Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lam Nhai Cổ Thánh chết không nhắm mắt

Tràn đầy khiếp sợ, vội vàng nhìn sang hội trưởng cách đó không xa, vừa nhìn xuống, càng ngẩn ngơ.
Hội trưởng cách Lam Nhai Cổ Thánh không đến ba mét, người sau lại giống không có chút phát giác, đồng dạng không hề phát hiện thứ gì.
- Là trận pháp...
Có ngu nữa cũng rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Tu vi của hắn cao, ẩn núp, đối phương không phát hiện, có thể thông cảm được, nhưng hội trưởng... khoảng cách gần như vậy cũng không phát hiện được, chỉ có thể nói, trận pháp này thực quá mức nghịch thiên.
Thần thức lặng lẽ lan ra, muốn nhìn trận pháp một chút, đến cùng như thế nào ẩn nấp thân hình, lại kinh ngạc phát hiện, đảo qua Lam Nhai Cổ Thánh cùng Trương Huyền, không có cảm nhận được nửa cái bóng người, giống như đối phương không tồn tại.
Rõ ràng mắt thường có thể nhìn thấy, thần thức lại không cách nào phát giác.
- Đây là... Không gian trận pháp?
Đồng tử hắn co rụt lại.
Hắn đã sớm lĩnh ngộ Vu Hồn Xuyên Toa, càng có thể kéo người vào không gian gấp, nói rõ đối với không gian lĩnh ngộ không thấp, nhưng trận pháp này hiển nhiên càng cao minh hơn.
Ngay cả Lam Nhai Cổ Thánh cũng không có phát giác dị thường, thần thức của mình cũng dò xét không ra... Chẳng lẽ đã lĩnh ngộ không gian chân giải trong truyền thuyết?
Khó trách nói sắp đặt trận pháp liền xong, không nghĩ tới lợi hại như vậy.
Buồn cười hắn còn nghi ngờ, có phải đang khoác lác hay không.
- Động thủ!
Ngay thời điểm cảm xúc, bên tai lập tức vang lên thanh âm, thần sắc cứng lại, Phá Hồn Thước xuất hiện ở trong lòng bàn tay, lăng không vạch một cái, xông về phía Lam Nhai Cổ Thánh.
Bất quá còn chưa tới trước mặt, chỉ thấy thân thể vị Cổ Thánh này vụt qua, phù phù ngã trên mặt đất, đã cắt đứt hô hấp.
Khóe miệng giật một cái, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy hội trưởng tay cầm một thanh trường đao, đứng tại chỗ, tràn đầy xấu hổ:
- Xấu hổ, không nghĩ tới tên này yếu như vậy, không cẩn thận, liền giết...
Vốn nghĩ đối phương là Cổ Thánh, muốn lặng yên không một tiếng động chém giết, ít nhất cũng là Ngoan Nhân cùng Mặc Linh Cổ Thánh phối hợp, không nghĩ tới, trường đao cùng một chỗ liền đâm xuyên qua trái tim...
Chỉ thoáng cái, liền treo... ngay cả câu lời thoại cũng không có, quá thảm a!
- Lam Nhai Cổ Thánh là Cổ Thánh huyết mạch kéo dài, làm sao có thể dễ dàng bị giết như vậy?
Không chỉ Trương Huyền kỳ lạ, Mặc Linh Cổ Thánh cũng ngẩn ngơ.
Vị này cùng hắn ở chung không biết bao nhiêu năm, mặc dù không có giao thủ qua, sức chiến đấu mạnh bao nhiêu lại biết rõ rõ ràng ràng, hội trưởng Bất Hủ cảnh đại viên mãn, phối hợp Yêu Dị Huyền Đao, có thể chạy trốn, thậm chí đánh một trận cũng nói qua được...
Nhưng một đao liền bị vùi dập... Làm sao lại trò đùa như vậy?
Có muốn đi qua bổ khuyết thêm hai thước hay không?
Như vậy sẽ có hiềm nghi lấy roi đánh thi thể hay không?
Tràn đầy nghi ngờ, lại không để ý tới ẩn tàng thân hình, vội vàng đi tới trước mặt, tinh thần quét qua, khóe miệng kìm lòng không được run rẩy.
Vị này... Quả nhiên đã chết, thần hồn câu diệt, một chút dấu vết cũng không có lưu lại.
- Kỳ lạ...
Xoa xoa mi tâm, Mặc Linh Cổ Thánh nghĩ mãi mà không rõ.
Đây chính là Cổ Thánh, bất luận Danh Sư đại lục, hay Dị Linh tộc, đều đứng ở hàng cao nhất, một đao đâm chết, một câu chưa nói, thậm chí kêu thảm cũng không có phát ra...
Để cho người ta có loại cảm giác dường như nằm mơ.
- Chẳng lẽ là giả?
Trương Huyền cũng nghi ngờ nhìn tới.
- Giả ngược lại không giả, ta cùng vị này ở chung mấy ngàn năm, hóa thành tro cũng sẽ không nhận sai, sở dĩ bị ngươi một đao đánh giết, hẳn là bị thương nặng, cơ sở bị tổn thương! Một thân thực lực ngay cả một phần mười cũng chưa tới...
Nhìn kỹ một hồi, Mặc Linh Cổ Thánh nói.
Thông qua quan sát, có thể thấy được vị Lam Nhai Cổ Thánh này hết sức yếu ớt, trong cơ thể mang theo khí tức suy bại.
Vừa nhìn liền biết tổn thương cơ sở, coi như không động thủ, cũng có thể sống không bao lâu.
Thế nhưng quãng thời gian trước, mới thấy qua đối phương, long tinh hổ mãnh, nghe nói còn sắp đột phá Cổ Thánh tầng thứ hai... Làm sao một chút liền biến thành như vậy?
- Làm sao bây giờ?
Nghiên cứu một hồi, không biết đến cùng chuyện gì xảy ra, Mặc Linh Cổ Thánh đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn lại.
- Vốn còn muốn bắt sống, sau đó sưu hồn, biết tình huống của Linh Hoàng, dò xét vị trí Long huyết, hiện tại đã chết, chỉ có thể quên đi...
Trương Huyền cười khổ.
Cổ Thánh khác đều lợi hại như thế, vị này, quá không đáng tin cậy!
Cầm đao chọc qua, vốn nghĩ đối phương sẽ né tránh và ngăn cản, nằm mơ cũng không có nghĩ đến, trực tiếp treo... Đằng sau chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn, cũng không có cách nào thi triển, có loại cảm giác chọn nhầm đối tượng, suy nghĩ một chút liền tràn đầy tâm tắc.
Bất quá, nếu như ý nghĩ này của hắn cho Lam Nhai Cổ Thánh chết đi biết, khẳng định sẽ trực tiếp khóc lên... Làm sao, phương thức ta chết không đúng?
Có muốn cứu ta sống lại, lại chết một lần cho ngươi xem hay không,...
- Còn muốn ngụy trang thành hình dạng của hắn hay không?
- Đương nhiên, nếu không làm sao đi vào Tẩm điện?
Trương Huyền lắc đầu, tinh thần khẽ động, xương cốt toàn thân “cục cục” vang vọng, tính cả khí tức linh hồn, đều trở nên giống như Lam Nhai Cổ Thánh.
Đưa tay cởi ra quần áo của hắn, mặc ở trên người mình, trữ vật giới chỉ cũng lấy tới, mang trên ngón tay.
Liếc mắt nhìn, trong lòng Mặc Linh Cổ Thánh chấn động.
Còn tưởng rằng chỉ là hình dáng ngụy trang, để cho người ta khó phân biệt thư hùng, nằm mơ cũng không nghĩ đến, cử chỉ phong thái, khí tức linh hồn, thậm chí lực lượng tâm cảnh, cho người cảm giác, đều hoàn toàn tương đồng, nếu không phải Lam Nhai Cổ Thánh còn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, thật sự cho rằng căn bản không có chết!
Bình thường ngụy trang, chỉ là dung mạo giống nhau, linh hồn cùng tâm cảnh không có khả năng tương đồng, mà cái trước mắt này... Người thân nhất cũng không thể nhận ra!
Quá nghịch thiên!
- Lam Nhai Cổ Thánh, sau khi lấy nước suối về, bình thường sẽ đưa đến nơi nào?
Không để ý tới hắn khiếp sợ, Trương Huyền hỏi.
- Bình thường sẽ đi vào Tẩm điện, còn nơi nào, ta cũng không rõ ràng...
Mặc Linh Cổ Thánh vội vàng trả lời.
- Vậy là tốt rồi, vừa vặn đi qua điều tra một phen!
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Nếu là đi Tẩm điện, vừa vặn có thể quang minh chính đại tiến vào bên trong.
Lăng không trảo một cái, trong giới chỉ của Lam Nhai Cổ Thánh chuẩn bị hồ lô xuất hiện, rót đầy nước sạch.
Làm xong những thứ này, Trương Huyền liếc mắt nhìn Mặc Linh Cổ Thánh, bàn giao nói:
- Ta một người đi vào là được!
Đối phương bây giờ bị Linh Hoàng kiêng kị, tự do ra vào Tẩm điện cũng có chút khó khăn, còn không bằng chớ theo ở phía sau, bản thân dễ dàng hơn một ít.
Nếu không, vừa mới đi vào, chỉ sợ phải gặp đến nghi ngờ, bị người phát hiện.
- Quá nguy hiểm, ta sợ xảy ra vấn đề...
Mặc Linh Cổ Thánh tràn đầy lo lắng.
Hội trưởng chỉ là Bất Hủ cảnh đại viên mãn, Tẩm điện theo hắn biết, ít nhất có ba vị Cổ Thánh tồn tại, một khi bị phát giác, trốn cũng trốn không thoát!
- Yên tâm, thật muốn xảy ra vấn đề, ngươi xông tới chi viện...
Trương Huyền mỉm cười, thu thi thể Lam Nhai Cổ Thánh vào trữ vật giới chỉ.
Cổ Thánh một thân đều là bảo vật, không thể lãng phí.
Dừng lại một chút, biết thân phận của mình bây giờ dường như xấu hổ, đi qua quả thực sẽ dẫn tới phiền phức, Mặc Linh Cổ Thánh đành phải gật đầu.
Không nói đối phương có thân phận hội trưởng, chỉ nói Danh Sư thiên tài nhất Danh Sư đại lục, thật gặp phải nguy hiểm, liền không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Ừm!
Làm ra quyết định, Trương Huyền không nói nhiều, thân thể vụt qua, đi ra cung điện, thẳng tắp bay về phía Tẩm điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận