Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tôn Cường nổi giận (2)

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Ta quản ngươi là ai!
thanh niên nhíu mày, càng thêm không kiên nhẫn.
Một quản gia tân sinh, Thánh Tử điện có thể để ngươi đi lại là tốt lắm rồi, lại dám ở đây trang bức! Nếu không phải nơi này là địa phương Danh Sư tụ tập, dám nói như vậy, chỉ sợ đã ném ra, làm sao có thể mặc kệ ngông cuồng như thế.
- Lập tức cút đi, còn dám lằng nhằng, tin ta hạ phong lệnh cấm với ngươi, để ngươi vĩnh viễn không cách nào đi vào Tín điện hay không?
Bàn tay vẫy một cái, thanh niên nhíu mày.
Quản gia của hậu bối đại gia tộc, thực lực yếu nhất cũng là Thánh Vực lục, thất trọng, không chỉ xử lý việc vặt, còn có thể bảo vệ chủ nhân, người này ngược lại tốt, ngay cả Thánh Vực cũng không phải... Làm ra vẻ cái gì?
Dùng loại quản gia cấp thấp này, cái gọi là thiếu gia kia, tán thành không có thế lực gì, cùng ngươi nói nhiều lời như vậy, đã chậm trễ thời gian, còn dám hung hăng... Thật sự là không biết trời cao đất rộng.
- Hạ phong lệnh cấm?
Tôn Cường giận quá mà cười, bàn tay lớn vẫy một cái, không thèm để ý đối phương, xoay người lại đến chủ vị ngồi xuống:
- Bản quản gia ngồi ngay ở chỗ này, ngươi ngược lại làm cho ta xem một chút, không làm được, ta sẽ xem thường ngươi!
- Ngươi...
Không nghĩ tới hắn lớn lối như thế, trực tiếp ngồi vào vị trí của lão sư, da đầu thanh niên nổ tung, mặc dù nổi giận, vẫn cố nín lại, híp mắt:
- Ngươi có biết bản thân đang làm cái gì không?
Một gia hỏa ngay cả Thánh Vực cũng không phải, dám lớn lối như vậy, ngay cả cường giả Thánh Vực ngũ trọng như hắn cũng không để vào mắt, lá gan không tránh khỏi quá lớn đi!
- Ta đương nhiên biết!
Tôn Cường cười lạnh, trong giọng nói mang theo tự tin nồng đậm:
- Ngược lại là ngươi, ngươi có biết, đối mặt là người nào không? Dám nói như vậy với ta hắn? Ai cho ngươi lá gan!
Lông mày nhíu một cái, thanh niên hít sâu một hơi:
- Ngươi đến cùng là ai?
Dám kiêu ngạo như vậy, nhất định có dựa dẫm cực lớn. Ở Thánh Tử điện không biết bao nhiêu năm, loại nhãn lực này vẫn phải có, nếu không, sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi.
- Ngươi không xứng biết ta là ai, tìm trưởng lão chưởng quản Tín điện của bọn ngươi đến, hoặc là tìm Thánh Tử điện quyền điện chủ đến, bọn họ ngược lại có tư cách nghe bản quản gia nói một tiếng!
Ngồi tại nguyên chỗ, Tôn Cường vẫy tay, mang theo hương vị cao cao tại thượng, như quân vương khống chế vạn vật.
Sớm biết lão gia lợi hại như vậy, cũng không cần ăn nói khép nép, như vậy mới phù hợp thân phận của hắn, phù hợp thân phận của lão gia.
- Tìm trưởng lão cùng quyền điện chủ?
Khóe miệng thanh niên giật một cái.
Lão sư, trưởng lão ở Thánh Tử điện phân cấp rất nhiều. Thấp nhất là Chấp Sự trưởng lão, bình thường đều là Thánh Vực thất trọng đảm nhiệm, tỷ như Liêu trưởng lão, phụ trách một chút việc vặt trong điện, cùng rất nhiều chức nghiệp khảo hạch.
Đi lên là người phụ trách, người quản lý công hội, tỷ như Bạch Vũ y sư, loại người này bình thường đều là Thánh Vực bát trọng. Cao nhất là người phụ trách năm đại điện Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, cũng là năm vị trưởng lão cao nhất toàn bộ Thánh Tử điện, như trước đó Lễ điện Triệu trưởng lão, loại người này, yếu nhất cũng phải có thực lực nửa bước Thánh Vực cửu trọng.
Còn quyền điện chủ, thì mạnh hơn, đã đạt đến Thánh Vực cửu trọng. Những cường giả này, xem như hắn, cho dù nhìn thấy, cũng không dám nói nhiều, một quản gia ngay cả Thánh Vực cũng chưa tới, mở miệng liền muốn bọn họ đến... Như sai bảo hạ nhân... Lai lịch gì?
- Không sai, lúc đầu, ta muốn khiêm tốn một chút, đã không biết tốt xấu, ngày hôm nay nhất định phải tìm bọn hắn đến, để bọn hắn giải thích cho ta một chút, ai cho ngươi lá gan, dám cùng ta nói lời như vậy!
Tôn Cường càng nói càng tức.
Cái ngoạn ý gì đây!
Ta là ai?
Quản gia của một trong mấy người mạnh nhất, đừng nói ngươi, coi như đại diện đường chủ của Tổng bộ Danh Sư đường, thấy hẳn cũng hòa hòa khí khí, không dám đắc tội, một gia hỏa Thánh Vực ngũ trọng, giống như sâu kiến, phách lối như vậy... gan chó thật lớn!
- Cái này...
Thấy đối phương lực lượng mười phần, nắm giữ dựa dẫm rất lớn, thanh niên cũng mơ hồ đoán thân phận, đang không biết trả lời như thế nào, liền thấy một lão giả đi tới, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi tới trước mặt.
- Lão sư...
Đúng là lão sư hắn, người phụ trách Tín điện, Cát Hùng, Cát trưởng lão! Hắn đã không xử lý được, thì giao chuyện này cho lão sư xử lý, có lẽ hắn có thể quen biết vị này, biết lai lịch, liền không đến mức bị động như thế.
- Chuyện gì xảy ra?
Thấy có người ngồi ở vị trí của hắn, Cát trưởng lão nhíu mày.
- Ngươi chính là Cát Hùng?
Thanh niên còn chưa kịp trả lời, Tôn Cường nhìn lại, vẻ mặt âm trầm như băng:
- Dạy đồ đệ thật tốt, còn không lập tức tới, nói xin lỗi ta!
Người phụ trách Tín điện, Cát Hùng trưởng lão, hắn đã sớm nghe nói qua, cũng xa xa gặp qua một lần, lúc này vừa thấy, lập tức nhận ra được.
- Xin lỗi?
Sửng sốt một chút, chân mày Cát trưởng lão nhíu chặt hơn.
Một gia hỏa ngay cả Thánh Vực cũng không phải, tự nhiên ngồi ở phía trên, để hắn nửa bước Thánh Vực cửu trọng xin lỗi, không nghe lầm chứ?
Thằng này từ nơi nào xuất hiện?
- Không sai, người học sinh này của ngươi, ngang nhiên muốn đuổi ta ra ngoài, còn muốn hạ phong lệnh cấm với ta, đại nghịch bất đạo, xin lỗi, đã là xử phạt nhẹ nhất ta có thể nghĩ tới, nếu không, có tin ta lập tức đổi vị trí trưởng lão của ngươi hay không?
Tôn Cường híp mắt lại, hừ lạnh:
- Thánh Tử điện, người muốn tiếp nhận vị trí của ngươi, còn nhiều, rất nhiều, không kém một vị như ngươi!
- Đổi ta?
Không hiểu ra sao, Cát trưởng lão cũng nhịn không được nữa quay đầu nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, tràn đầy hiếu kỳ:
- Thằng này... Là ai?
Cái này... Cái rễ hành nào a?
Coi như thay mặt viện trưởng, cũng không có tư cách nói đổi hắn liền đổi hắn, từ nơi nào xuất hiện? Khí thế như vậy, có quyết đoán như vậy?
- Lão sư cũng không nhận ra?
Thanh niên ngẩn ngơ.
Còn tưởng lão sư kiến thức rộng rãi, biết được người này, không nghĩ tới cũng không hiểu ra sao.
- Ta xem qua lệnh bài thân phận, là quản gia một vị tân sinh năm nay mới tới!
Dừng lại một chút, thanh niên hạ giọng.
- Quản gia tân sinh...
Cát trưởng lão tức xạm mặt lại.
Hiện tại quản gia tân sinh cũng phách lối như vậy sao? Còn muốn bản thân xin lỗi, còn đổi đi một vị trưởng lão chủ sự...
- Ta truyền thụ học sinh, mặc dù có địa phương bất thường, cũng có Thánh Tử điện chỉ ra chỗ sai, không cần các hạ phí tâm, ngược lại là các hạ, đến cùng có thân phận gì, ở đây ngang nhiên để một vị nửa bước Thánh Vực cửu trọng xin lỗi!
Mang theo không vui, Cát trưởng lão khẽ nói.
Thân là Danh Sư đỉnh phong, mặc dù tức giận, nhưng cũng có thể áp chế lại cảm xúc, không đến mức thất lễ. Nếu không, há cho phép một gia hỏa nhỏ yếu như vậy, ở trước mặt mình càn quấy?
- Thân phận gì?
Tôn Cường nhíu mày, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, từng bước một đi tới trước mặt, ánh mắt lộ ra tự hào nồng đậm:
- Ngươi muốn biết, nói cho ngươi cũng không sao, thiếu gia của tại hạ, là tân sinh khóa này, Trương Huyền!
- Trương Huyền?
Cát trưởng lão cau mày.
Cái tên này ở điện đường khác huyên náo động tĩnh rất lớn, nhưng ở chỗ hắn, nghe cũng không có nghe qua.
- Không sai, nói đến thiếu gia nhà chúng ta, khả năng nghe qua không nhiều, nhưng mà lão gia chúng ta, ngươi hẳn phải biết!
Hừ một tiếng, Tôn Cường mang theo cao cao tại thượng:
- Tổng bộ Danh Sư đường, Dương sư, Dương Huyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận