Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 73: Tin vui truyền đến. (2)

Chương 73: Tin vui truyền đến. (2)Chương 73: Tin vui truyền đến. (2)
Thang Chính Tông kích động trong lòng, Thang gia rốt cuộc có đứa nhỏ không cần dựa vào tiền tiến vào Huyện Học, còn trúng hạng mười, gã nâng chén cao giọng nói:
- Chúc mừng chúng ta thắng lợi, mọi người cạn ly rượu này!
Đám học sinh cùng nâng ly hô to:
- Cạn ly!
Thi đậu Huyện Học có nghĩa đám người Lý Diên Khánh không còn là học sinh tiểu học đường Lộc Sơn, mà là học sinh Huyện Học đường đường chính chính. Bởi vì Thang Âm là huyện sản xuất lương thực lớn, quan phủ dư thừa lương thực, học sinh gia cảnh bần hàn thậm chí có thể nhận phụ gấp mỗi ngày hai thăng gạo thóc.
Chẳng qua Tri Huyện Đại Đao móc nối loại đãi ngộ này với thành tích bắn tên, bức bách rất nhiều sinh viên bần hàn không thể không khổ luyện bắn tên, tranh thủ đạt được tiêu chuẩn nhận phụ cấp của Tri Huyện Đại Đao.
Ngày thứ hai yết bảng thi huyện, học sinh thi đậu Huyện Học đều phải tới Huyện Học ghi tên, sau đó nghỉ mười ngày, mười ngày sau chính thức báo cáo nhập học.
Vừa sớm, Lý Diên Khánh và đám người Nhạc Phi tới Huyện Học ghi tên, hai ngày trước họ vẫn là thí sinh, chỉ chớp mắt họ đã trở thành học sinh chính thức, dường như nằm mơ vậy.
Bốn người tràn ngập phấn khởi đi dạo trong Huyện Học. Nhạc Phi cao hứng nhất, mặc dù miễn toàn bộ học phí Huyện Học, mỗi ngày còn có thóc gạo phụ cấp, nhưng ăn ngủ vẫn cần khoản tiền khác, chỉ là khá rẻ thôi, mỗi năm năm quan tiền.
Chẳng qua thi được mười hạng đầu có thể miễn phí tổn ăn ngủ năm thứ nhất, ba hạng đầu thì miễn toàn bộ phí tổn ăn ngủ hai năm ở Huyện Học. Nhạc Phi xếp hạng hai, điều này có thể giảm bớt gánh nặng rất lớn cho gia đình gã, ít nhất đệ đệ của gã cũng có thể đọc sách.
- Diên Khánh huynh!
Lúc này bỗng nhiên có người gọi Lý Diên Khánh ở phía sau, bốn người quay đầu lại, thấy một học sinh trẻ tuổi đang chạy tới nơi này.
Lý Diên Khánh lập tức nhận ra, là Trương Hiển. Lần này Trương Hiển đứng hạng năm tổng bảng, chủ yếu là võ kỹ kéo chân gã. Lý Diên Khánh tiến tới cười nói:
- Hiền đệ có chuyện gì không?
Trương Hiển cười nói:
- Ta muốn chúc mừng Diên Khánh huynh thi trúng đầu bảng, ta hổ thẹn! Thi bắn tên chỉ trúng ba mũi.
- Hiền đệ quá khiêm tốn rồi, chúng ta hẳn là cùng đứng đầu bảng. Tới! Ta giới thiệu cho ngươi mấy người bạn tốt, thật ra mọi người đều đã gặp nhau ở Hội Đồng Tử.
Ba người Nhạc Phi chào hỏi Trương Hiển. Vương Quý thấy dáng dấp gã tuấn nhã, trong lòng không quá ưa thích, miệng nhếch lên. Thang Hoài lại không nhìn ra biểu tình gì.
- Mấy vị huynh trưởng đều đã đi ghi tên rồi chứ!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Đều đã ghi tên rồi, đi dạo một vòng rồi chuẩn bị về nhà.
Trương Hiển gãi đầu:
- Nhưng lập tức sẽ quyết định ký túc xá, các ngươi không biết sao?
Bốn người Lý Diên Khánh ngạc nhiên, họ lại không hề biết hiện giờ quyết định ký túc xá. Nhạc Phi hỏi:
- Là ai thông báo?
- Bên ghi tên có tấm bố cáo, dán trên tường đó! Có thể là vừa dán ra, các ngươi không thấy được.
Bốn người Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới chỗ ghi tên, một đám học sinh mới đứng bên cạnh chỗ ghi tên, đang ngửa đầu xem gì đó, quả nhiên là bố cáo quảng cáo cho thuê ký túc xá.
Thượng xá độc viện một người, mỗi tháng ba quan tiền; trng xá phòng ở một người, mỗi tháng một quan tiền; hạ xá phòng hai người, mỗi tháng ba trăm vă; ngoài ra còn có thông xá phòng mười người, mỗi tháng một trăm văn, họ thi đậu mười hạng đầu ăn ngủ miễn phí, chỉ là miễn phí thông xá, nếu muốn ở chỗ tốt một chút, vẫn phải bỏ tiền.
Vương Quý tức giận mắng to, Huyện Học cướp tiền còn ác hơn cường đạo. Sắc mặt Nhạc Phi rất khó coi, gã phát hiện mình suy nghĩ quá tốt đẹp.
Lý Diên Khánh cười hỏi Trương Hiển:
- Hiền đệ chọn ký túc xá gì?
Trương Hiển lắc đầu:
- Ta đều không chọn, ta quyết định thuê phòng ở ngoài!
- Có thể thuê phòng bên ngoài sao?
Bốn người cùng hỏi.
- Đương nhiên có thể!
Trương Hiển cười nói:
- Đây là truyền thống của Huyện Học, một số học sinh đã thành hôn, nhất định phải thuê phòng bên ngoài, thuê phòng bên ngoài rất có lợi, giống như viện tử hai cửa trước sau, mười mấy gian phòng, một tháng tiền thuê chẳng qua cũng ba quan, bên này độc viện một mình cũng chỉ ba gian phòng, cũng cần ba quan tiền, quá đắt, đơn giản là gần một chút, tới trường dễ hơn một chút, ta cảm thấy không đáng.
Bốn người Lý Diên Khánh thương lượng một chút, họ cũng muốn thuê phòng bên ngoài. Canh năm mỗi ngày họ phải dậy sớm chạy bộ, nghe nói Huyện Học không cho phép ra ngoài ban đêm, canh năm cũng thuộc về đêm, không quá tiện cho họ.
- Hiền đệ đã tìm được phòng chưa?
Trương Hiển gật đầu:
- Ta đã sớm tìm kỹ, cách nơi này không xa.
Chỉ là phòng quá lớn, là một tòa nhà bốn mẫu, chẳng qua cần bốn quan tiền. Ta muốn tìm mấy người cùng thuê, nếu như mấy vị huynh trưởng có hứng thú, không ngại suy tính một chút.
Lý Diên Khánh thương lượng với Vương Quý và Thang Hoài một chút, liền vui vẻ cười nói:
- Chúng ta đi xem một chút phòng ở của hiền đệ.
- Lão Nhạc, sao ngươi không đi?
Lý Diên Khánh thấy Nhạc Phi không hề động, không khỏi hơi kỳ quái hỏi thăm.
- Các ngươi đi thôi! Ta muốn đi xem ký túc xá.
Nhạc Phi muốn ở trong thông xá miễn phí tại trường học, mặc dù gã biết Lý Diên Khánh và Vương Quý sẽ không để gã gánh vác tiền thuê nhà, nhưng gã thực sự không muốn.
- Đừng nói linh tinh, để ta mỗi ngày đến Huyện Học giúp ngươi leo tường chạy bộ, ta mới không muốn!
Lý Diên Khánh và Vương Quý mặc kệ Nhạc Phi nói cái gì, sống chết kéo gã cùng đi. Nhạc Phi bất đắc dĩ, đành phải đi cùng họ.

Căn nhà Trương Hiển coi trọng ở trong một ngõ nhỏ đối diện Khánh Phúc Lâu, đi đến cuối là tới. Chủ nhân căn nhà họ Lương, làm thương nhân buôn bán vải vóc, người một nhà mùa thu năm ngoái dọn tới huyện An Dường, căn nhà liền để không, ủy thác cho một cò mồi cho thuê giúp gã.
Thuê nhà ở khu vực Huyện Học tương đối dễ dàng, chẳng qua chủ cho thuê nhà không chịu cho thuê riêng rẽ, mà nhất định phải thuê toàn bộ căn nhà, điều này hơi khó, trừ khi cho học sinh mới thuê.
- Vận may của các ngươi không tồi, vừa rồi có mấy học sinh mới đến xem căn nhà, nếu không phải có hai người trong đó ngại tiền thuê nhà đắt, họ đã định tới nơi này.
Cò mồi gọi là Tăng Tiểu Ất, là hán tử gầy nhỏ ba mươi mấy tuổi, biết ăn nói, cũng hơi nhiệt tình, gã đưa mọi người vào ngõ nhỏ.
- Các ngươi chú ý xem con hẻm nhỏ này, phát hiện cái gì?
Vương Quý ngẩng đầu nhìn nửa ngày, mờ mịt nói:
- Ta không nhìn ra cái gì cả!
- Nhìn lại đi, các ngươi sẽ phát hiện nó không bình thường.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Tiểu Ất ca nói là ngõ nhỏ cực kỳ rộng à!
- Đúng vậy!
Tăng Tiểu Ất dựng ngón cái nói:
- Vẫn là vị tiểu ca này có ánh mắt, hẻm nhỏ khác nhiều nhất rộng năm thước, nhưng nơi này lại rộng một trương, xe ngựa có thể trực tiếp chạy vào trong nhà. Đây chính là tiêu chí của đại hộ, trong hẻm nhỏ lại chỉ có ba gia đình, cực kỳ yên tĩnh, thích hợp cho các ngươi học tập đọc sách.
Lý Diên Khánh gật đầu, thật ra hắn còn phát hiện một đặc điểm khác, đó chính là bên trong tường hai bên đều trồng đại thụ, mùa hè sẽ rất râm mát, chẳng qua cũng sẽ có phiền não, đều là cây dương, trên cây sẽ rơi xuống một loại lông cây gây ngứa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận