Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Danh sư khiêu chiến!

Có ý gì?
Từ trên lưng linh thú rơi xuống? Hay là linh thú cũng rơi xuống?
Những linh thú này đều là linh thú mà hoàng thất Huyễn Vũ đế quốc chuyên môn thuần phục, coi như không phải là Thuần Thú sư thì cũng có thể khống chế. Mục đích là vì muốn tạo thành một quân đoàn chiến đấu trên không trung.
Mà đám người Phùng Vũ, kém cỏi nhất cũng là Danh sư tứ tinh, cấp bậc của mình không thấp, làm sao sẽ trực tiếp rơi xuống được chứ?
Trang Tần rất là nghi hoặc.
- Đừng quản những chuyện này, về chỗ ở trước đi!
Biết chuyện này có giải thích thì cũng không có người nào tin tưởng, lại còn phí miệng lưỡi, Hồng sư không nói thêm lời nào nữa.
- Vâng!
Thấy hắn không nói, Trang Tần cũng không tiện hỏi nhiều. Hắn mang theo mọi người nhanh chóng đi thẳng về phía trước.
Chỗ ở cách nơi này cũng không xa, là một phủ đệ rộng lớn, mặc dù người tới rất nhiều, thế nhưng cũng đều có thể ở lại.
Trương Huyền mang theo đám người Tôn Cường, Trịnh Dương. Muốn một đình viện độc lập, vừa vặn, yên tĩnh. Thứ hai, khi chỉ điểm học sinh cũng tránh cho bị người khác quấy rầy.
Khi tất cả mọi người đã được sắp xếp xong, Hồng sư và Trương sư thương nghị rất lâu. Lúc này hắn mới nổi giận đùng đùng đi ra khỏi đình viện.
Mấy tên kia dám chơi xỏ hắn, cơn giận này, dù thế nào hắn cũng phải lấy lại!
. . .
Cách phủ đệ của đám người Trương Huyền ở lại không xa. Trong một căn phòng rộng lớn, hai lão giả nhìn tên thanh niên phía dưới vừa đến đây bẩm báo, hai người đều nhíu mày nói:
“Ngươi nói cái gì? Đám người Hồng Thiển đã tới, hơn nữa còn đã vào đình viện của chúng sao?
- Vâng!
Thanh niên này gật đầu.
- Không có khả năng ah, không phải Phùng Vũ đã đi ngăn cản hay sao? Một lão giả không nhịn được nói.
- Chẳng lẽ, hai bên không có gặp nhau? Không đúng. . . Từ Hồng Phong đế quốc tới đây chỉ có một con đường đó. Chỉ cần vào thành ở nơi đó thì nhất khẳng định sẽ gặp nhau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Một lão giả khác dường như cũng không quá tin tưởng.
- Cái này. . . Ta cũng không biết, đã phái người đi tra xét, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tin tức!
Thanh niên kia nói.
Khi Phùng sư và hai vị lão giả này thương nghị thời điểm hắn cũng ở bên người. Dựa theo tình huống bình thường, nhất định có thể ngăn lại đám người Hồng Thiển. Khiến cho bọn hắn trong một ngày không vào được Đế đô. Kết quả, bên này còn chưa có được tin tức gì thì người của đối phương đã đến. . . Xem như hắn, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Ừm, nhanh tra một chút, để xem Phùng Vũ này làm ăn thế nào!
Lão giả thứ nhất khoát tay áo, thanh niên kia lập tức lui ra ngoài, không lâu sau, hắn lại vội vã đi tới. Dường như hắn đã nhận được tin tức quá mức rung động, cho nên đến bây giờ vẫn còn chưa có hoàn toàn tiêu hóa được.
- Tra ra được chưa? Có chuyện gì xảy ra?
Lão giả thứ nhất hỏi.
- Phùng sư và đám người Hồng Thiển Hồng sư quả nhiên gặp nhau ở ngoài thành, chỉ là, không biết có chuyện gì xảy ra. . . Linh thú mà đám người Phùng sư cưỡi đột nhiên mất khống chế, từ trên không trung rớt xuống...
Thanh niên nói ra tin tức vừa mới nhận được.
Nói xong, chính hắn cũng không tin.
- Rơi xuống? Linh thú mất khống chế? Chuyện này sao có thể?
Hai lão giả này trợn mắt nhìn nhau.
Nói đùa cái gì vậy?
Đây chính là linh thú mà Huyễn Vũ đế quốc tuyển chọn tỉ mỉ, không biết đã huấn luyện thời gian bao lâu. Coi như đột nhiên có sự cố thì cũng sẽ yên lặng mang người đưa đến mặt đất. Còn trực tiếp từ trên không trung rơi xuống, không phải ngươi đang nói chuyện cười đó chứ?
- Tin tức vừa mới truyền tới, chắc chắn 100%. . . Nhắc tới cũng kỳ lạ, có người vừa vặn đi qua nơi đó. Đã dùng ngọc tinh ghi chép lại cảnh tượng lúc đó!
Cổ tay thanh niên này khẽ đảo, lấy ra một khối thủy tinh:
-Bị người của chúng ta gặp, cho nên mới dùng tiền mua lại!
Nhìn thấy đám người Hồng sư xuất hiện, người hắn phái đi nghe ngóng tin tức đã vừa vặn gặp một nhóm thương khách đoàn từ phương hướng Hồng Phong đế quốc đi tới. Người này hỏi một chút, kết quả lại lấy được thứ này.
Không thể không nói, vận khí của bọn họ vô cùng tốt.
- Mau mở ra nhìn xem!
Lão giả thứ nhất vội vàng nói.
Thanh này gật đầu, rót chân khí vào.
Ông!
Một tiếng vang lên, bên trong xuất hiện mấy chục đầu linh thú phi hành.
Nhìn vị trí ghi chép, từ khoảng cách rất xa, cái gì cũng không nghe được. Chỉ có điều, có thể loáng thoáng nhìn ra, song phương đang đối đầu.
- Là Phùng sư và Hồng sư!
Nhìn thoáng qua, lão giả thứ nhất đã nhận ra được.
Bọn họ đã quen biết mấy năm, giữa song phương vẫn hết sức quen thuộc.
- Trần Mặc đã xuất thủ...
Hình ảnh nhoáng một cái, đã thấy thanh niên trên lưng một đầu linh thú lấy ra cổ cầm, đàn tấu lên. Ngay sau đó Hồng sư xuất thủ, không công mà lui.
- Đúng như kế hoạch, không có bất cứ vấn đề gì ah. Làm sao lại không có ngăn lại được chứ...
Lão giả thứ nhất vô cùng nghi hoặc, đang muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra sai lầm chỗ nào thì đã thấy đám người Phùng sư trong hình dường như không kịp phản ứng. Thân thể rơi thẳng xuống dưới, sau đó. . . Mặt đất bốc lên bụi bặm, tựa như một cây nấm vậy.
- Cái này...
Mọi người nhìn nhau.
Chuyện này. . . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Phùng sư đâu? Hiện tại hắn thế nào rồi?
Sau khi hết khiếp sợ, hai người vội vàng nhìn qua.
Đây chính là vị trí không trung hơn ngàn mét, trực tiếp rơi xuống như vậy, ngay cả mặt đất cũng bị đập ra một cái hố to, người. . . Không phải sẽ ngã chết tại chỗ đó chứ. . .
- Ta đã phái người đi đón. . . Có lẽ rất nhanh sẽ đến!
Thanh niên vội vàng gật đầu, lời còn chưa dứt thì chỉ thấy Phùng sư đã được người khac dìu tới.
Lúc này toàn thân Phùng sư quấn đầy băng vải, giống như là một xác ướp, khắp khuôn mặt đều là bùn đất à máu tươi. Chòm râu ba sợi trước đó cũng thiếu chút rơi sạch, đừng nói là tiên phong đạo cốt. Ném ra ngoài, không bị xem như ăn mày đã là tốt lắm rồi.
- Phùng sư, ngươi...
Lão giả thứ nhất không nhịn được hỏi.
- Ta. . . Ta muốn giết Hồng Thiển, giết tiểu tử kia...
Rít lên một tiếng, Phùng Vũ điên cuồng rống giận, tiếng rống còn không có kết thúc thì đã nghe được một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên:
-Giết ta, được. Ta đã tới rồi, ta sẽ đứng ở chỗ này, chờ ngươi tới giết!
Mấy người vội vàng nhìn về phía thanh âm vang lên, chỉ thấy có một lão giả đang nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt bọn họ. Người này không phải là Hồng Thiển Hồng sư, thì là ai!
- Hồng sư...
Nhìn thấy người trong cuộc đã xuất hiện, khóe miệng hai vị lão giả này đồng thời giật một cái.
- Hồng Thiển, ngươi...
Phùng Vũ cắn răng.
- A!
Không để ý tới vẻ khiếp sợ và tức giận của hắn, cổ tay Hồng sư khẽ đảo, huy chương Danh sư ngũ tinh xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Sau đó ngón tay điểm một cái, một giọt máu tươi hiện lên ở phía trên:
-Ta Hồng Thiển, lấy danh nghĩa Danh sư ngũ tinh, xin khiêu chiến Danh sư, hiện tại lập tức tiến hành, mong ngươi đồng ý!
Sưu!
Bên trên huy chương có một đạo quang mang lập lòe, chói mắt. Lập tức có hai chữ lớn chậm rãi hiện lên ở không trung “Đồng ý”.
Giữa Danh sư, một khi có mâu thuẫn không giải quyết được thì có thể xin Danh sư khiêu chiến. Thông qua huy chương có thể truyền loại ý nguyện này báo lên tới tổng bộ. Sau đó tổng bộ,sẽ căn cứ vào thực lực cụ thể của người mà ngươi muốn khiêu chiến để tiến hành phán quyết.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần cấp bậc tương đương, khiêu chiến đều được cho phép.
Danh sư cũng cần chiến đấu mới có thể tiến lên, thậm chí đối với loại tỷ thí cùng cấp bậc này, tổng bộ còn có hương vị cổ vũ.
Chính bởi vì như vậy, cho nên bên này vừa mới xin thì bên kia đã truyền tới hai chữ “Đồng ý”.
- Danh sư khiêu chiến? Đồng ý?
Nhìn thấy hai chữ lớn hiện lên, trước mắt tối sầm lại, Phùng Vũ trực tiếp khóc lớn.
Hiện tại ta bị chỉnh giống như bánh chưng, xương cốt cả người không biết đã gãy mất bao nhiêu cái. Ngay cả cơ thể cũng bị trọng thương, so với ta. . . Lương tâm ngươi để đâu chứ?
- Tổng bộ đã đồng ý, Phùng sư, đừng giả bộ, chúng ta trực tiếp bắt đầu đi, phân cao thấp bằng nắm tay!
Hồng sư vung tay áo một cái, lông mày nhướng lên.
- Ta...
Phùng Vũ chống dậy, từ trên cáng cứu thương đứng lên:
-Ta bản thân bị trọng thương, sao có thể so cùng ngươi...
- Bị thương nặng? Phùng sư, trò đùa này không buồn cười đâu. Ta đã nghe ngóng qua, một canh giờ trước, lúc ngươi từ hoàng cung đi ra còn sinh long hoạt hổ, thậm chí còn chỉ điểm cho một vị hộ vệ, không chiến đấu cùng với người khác thì làm sao lại bị thương cơ chứ? Đường đường là Danh sư ngũ tinh, sợ hãi đấu với ta, còn lấy lý do bị thương, ngươi cảm thấy mình có xứng đáng với xưng hào Danh sư hay không?
Hồng sư ra vẻ chính nghĩa nói.
- Ngươi...
Khóe miệng Phùng Vũ giật giật, thiếu chút nữa đã khóc.
Hắn đi chặn đường đám người Hồng Thiển là giấu hoàng thất để lặng lẽ tiến hành, dù sao đây cũng là thủ đoạn hèn hạ. Nếu như để cho người khác biết, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của hắn.
Ai ngờ, đối phương lấy cái này làm lý do, nói hắn không bị tổn thương. . . Sao có thể vô sỉ như vậy được chứ?
Ta bị tổn thương hay không ngươi không biết hay sao? Ta không cùng người khác luận võ, thế nhưng từ địa phương cao như vậy rơi xuống. Bị các ngươi làm cho rơi xuống, có thể còn sống sót đã coi như là mạng lớn lắm rồi, so thế nào đây?
- Mong rằng Phùng sư không nên từ chối!
Hồng sư hừ một tiếng:
-Chỉ cần ngươi không tiếp, hiện tại ta sẽ truyền tin tức về tổng bộ, nói ngươi e ngại khiêu chiến, không xứng với xưng hào Danh sư ngũ tinh.
- Tốt, tốt, ta tiếp. . . Ta tiếp không được sao?
Phùng Vũ cắn răng, lệ rơi đầy mặt.
Sớm biết có như vậy, lần này thì tốt rồi, Danh sư khiêu chiến, nếu không có nguyên nhân đặc thù thì không thể cự tuyệt. . .
Nếu như nói bị thương, một vị Danh sư ngũ tinh bị thương, nhất định tổng bộ sẽ truy xét, đến lúc đó chuyện ngăn cản đối phương sẽ lộ ra ánh sáng, làm không cẩn thận còn phải chịu trừng phạt càng thêm nghiêm trọng!
Nói cách khác, đối phương tới khiêu chiến đã đoán chắc bản thân hắn sẽ không dám cự tuyệt!
Rốt cuộc là chuyện gì đây. . .
- Đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi!
Gầm thét một tiếng, thân ảnh Hồng sư nhoáng một cái đã đá tới một cước.
Sưu!
Phùng Vũ còn không có kịp phản ứng thì đã bay thẳng lên trên bầu trời.
Lạch cạch!
Bay cao mấy chục mét, đầu tựa vào trên mặt đất, phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Vừa rồi hắn mới dùng một ít đan dược chữa thương để khôi phục một chút. Thế nhưng một chút khí tức này lại lần nữa tán loạn, vẻ mặt trắng bệch, hai mắt biến thành một màu đen.
- Ta...
Giãy dụa đứng dậy, còn đang định tiếp tục nói chuyện thì đã thấy một nắm đấm to lớn đập tới.
Phanh!
Phùng Vũ lần nữa bay ngược về phía sau.
Đôm đốp! Ào ào!
Một trận thanh âm quyền cước va chạm vào thịt, lúc này Phùng Vũ đã không còn ra hình người nữa.
Mỗi một chiêu của Hồng sư đều rất đúng mực, vừa có thể khiến cho đối phương chịu khổ, lại không quá nghiêm trọng.
Đường đường là Danh sư ngũ tinh, bị người ta ám hại, không ả được cơn giận này, về sau không phải mỗi ngày sẽ bị bắt nạt hay sao?
Danh sư cũng là người, không phải phật, không có khả năng bị người ta đánh mà không dám ra tay đánh trả!
Nếu như ngay cả một chút huyết tính ấy cũng không có thì sao có thể bảo vệ Danh sư đại lục không bị Dị Linh tộc chiếm đoạt cơ chứ?
Tính khí tốt cũng vô dụng, muốn khai thương liệt thổ thì vẫn phải dựa vào chiến đấu và võ lực.
Phanh phanh phanh!
Không biết qua bao lâu, lúc này Hồng sư mới nguôi giận, hắn vỗ tay một cái, ôm quyền nói:
-Phùng sư, đa tạ!
Lúc này Phùng Vũ cũng gần giống như đám người Trần Mặc, đã hít vào ít mà thở ra nhiều, bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng.
- Ngươi. . . Rất tốt, rất tốt, Hồng Thiển, La Chiêu ta dùng danh nghĩa Danh sư ngũ tinh, xin Danh sư khiêu chiến, hiện tại sẽ lập tức tiến hành, mong rằng được đồng ý!
Hồng sư đánh Phùng sư, dùng Danh sư khiêu chiến. Đây là cách thức đại nghĩa và nằm trong quy củ, những người khác cũng không nói được cái gì. Giờ phút này nhìn thấy “Tỷ thí” đã kết thúc, vị lão giả thứ nhất lấy ra huy chương, không nhịn được thở phào một hơi.
Hắn muốn trút giận thay cho Phùng Vũ!
- Thật không tiện, ta mới chiến đấu xong với Phùng sư, nguyên khí tổn hao nhiều, trong vòng mười năm không có cách nào chiến đấu, cự tuyệt khiêu chiến!
Hai tay Hồng sư chắp ra sau lưng, tràn ngập ngạo khí nói một câu.
- Ngươi...
Ba người đồng thời bị câu này làm cho lảo đảo, sắp phát khóc.
Đại ca, ngươi có thể bớt vô sỉ một chút đi được không. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận