Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngô Dương Tử

- Không thể đi?
Đôi mi thanh tú của Lạc Thất Thất nhíu lại, hai mắt nhìn về phía hảo hữu:
-Vì sao chứ?
Thí luyện nhất định sẽ có đủ loại nguy hiểm, lão sư cơ trí như vậy, ;ại cộng thêm thực lực mạnh như thế. Nếu như người đi thì tất nhiên sẽ có thể đảm bảo sự an toàn của mọi người, vì cái gì đối phương không chịu?
- Hắn, hắn. . . Sẽ đùa giỡn lưu manh!
Ngọc Phi Nhi cắn răng nói.
- Đùa giơn lưu manh? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hắn chướng mắt ngươi...
Còn tưởng rằng lý do gì, Lạc Thất Thất khẽ lắc đầu.
Nhân phẩm của lão sư, nàng rất là tin tưởng mười phần.
Không nói đâu xa, bằng vào dung mạo của nàng tuyệt đối được coi là ngàn dặm mới tìm được một. So với Ngọc Phi Nhi công chúa này cũng không kém bao nhiêu, xinh đẹp như thế, lại còn sùng bái có thừa với người như vậy. Vậy mà người cũng không nhìn lấy một cái.
Ngươi điêu ngoa như vậy. . . Thì lại càng không có thể!
- ...
Trước mắt tối sầm lại, thân thể Ngọc Phi Nhi run rẩy một cái.
Có ý gì? Cái gì gọi là chướng mắt ta cơ chứ?
Ta cũng không kém cơ mà?
Đường đường là công chúa, còn chưa nói chướng mắt hắn mà lại còn bị người ta nói hắn chướng mắt ta. . .
- Thất Thất nói không sai, vị Trương sư này có ánh mắt cực cao, học sinh Vương Dĩnh của hắn ta cũng đã gặp, so với ngươi còn xinh đẹp hơn. Thế nhưng hắn cũng không nhúc nhích, hẳn là chướng mắt ngươi...
Hình Viễn gật đầu.
Hắn ưa thích Ngọc Phi Nhi, nhìn thấy Trương Huyền ưu tú như thế, lại có nhiều liên quan với nàng như vậy cho nên không nhịn được tìm người hỏi thăm một chút.
Vị Trương sư này không chỉ có so học sinh xinh đẹp hơn Phi Nhi mà cũng có không ít nữ tử cấp bậc công chúa truy cầu. Thế nhưng một mực không hề bị lay động.
Phi Nhi cũng rất xinh đẹp, thế nhưng tính khí thực sự quá xấu a, cũng chỉ có hắn mới có thể tiếp nhận được, đổi lại là người khác. . . Nhất định không cần phải suy nghĩ.
- Ngươi nói cái gì?
Hai hàm răng cắn ken két, hai mắt Ngọc Phi Nhi trợn tròn, nhìn chằm chằm tới, mang theo sát ý trắng trợn:
-Hình Viễn, có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa...
- Ta...
Hình Viễn run lên.
Thấy hắn bị dọa cho sợ đến mức như vậy, Ngô Chấn ở bên cạnh mở miệng cười khẽ. Chỉ có điều, nụ cười còn chưa có mở rộng thì chỉ thấy Ngọc Phi Nhi đã lạnh lùng chằm chằm tới:
-Cười cái gì mà cười? Có tin ta lại đánh ngươi một chầu nữa hay không...
- ...
Ngô Chấn run rẩy một cái.
Các ngươi ầm ĩ là chuyện của các ngươi, ta chỉ là người nhìn náo nhiệt, chuyện không liên quan gì tới ta a. . .
- Được rồi, đừng ồn ào nữa, ta đi mời lão sư. Phi nhi, tốt nhất ngươi đừng nói chuyện, một khi chọc lão sư tức giận, ta sợ lão sư lại bảo ngươi giao tiền, hoặc là để ngươi rót rượu bóp chân a!
Thấy còn không tìm được cửa vào Địa Cung thì bên này cũng đã cãi vã tán loạn, Lạc Thất Thất khẽ lắc đầu.
- ...
Nghe thấy câu giao tiền, lại nhớ tới thân phận tỳ nữ, Phi nhi công chúa cắn chặt răng, muốn nói điều gì đó, thế nhưng rốt cuộc lại nói không nên lời.
Ồn ào dừng lại, lại nhìn về phía trước một phen, lúc này chiến đấu giữa Trương Huyền và linh thú đã không sai biệt lắm, đã kết thúc.
Hơn ba mươi đầu linh thú nằm ở trên mặt đất, mỗi một đầu không ngừng rên rỉ, rấ tlaf thê thảm.
Lần này thợ săn cũng không cùng tiến lên, nếu không, có lẽ cũng sẽ phải nằm giống như chúng.
- Lão sư!
Đánh ngã toàn bộ đám linh thú này, lại vỗ tay một cái. Lúc Trương Huyền đang định rời đi thì đã nghe thấy tiếng gọi vang lên, Lạc Thất Thất đã đi tới trước mặt.
- Tiểu Thất!
Trương Huyền mỉm cười.
Khi đám người này vừa tới hắn cũng đã thấy.
Dù sao cũng là vì cứu bọn họ, cho nên nhìn thấy hay không nhìn thấy cũng không tính là gì.
- Lão sư, học sinh có một yêu cầu quá đáng!
Đi tới trước mặt hắn, Lạc Thất Thất khom người nói.
- Ồ?
- Chúng con muốn mời lão sư cùng tham gia thí luyện của học viện...
Lạc Thất Thất nói suy nghĩ của mình ra một lần.
- Thí luyện?
Trương Huyền khoát tay áo nói:
-Thôi được rồi, ta còn muốn trở về tụ hợp với đám người Hồng sư, đi Hồng Viễn Danh sư học viện...
- Hồng sư? Bọn hắn đã rời đi rồi!
Sửng sốt một chút, Lạc Thất Thất nói.
- Rời đi rồi sao?
Trương Huyền khẽ cau mày.
Quán quân như hắn còn ở nơi này không có trở về, làm sao người đã đi rồi chứ?
- Đúng vậy a, vì không muốn làm chậm trễ khai giảng cho nên mọi người đã dùng phi chu của Huyễn Vũ hoàng thất đi tới đó. Hồng sư thấy ngươi không có trở về cho nên cũng đã xin chỉ thị từ Mạc đường chủ, sau khi có câu trả lời mới rời đi...
Dường như nàng biết rất rõ chuyện này, Lạc Thất Thất lập tức trả lời.
- Phi chu?
Trương Huyền nghi hoặc.
- Ừm, là phương tiện giao thông mà chỉ đế quốc mới có, bình thường dùng cho đủ loại chiến sự. Do mấy chục đầu linh thú cùng khống chế, vài trăm người, hơn nghìn người cũng có thể cưỡi lên trên đó!
Thấy vị lão sư luyện đan của mình ngay cả thứ này cũng chưa từng nghe qua, Lạc Thất Thất có chút nghi hoặc nhìn qua.
Phi chu, chỉ cần là Danh sư đế quốc không có người nào không biết, hắn bác học biết nhiều như thế, lại có lão sư lợi hại như vậy, làm sao có thể chưa từng nghe qua được cơ chứ?
Trương Huyền khẽ gật đầu.
Trước đó hắn đã cảm thấy kỳ quái, một đế quốc có phạm vi lớn như thế, một khi xuất hiện chiến sự, muốn tăng binh là chuyện không có khả năng. Cũng không thể để cho binh sĩ đi tới đó cũng mất mấy năm a!
Hóa ra có loại vật này!
Mấy chục đầu linh thú cùng khống chế, đồng thời có thể dung nạp ngàn người. . . Chỉ sợ cũng chỉ có hoàng thất của một đế quốc mới có phách lực như thế mà thôi.
- Đúng rồi, mấy học sinh của lão sư cũng được đám người Hồng sư mang đi, hình như hắn có nói, người đi cùng Dương sư cho nên không cần lo lắng tới an toàn của người. Vì vậy bọn hắn mới đi tới Hồng Viễn Danh sư học viện chờ trước...
Lạc Thất Thất tiếp tục nói.
Trương Huyền cười khổ.
Không nghĩ tới mình hôn mê ba ngày lại xuất hiện nhiều chuyện như vậy.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Dương sư rất mạnh mẽ, đi cùng với hắn thì nhất định sẽ an toàn. Thế nhưng bọn hắn có nằm mờ cũng không nghĩ ra. . . Vị Dương sư lợi hại tới cực điểm này lại là giả dối không có thật, căn bản không tồn tại trên đời!
- Được rồi!
Lắc đầu.
Vốn còn nghĩ đám người Hồng sư rời khỏi sẽ không có người chiếu cố. Khi đó chỉ sợ đám người Tôn Cường sẽ có chút phiền phức.
Hiện tại tất cả đã đi Danh sư học viện, chỉ cần đúng lúc hắn tới nơi là được.
Vì vậy cũng không cần tiếp tục lo lắng.
- Các ngươi đang thí luyện gì vậy?
Quay về Huyễn Vũ đế quốc cũng đã không còn ý nghĩa, Trương Huyền cũng không còn xoắn xuýt gì nữa. Cho nên không nhịn được nhìn về phía Lạc Thất Thất rồi hỏi một câu.
- Là...
Lạc Thất Thất chần chờ một chút, đổi thành truyền âm nói:
-Là. . . Luyện Khí sư lục tinh, Địa Cung Ngô Dương Tử!
- Luyện Khí sư lục tinh?
Trương Huyền nhíu mày một cái.
- Ừm, vị Ngô Dương Tử này là một vị luyện khí đại tông sư ba ngàn năm trước, cực kỳ nổi danh. Năng lực luyện khí không ai bằng! Được coi là luyện khí đệ nhất nhân trong Hồng Viễn đế quốc vạn năm qua. Hiện tại thần ấn trấn quốc mà đế quốc sử dụng chính là thứ do hắn luyện chế thành công.
Lạc Thất Thất nói.
- Nếu như là Luyện khí tông sư của Hồng Viễn đế quốc. . . Làm sao Địa Cung lại ở chỗ này cơ chứ?
Trương Huyền có chút nghi hoặc.
Hồng Viễn đế quốc cách nơi này ít nhất trăm vạn cây số, một luyện khí đại sư làm sao lại chạy đến nơi đây làm gì?
- Cái này...
Lạc Thất Thất vò đầu, có chút xấu hổ:
-Hắn. . . bị người ta bắt đi!
- Bắt đi?
Đường đường là luyện khí đại tông sư lục tinh, chỉ sợ thực lực đã đạt tới Thánh cấp, thế mà bị người ta bắt đi. . . Thật hay giả vậy?
Lại nói, phía sau Luyện Khí sư liên quan tới Luyện Khí sư công hội, đây chính liên minh chức nghiệp bài danh phía trên toàn bộ đại lục a. Dám đối ra tay với người của bọn hắn. . . Ai lớn gan như vậy chứ?
- Ừm, năng lực luyện khí của hắn rất mạnh. . . Bị người ta ngấp nghé, có lẽ là bắt tới để hỗ trợ luyện chế binh khí! Bởi vì việc này cho nên Danh sư đường, Luyện Khí sư công hội đã từng phái ra một lượng lớn cao thủ.Thậm chí còn lật tung cả Hồng Viễn đế quốc một lần, thế nhưng cũng không tìm được...
Lạc Thất Thất nói:
- Cũng may mấy tháng gần đây, con tìm đọc rất nhiều cổ tịch. Cuối cùng cũng tìm ra được một chút dấu vết để lại!
- Ngươi sao?
Trương Huyền cảm thấy kỳ quái.
Vô số cường giả cũng không tìm được, một Danh sư ngũ tinh sơ kỳ, học viện năm thứ hai Danh sư học viện như nàng làm sao có thể tìm được chứ? Quan trọng nhất là còn giãn cách thời gian mấy ngàn năm a!
- Kỳ thật. . . Cũng chỉ là một phỏng đoán mà thôi, con không chỉ am hiểu luyện đan, đối với luyện khí cũng rấ tlaf ưa thích. . . Đối với vị Luyện Khí sư Ngô Dương Tử này, từ sâu trong lòng luôn bội phục. Vì vậy mới chú tâm họcPhủ Cầm Luyện Khípháp của hắn. . . Chỉ là, truyền thừa đã đoạn tuyệt, không có học hết được mà thôi!
Lạc Thất Thất giải thích:
-Về sau con mới phát hiện ra, ở trong cảnh nội Huyễn Vũ đế quốc lại có bán ra loại vũ khí dùng loại phương pháp luyện khí này luyện chế ra. Sau đó một đường truy xét, dưới cơ duyên xảo hợp đã tìm được địa đồ của Địa Cung. Vì vậy lúc này mới xin lệnh từ học viện, đưa ra cơ hội thí luyện này! Đương nhiên, đây rốt cuộc phải là Địa Cung của Ngô Dương Tử Tông sư hay không thì con cũng không biết được.
Trương Huyền khẽ gật đầu.
Có thể từ phương pháp luyện khí tìm được dấu vết để lại, vị Lạc Thất Thất này quả thực là một người cố chấp.
Cũng đúng a, nếu như không có loại cố chấp này, đường đường là cao sinh năm thứ hai của Danh sư học viện, thiên tài Hóa Phàm lục trọng đỉnh phong cũng không có khả năng trực tiếp bái bản thân hắn làm sư phụ. Lại không có chút do dự nào cả!
- Mặc dù lão sư còn chưa có đi tới Danh sư học viện để đưa tin, thế nhưng cũng đã coi như là người của học viện, hoàn toàn có tư cách tham dự. . . Hơn nữa, thí luyện này chỉ là dò xét Địa Cung có tồn tại hay không, còn rốt cuộc có quan hệ với Ngô Dương Tử hay không. . . không quan trọng. Chỉ cần thành công là có thể có được hai học phần, như vậy. . . Lão sư còn chưa có tiến vào học viện, chẳng khác nào đã có chỗ để dựa dẫm!
Lạc Thất Thất cười nói.
- Học phần?
Trương Huyền nghi hoặc.
Là nhân viên quản lý sách báo của trường cao đẳng, cái từ này kiếp trước hắn đã từng nghe qua, làm sao Danh sư học viện này cũng có loại thứ này cơ chứ?
- A, học phần là đồ vật đặc biệt mà hcir Danh sư học viện mới có, nghe nói là Khổng sư năm đó tự mình quyết định! Có tiêu chuẩn để chuyên môn đánh giá, học sinh có thể dùng thứ này mua sắm các loại tài nguyên tu luyện tốt hơn, chương trình học cao cấp hơn. . . Thậm chí còn có thể trao đổi với nhau! Không có thứ này, sẽ nửa bước khó đi ở trong học viện. Có thể nói, đến Danh sư học viện, linh thạch, ngọc phù chương trình học cũng không quá trân quý, học phần mới là quan trọng nhất!
Lạc Thất Thất giải thích.
Ở trong Danh sư học viện đều là Danh sư, loại hình như ngọc phù chương trình học, linh thạch tất nhiên sẽ không quá thiếu. Cho nên có nắm giữ nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa quá lớn.
- Học phần không đủ. . . Có phải sẽ không được tốt nghiệp hay không?
Vẻ mặt Trương Huyền có chút cổ quái nhìn qua.
- Đương nhiên sẽ không! Học phần chỉ là tài sản để các học viên giao lưu mà thôi, cũng không phải là chỗ dựa để tốt nghiệp. . . Làm sao có thể có chuyện học phần không đủ, không cho tốt nghiệp cơ chứ!
Lạc Thất Thất nói.
Lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn còn tưởng rằng sẽ giống như trường cao đẳng kiếp trước, là học sinh muốn tốt nghiệp nhất định phải có đủ học phần, xem ra. . . Chỉ là tên tương tự mà thôi, cũng không phải là cùng một loại đồ vật.
- Lão sư. . . Có muốn đi cùng chúng con hay không? Nếu như nơi này thực sự là Địa Cung đã từng giam giữ Ngô Dương Tử Tông sư, sẽ rất có khả năng có để lại truyền thừa của hắn!
Lạc Thất Thất nói tiếp.
- Truyền thừa?
Sửng sốt một chút, đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt Trương Huyền sáng lên:
-Nghe nói Luyện Khí sư đều am hiểu luyện thể, nếu như thực sự có truyền thừa của hắn, có phải sẽ có công pháp luyện thể gì đó hay không?
Mặc dù bây giờ linh nhục đã dung hợp hoàn mỹ, thế nhưng trên thực tế lực lượng thân thể vẫn còn có chút yếu kém. Một khi hồn thể đột phá ràng buộc mười mét, như vậy nhất định còn sẽ xuất hiện hiện tượng không phù hợp. Vì vậy nếu có công pháp luyện thể có thể sưu tập thì tự nhiên là tốt nhất.
Luyện Khí sư, cả ngày tiếp xúc với lò lửa, khoáng thạch, sắt thép, thân thể nhất định phải cực mạnh mới được, cho nên bình thường đều sẽ có pháp môn luyện thể đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận