiếm Sát cũng không chịu nổi, bản thân còn không ngừng nôn ra máu... Cảnh tượng trước mắt cũng không tránh khỏi quá quỷ dị đi!
- Là vị Trương sư này...
Người trưởng lão đầu tiên, rốt cuộc hiểu rõ, giọng nói thoáng hiện ra âm rung.
- Ừ?
- Vị Trương sư này sử dụng trường thương đánh ra trận bàn, âm thanh nghe tuy rằng hỗn loạn, nhưng dưới mỗi một cái đều đập vào điểm yếu nhất của Phong Ma khúc, khiến cho chân khí trong cơ thể Ngô trưởng lão bị kích động, cuối cùng bị thương...
Vị trưởng lão thứ nhất nói.
- Còn có thể sao như vậy?
Người trưởng lão thứ hai trợn tròn mắt.
Làm danh sư tứ tinh, kiến thức rộng rãi. Nhưng loại tình huống này, hắn vẫn mới nghe lần đầu.
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái. Chỉ có điều, ngoại trừ điều này, ta cũng nghĩ không ra lý do gì khác!
Giọng nói của người trưởng lão đầu tiên trầm thấp, hình như phân tích ra kết quả, ngay cả hắn, cũng không thể tin được.
Một tiểu tử Hóa Phàm nhất trọng đỉnh phong, sử dụng thương va chạm với trận bàn, cứng rắn chấn động ma âm sư tứ tinh nôn ra máu...
Điều này... Rốt cuộc có phải là sự thật hay không?
...
- Lấy âm phá âm!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong mắt, Khang đường chủ nhớ tới cái gì, khuôn mặt cũng trắng bệch.
- Lấy âm phá âm?
Hai vị trưởng lão Tô, Lăng không nhịn được nhìn qua.
- Ừ, đây là phương pháp cao cấp của ma âm sư, đối phó với ma âm sư cấp thấp, giống như võ giả nghiền ép, lợi dụng âm thanh công kích nhược điểm trong sóng âm của đối phương, dẫn đến chân khí của đối phương hỗn loạn, bản thân bị trọng thương!
Khang đường chủ chậm rãi nói.
- Vậy... vẫn mong đường chủ ra tay, cứu Trương sư. Hắn vô cùng có khả năng đại biểu cho Danh Sư Đường chúng ta tham gia thi đấu. Ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì...
Tô sư lộ ra vẻ mặt lo lắng.
- Hắn gặp chuyện không may?
Da mặt Khang đường chủ nhất thời co rút:
- Gặp chuyện không may chính là Ngô trưởng lão. Hơn nữa nhìn bộ dạng hắn, sắp không kiên trì nổi nữa!
- Không kiên trì nổi?
Lúc này Tô sư, Lăng sư mới phát hiện, Ngô trưởng lão vừa đi vừa nôn ra máu.
- Vậy... Đường chủ, chỉ là sát hạch, không cần thiết làm cho bản thân bị trọng thương... Vẫn mong ra tay ngăn cản!
Lăng sư nói.
- Ngăn cản? Lấy âm phá âm, giống như so đấu chân khí. Trừ khi một bên bị thua, nếu không thì không có cách nào dừng lại! Nếu có thể dừng, vừa rồi Ngô trưởng lão đã sớm ngừng... Còn cần phải thi triển tới Dao Cầm Bát Quái Bộ, thậm chí bị chấn động sắp chết sao?
Khang đường chủ lắc đầu.
Ma âm công kích, liên lụy đến công kích linh hồn, ảo diệu phức tạp. Hoàn toàn khác hẳn với chân khí, không kiên trì nổi, tối đa bị thương. Chỉ khi nào ngăn cản, làm không tốt sẽ trùng kích tới trong đầu, khiến cho người tu luyện biến thành đần độn!
Chính vì vậy, loại va chạm này, một khi bắt đầu, trừ khi có người bị thua, bằng không, tuyệt đối không thể dừng lại!
- Không phải sát hạch mức độ tâm cảnh sao? Thế nào... biến thành công kích âm ba?
Sắc mặt hai người Tô sư trắng bệch.
Không phải sát hạch tâm cảnh sao? Thế nào lại đánh nhau?
Còn làm ra cục diện không chết không thôi?
Sớm biết rằng người này sẽ gây rắc rối, nhưng không nghĩ tới, sát hạch một tâm cảnh, cũng huyên náo đến mức động tĩnh lớn như vậy...
Tô sư, Lăng sư nhìn nhau, đều cảm thấy có chút phát điên.
- Ta cũng... không hiểu nổi!
Vẻ mặt Khang đường chủ càng chán nản hơn.
Đường đường là đường chủ Danh Sư Đường, người đứng đầu liên minh vạn quốc, đối mặt với loại tình huống này, bó tay không làm gì được. Suy nghĩ một chút cũng đủ buồn bực.
Mấu chốt nhất chính là... tại sao lại xuất hiện loại tình huống này, ngay cả hắn cũng chưa từng hiểu rõ!
Thực sự choáng váng.
...
- Chuyện gì xảy ra?
- Hắn là đang khắc trận bàn sao?
Các danh sư khác chấn động kinh ngạc dục tiên dục tử. Đám người Ngược Hoan công tử, Phó Tiếu Trần cũng trợn tròn hai mắt, cảm thấy trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
Vừa rồi bọn họ tự mình từng trải qua Phong Ma khúc công kích, biết khúc nhạc này cường đại!
Ngô trưởng lão ngồi ở tại chỗ, nhẹ nhàng như gió thoảng may bay cũng không chống đỡ nổi. Bây giờ đi Bát Quái Bộ, làm sao có khả năng chống lại?
Nhưng vì sao... người thanh niên đối diện hắn kia, hoàn toàn không có vấn đề gì?
- Chắc là người này nhận được âm nhạc cổ quái nào đó, mượn trận bàn gõ, kìm chế Phong Ma khúc của Ngô trưởng lão!
Qua một hồi, Phó Tiếu Trần nhớ tới một loại khả năng, không nhịn được nói.
Ngoại trừ cách nói này, thật sự nghĩ không ra điều gì khác.
Nếu như không đoán sai, nhất định là người gọi là Trương Huyền này, không biết gặp vận cứt chó gì, học được một loại nhạc khúc kìm chế Ngô trưởng lão, lúc này mới đưa đến trưởng lão bị động như vậy.
- Kìm chế Phong Ma khúc của trưởng lão lại như thế nào? Lần sát hạch này chính là tâm cảnh. Kiểm tra chính là một khúc hoàn tất, số lượng và hình vẽ đường vân khắc ở trên trận bàn! Hắn xem trận bàn làm thứ để gõ, cho dù gõ có tốt cũng uổng phí!
Nhược Hoan công tử bực bội nói.
Mấy người sửng sốt, đồng thời gật đầu.
Đúng vậy. Lần sát hạch này chính là tâm cảnh, không phải sát hạch lực chiến đấu của ngươi. Cho dù làm cho Ngô trưởng lão nôn ra máu, không có lưu lại đủ nhiều đường vân và vết tích ở trên trận bàn, cũng uổng công!
- Yên tâm đi, ta thấy trường thương của hắn đâm loạn ở trên trận bàn, không có bất kỳ kết cấu nào... Cố ý đối đầu với Ngô trưởng lão, gây ra dư luận xôn xao, cũng chẳng qua lấy lòng mọi người mà thôi!
Bàn tay vẫy một cái, Nhược Hoan công tử tiếp tục nói.
Đâm vào nhiều hơn nữa, lực công kích cường thịnh hơn nữa, cũng vô dụng!
Lại giống như cùng cuộc thi, cho ngươi trả lời một cộng một bằng mấy, ngươi lấy công thức vi phân và tích phân ra suy luận quá trình, viết lên, lại cao cấp nữa, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cũng chỉ là đáp án sai lầm!
- Phong Ma khúc lập tức lại kết thúc!
Đang hừ lạnh, trong đám người có một giọng nói vang lên. Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Chỉ thấy lúc này, Ngô trưởng lão vừa nôn ra máu vừa đi về phía trước, đã đi tới nơi cách Trương Huyền không đến ba thước. Âm thanh hai bên giao chiến, cũng càng thêm vang dội. Nghe vào trong tai, hỗn loạn không chịu nổi, tự nhiên không phân ra được đâu là tiếng Phong Ma khúc, đâu là tiếng va chạm.
Chỉ có điều, dựa theo thời gian suy tính, Phong Ma khúc phân ra ba đoạn, chắc hẳn sẽ lập tức kết thúc.
- Chỉ mong... Ngô trưởng lão không có việc gì!
Nhìn thấy được Ngô trưởng lão nôn ra không biết bao nhiêu búng máu tươi, sắc mặt tái nhợt giống như người chết, trong lòng của mọi người âm thầm cầu khẩn.
...
Giống như mọi người suy đoán, quả thật lại lập tức kết thúc.
Phong Ma khúc lại dài mấy cũng có thời gian hạn chế. Mà bây giờ, đã tới giới hạn.
- Được rồi!
Trường thương không ngừng vung vẩy. Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi vẫn dựa theo chỗ thiếu hụt của nhạc khúc va chạm vào trận bàn, tới đối đầu, hắn vẫn không quan sát xung quanh.
Lúc này, lập tức kết thúc, hắn không nhịn được thở ra một hơi.
Trường thương trong tay rung lên, đập xong âm tiết cuối cùng, hắn không nhịn được xoay đầu lại, lập tức nhìn thấy được một gương mặt trắng bệch đến suy sụp.
- A!
Bị dọa cho giật mình, bàn tay Trương Huyền run lên, trường thương trực tiếp đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận