Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đại náo Vương Phủ

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Đi vào Địa Quật ba tháng, không liên lụy chức nghiệp Danh Sư, tuy không tính
là trừng phạt rất nặng, cũng tuyệt đối không nhẹ.
Địa Quật là nơi giao hội của Danh Sư Đại Lục cùng chiến trường ngoại vực, sát
lục chi khí nồng đậm, thỉnh thoảng còn sẽ có Dị Linh tộc xuất hiện, nguy hiểm
thật lớn, lâm vào trong đó, có thể nói cửu tử nhất sinh!
Bình thường đều là Danh Sư phạm vào sai lầm thật lớn, tự nhận là tội ác khó
chuộc, mới có thể đi vào, tranh thủ dùng cuộc đời còn lại của mình báo đáp
nhân tộc.
Tựa như Lục Phong Viện trưởng lúc trước.
Không nói trước, Tôn Cường không phải Độc Sư, coi như phải, không có làm ra
chuyện thương thiên hại lý gì, thì không thể nói tới tội ác tày trời, mặc dù
là Danh Sư, cũng không có tư cách giết chết, mà mình thân là chủ nhân, càng sẽ
không bị liên quan đến!
Đường đường Danh Sư Đường Phó đường chủ, chủ quản phân bộ một phương, lại có
thể cho ra dạng phán quyết này... Quả thực nực cười!
– Điền phó đường chủ ngoài vòng pháp luật khai ân, cho ngươi đãi ngộ khoan
dung độ lượng như thế, không lĩnh tình thì thôi, rõ ràng còn muốn cự tuyệt?
Nhướng mày, Trung Thanh Vương hét lớn.
– Loại đãi ngộ khoan dung độ lượng này, chính ngươi giữ đi!
Lười để ý đến đối phương, Trương Huyền đi vào trước mặt Tôn Cường.
Rầm ào ào!
Thấy hắn đi vào trước mặt, hai hộ vệ khống chế Tôn Cường đồng loạt rút ra binh
khí, vẻ mặt cảnh giác.
Bất quá, trường kiếm trong tay vừa mới ra khỏi vỏ, không có bất kỳ động tác,
liền giòn vang cắt thành hai đoạn, mũi kiếm không biết bay đi nơi nào, sau đó
cũng không thấy được Trương Huyền có động tác gì, hai hộ vệ kêu lên một tiếng,
bay ngược ra, trùng trùng điệp điệp dán ở trên cây cột, ngất đi.
– Để ngươi chịu ủy khuất...
Thở dài một tiếng, Kim Hồn Tỏa trên người Tôn Cường lập tức bay ra, rơi trên
mặt đất, Trương Huyền cong ngón búng ra.
Xì xì xì xì...
Người sau bị trọng thương, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục.
Thực lực của Tôn Cường thấp hơn hắn quá nhiều, dùng Thiên Đạo chân khí khôi
phục thương thế, không cần tốn nhiều sức.
– Càn rỡ! Trương Huyền, nơi này là Thanh Nguyên thành, không phải Hồng Viễn Đế
Quốc của các ngươi! Không tôn sùng Danh Sư Đường răn dạy, tự mình làm việc,
xem thường lễ pháp, tùy ý làm bậy, thật sự là to gan, người đâu, bắt hắn lại
cho ta!
Trung Thanh Vương hét lớn.
Rầm rầm!
Kèm theo lời của hắn, một đống người lập tức từ ngoài cửa vọt vào.
– Thiếu gia...
Chứng kiến Thiếu gia vì hắn ngạnh kháng Thanh Nguyên Phong Hào Đế Quốc đệ nhất
Vương gia, sắc mặt Tôn Cường trắng bệch, trong lòng có dòng nước ấm chảy xuôi.
Xé rách da mặt với Danh Sư Đường Phó đường chủ, cực kỳ có khả năng bị mất tiền
đồ, Thiếu gia không có chút do dự gì, chỉ vì cứu một hạ nhân như hắn... Phần
ân tình này, còn lớn hơn thiên địa.
Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi cũng cảnh giác đứng ở hai bên.
– Bắt ta? Trung Thanh Vương, ngươi là thật không sợ chết, hay cảm thấy ta
không dám giết ngươi?
Không nhìn rất nhiều hộ vệ vọt tới, Trương Huyền xoay người nhìn Trung Thanh
Vương.
– Giết ta? Hặc hặc, một Danh Sư lục tinh từ đế quốc nhất đẳng tới, cơ duyên
xảo hợp có chút thực lực, liền nói khoác không biết ngượng! Ngươi không nghe
Điền đường chủ nói, chẳng khác nào trái ngược quy định của Danh Sư Đường...
Hiện tại ta liền thay Danh Sư Đường thanh lý môn hộ!
Cười lạnh một tiếng, khí tức trên thân Trung Thanh Vương mãnh liệt bay lên,
thời gian nháy con mắt, liền tích góp tới đỉnh phong.
Không khí chung quanh vặn vẹo, dường như ở dưới Nguyên Thần của hắn khống chế
bị gấp lên.
Thánh Vực tứ trọng, Nguyên Thần Cảnh đỉnh phong!
So sánh với Ngô sư vừa tiến vào Khâu Ngô Cung cũng không kém nhiều, sức chiến
đấu thậm chí vượt qua Trận Pháp Sư Công Hội Hàn Hội trưởng.
– Trung Thanh Vương, bất kể nói thế nào, Trương sư cũng là Danh Sư, mặc dù có
sai, cũng phải mang về Danh Sư Đường thẩm vấn, bắt lấy là được, không được
giết...
Thấy khí tức của hắn bạo tăng, Điền Thanh Phó đường chủ bàn giao một câu.
– Phó đường chủ yên tâm, ta có chừng mực...
Cười lạnh một tiếng, bàn tay của Trung Thanh Vương trảo một cái, toàn bộ đại
điện như bị mây đen bao phủ, lực lượng như sóng biển điên cuồng phun tới.
Vị đệ nhất Vương gia này, không biết tu luyện pháp quyết gì, không chỉ lực
lượng hùng hồn, chân khí vọt tới, còn cho người một loại cảm giác lâm vào sa
trường, tựa như bốn phía đều là huyết dịch, trước mắt một mảnh huyết hồng, khó
có thể tự kìm chế.
– Cái này là... Đại Huyết Bào bí pháp!
Chứng kiến chiêu này, Lạc Thất Thất nhíu mày, mang theo lăng lệ ác liệt.
– Đại Huyết Bào bí pháp?
– Là công pháp coi trọng khí tức sát lục nhất của Thanh Nguyên đế quốc, tu
luyện công pháp này, cần huyết dịch bồi dưỡng mới có thể tiến bộ, một khi thi
triển, thấy máu mới về... Cực kỳ quỷ dị! Coi như là Khuynh Hải Công đồng cấp,
muốn thắng được cũng rất khó!
Lạc Thất Thất vội nói:
– Chỉ là chiêu này có thương tổn thiên đạo, Danh Sư cùng Chiến Sư không có
người học... Không nghĩ tới hắn đường đường một Vương gia lại đi học... Lão
sư, cẩn thận!
– Tôm tép nhãi nhép mà thôi!
Thấy vẻ mặt của nữ hài tràn đầy lo lắng, trên mặt Trương Huyền không khẩn
trương chút nào, ngược lại nhẹ nhàng cười cười, ngón tay búng ra.
Vèo!
Kim Hồn Tỏa lập tức bay ra ngoài, tốc độ nhanh như tia chớp, thời gian nháy
con mắt liền đi tới trước mặt Trung Thanh Vương.
Chưởng lực hùng hồn, đối với Kim Hồn Tỏa cấp tốc vọt tới, lại không có ngăn
trở mảy may, chỉ nháy mắt liền xuyên thấu chưởng lực, xuất hiện ở trước mặt vị
đệ nhất Vương gia kia.
Bành!
Kim Hồn Tỏa đánh vào ngực, sắc mặt Trung Thanh Vương đỏ bừng, phun ra một ngụm
máu tươi.
Đăng đăng đăng đăng!
Liên tục lui về sau bảy tám bước, lưng đâm vào trên ghế ngồi, cái ghế không
chịu nổi lực lượng lập tức nổ vỡ nát.
Chân khí trong cơ thể sôi trào, phát ra gào thét như thủy triều, lúc này Trung
Thanh Vương mới ổn định thân hình, chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, sắc mặt
trắng bệch, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, không dám tin tưởng vào
hai mắt của mình.
Hắn là Thánh Vực tứ trọng Nguyên Thần Cảnh đỉnh phong, đối phương bất quá
Thánh Vực nhị trọng Thần Thức Cảnh đỉnh phong... Kém trọn vẹn hai đại cấp.
Dựa theo đạo lý, căn bản không có khả năng vượt qua, nhưng đối phương nhẹ nhõm
một kích, liền phá chưởng lực của hắn, không chỉ như thế, còn nhẹ nhõm đánh
lui...
Không khỏi quá đáng sợ đi!
Không chỉ hắn, ngay cả Điền Thanh Phó đường chủ cũng kìm lòng không được sửng
sốt.
Hiển nhiên, sức chiến đấu của Trương Huyền đã vượt ra khỏi khả năng suy nghĩ,
coi như là hắn cũng bất ngờ.
– Khó trách dám lớn lối như vậy, nguyên lai có dựa vào, bất quá chỉ chút thực
lực ấy mà nói, vẫn ở lại đây đi!
Ra hiệu Điền phó đường chủ không cần xuất thủ, Trung Thanh Vương thét dài, năm
ngón tay liên tục bắn ra, bàn tay khẽ đảo, như một lá sen móc ngược xuống.
– Tam Thu Chưởng!
Trương Huyền nhận ra được.
Võ Kỹ ở Chiến Sư Đường đều nhìn qua một lần, còn dung hợp chung một chỗ, chiêu
này sớm đã học thuộc làu, quen thuộc không thể lại quen thuộc hơn.
Tam thu hoa quế, mười dặm hoa sen!
Uy lực của chiêu này Đại Tinh La Chỉ Lực chút nào, ở Chiến Sư Đường cũng có
chút danh tiếng, không ít Chiến Sư tiêu phí mấy chục năm công phu mới có thể
thành tựu, không nghĩ tới Trung Thanh Vương lại đạt đến đại thành.
Võ Kỹ lợi hại như thế, phối hợp Đại Huyết Bào bí pháp, toàn bộ đại điện như
thoáng cái lâm vào vũng bùn, hoa sen màu đỏ như máu, nhiều đóa nở rộ, như tùy
thời thu gặt lấy linh hồn cùng sinh mệnh của con người.
– Chiêu này gặp được Chiến Sư khác, hoàn toàn chính xác rất khó giải quyết,
coi như là đám người Liêu Đường chủ, chỉ sợ cũng phải tạm lánh phong mang...
Đáng tiếc, ngươi dùng sai đối tượng!
Lắc đầu, Trương Huyền không lùi mà tiến tới, tiến về phía trước một bước, bàn
chân giẫm ở trên một đóa hoa sen màu đỏ như máu, ngón tay giơ lên điểm tới.
Ô...ô...ng...
Đầu ngón tay có tinh thần lóng lánh, ánh sáng của Dạ Minh Châu ở trên nóc
phòng cũng bị che mờ.
Kiếm quang từ đầu ngón tay xì ra, thời gian nháy con mắt liền phá vỡ ra Tam
Thu Chưởng, ngay sau đó liền chứng kiến Trung Thanh Vương điên cuồng phun ra
máu tươi, bay ngược ra sau.
Rầm rầm!
Bụi đất tung bay, đá vụn bay loạn.
– Ngươi biết... thiếu sót của Tam Thu Chưởng?
Trung Thanh Vương không thể tin được.
Dựa theo tình huống bình thường, Đại Tinh La Chỉ Lực cùng Tam Thu Chưởng cấp
bậc giống nhau, uy lực tương tự, coi như va chạm nhau, cũng không có khả năng
dễ dàng thất bại như thế, nhưng mà Trương Huyền này, không biết làm sao biết
thiếu sót trong chiêu này của hắn, điểm vào trong đó, lúc này mới dẫn đến chân
khí của hắn rối loạn, ngay cả một chiêu cũng không có chịu đựng được, liền bị
trọng thương.
Chẳng muốn trả lời đối phương hỏi thăm, chắp hai tay sau lưng, Trương Huyền
giống như không có trải qua chiến đấu, mây trôi nước chảy nhìn về phía Tôn
Cường cách đó không xa.
– Hắn hại ngươi thảm như vậy, xử trí như thế nào?
– Xuyên qua xương tỳ bà của ta, nếu có cơ hội, cũng muốn đâm thủng hắn... để
hắn thừa nhận loại thống khổ này!
Tôn Cường nghiến răng.
– Đơn giản!
Nhẹ nhàng cười cười, bàn tay của Trương Huyền giơ lên.
Phần phật!
Kim Hồn Tỏa lập tức bay lên, như trường xà dữ tợn.
Không nghĩ tới vị trước mắt này, lại có thể cùng một hạ nhân thương nghị, xử
trí hắn như thế nào, Trung Thanh Vương tức giận đến sắc mặt đỏ lên, hét lớn
một tiếng:
– Còn chưa động thủ!
Rầm ào ào!
Kèm theo phân phó của hắn, rất nhiều hộ vệ vừa rồi xông lại lập tức gầm thét
vọt tới.
– Hừ!
Chẳng muốn xoay người, bàn chân của Trương Huyền đạp mạnh trên mặt đất.
Rầm ào ào!
Một đạo gợn sóng từ dưới chân lóng lánh lan ra, thời gian nháy con mắt, trận
pháp trong đại sảnh như bị kích hoạt, rất nhiều hộ vệ bị chắn ở bên ngoài, vô
luận chạy như thế nào, cũng không tới được trước mặt.
– Ngươi ở trong mắt ta cũng không coi vào đâu, thực cho rằng một ít a miêu a
cẩu cũng có thể đỡ nổi ta?
Nhìn về phía Trung Thanh Vương, Trương Huyền nhíu mày.
Hết thảy cung điện của Chiến Sư Đường toàn bộ học qua một lần, thực lực của
hắn đạt đến tình trạng vô địch Nguyên Thần Cảnh, coi như đối phương không kém,
nhưng so với hắn lại không là cái gì.
Rầm ào ào!
Lời nói kết thúc, Kim Hồn Tỏa thẳng tắp dựng thẳng lên, tựa như một con rồng
lớn, tùy thời có thể thôn phệ người.
– Phó đường chủ cứu ta...
Biết không phải đối thủ, tuy thanh niên trước mắt này tuổi không lớn lắm,
nhưng thực lực lại vượt quá tưởng tượng, Điền Thanh rút cuộc chẳng quan tâm
thể diện, lên tiếng hét lớn.
– Dừng tay, nếu không ta liền hạ Danh Sư tỏa lệnh, ngươi không cách nào đào
thoát...
Điền Thanh cũng nhìn ra Trung Thanh Vương không phải đối thủ, lắc đầu, tiến về
phía trước một bước, bàn tay dựng thẳng lên, đang muốn cắt ngang Trương Huyền
công kích, chợt nghe vù vù một tiếng, một cái lô đỉnh thật lớn không biết từ
chỗ nào bay tới.
Phù phù!
Trực tiếp nện ở trên đầu, liền nằm trên mặt đất, biến thành một chữ “Đại”.
– Chủ nhân, gia hỏa ngươi muốn ta đập ở đâu? Xem ta không luyện hắn thành than
đá!
– ...
Trương Huyền.
– ...
Điền Thanh Phó đường chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận