Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 170: Đi săn ngoài thành tây (bốn).

Chương 170: Đi săn ngoài thành tây (bốn).Chương 170: Đi săn ngoài thành tây (bốn).
- Điện hạ cảm giác được gì không?
Lý Diên Khánh cười nhạt hỏi.
Triệu Giai trầm ngâm một chút nói:
- Ta hơi bất an, cũng hơi mờ mịt, có lẽ bởi vì ta thân là người trong chuyện, ta nhìn không thấu chuyện này, càng không cách nào hiểu rõ trong đó cất giấu nguy hiểm hay là cơ hội, Diên Khánh làm người đứng xem thấy thế nào?
Lý Diên Khánh cười cười:
- Ta chẳng qua cảm thấy hơi kỳ quái, Thái tử đã sắc phong rồi, vì sao Thiên tử lại muốn cho hoàng tử khác tham dự vào chính sự triều đình? Nhất là liên quan tới tranh đoạt quyền lực. Lấy ví dụ, Tùy Văn Đế rõ ràng đã sắc phong Thái tử Dương Dũng, vì sao lại tiếp tục trọng dụng Tấn Vương Dương Quảng, hoặc là nói Đường Cao Tổ đã sắc phong Thái tử Lý Kiến Thành, nhưng lại muốn để Tần Vương Lý Thế Dân nắm giữ quân quyền, điện hạ nghĩ ra nguyên nhân hay không?
Lý Diên Khánh khó mà nói bản triều, nhưng ý của hắn đã biểu đạt rất rõ ràng. Triệu Giai lập tức hiểu được, Lý Diên Khánh có ý là chỉ phụ hoàng muốn tìm một đối thủ cạnh tranh cho đại ca.
Thật ra trong lòng Triệu Giai đã có suy đoán này, dù tài học hay thiên phú, hoặc là được phụ hoàng sủng ái, gã đều vượt xa đại ca Triệu Hoàn. Phụ hoàng cũng không chỉ một lần tán dương gã, ‘Con ta có thể làm vua thiên hạ! ’, phụ hoàng khen ngợi sớm đã khắc sâu dấu ấn trong lòng gã.
Người trong cung đều biết, phụ hoàng cũng không thích đại ca, nếu không cung sẽ không để tới năm trước mới sắc phong Thái tử. Ngọn lửa quyền lực trong lòng Triệu Giai dần bị nhen lên, gã bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:
- Vậy ngươi nói ta có nên tranh thủ cơ hội này đi Giang Nam hay không?
Lý Diên Khánh cắn môi một cái nói:
- Ta chỉ cho điện hạ một lời khuyên, dục tốc bất đạt!
Triệu Giai ngạc nhiên:
- Lời này của ngươi có ý gì?
- Đây là cảm ngộ cá nhân ta, có đôi khi quá muốn một thứ nào đó, trái lại không chiếm được. Nếu như mặc kệ nói, không muốn nó, nó lại lặng yên tiến đến. Chuyện lớn thế này, tin tưởng Thiên tử sẽ lựa chọn cẩn thận, sẽ không bởi vì điện hạ tích cực tranh thủ mà thay đổi suy nghĩ, cũng không bởi vì điện hạ không có hứng thú mà từ bỏ, người chủ đạo trong này là Thiên tử mà không phải điện hạ, điện hạ không nên giọng khách át giọng chủ.
Triệu Giai rốt cuộc bị Lý Diên Khánh thuyết phục, dù sao gã xuất thân Hoàng gia, từ nhỏ nghe thấy nhìn thấy, có thiên phú bẩm sinh đối với tranh đấu quyền lực. Một khi gã tỉnh táo lại, gã liền biết chuyện này gã không thể vội vàng xúc động, nhất định phải học được chờ đợi, nói không chừng phụ hoàng chỉ là đang thăm dò gã, một khi gã biểu hiện quá nóng vội, dã tâm bại lộ, trái lại sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu.
Cho đến lúc này, Triệu Giai mới hoàn toàn tin phán đoán của Tào Thịnh, Lý Diên Khánh là một thiên tài có thể ngộ mà không thể cầu, là trợ thủ đắc lực ông trời ban cho mình. Chẳng qua Triệu Giai vẫn tương đối cẩn thận, gã hỏi một nghi vấn mà gã vẫn luôn hoang mang khó hiểu.
- Ta không rõ, Giải Nguyên các Châu xin Thái Học, nhiều nhất chỉ có thể vào nội xá, vì sao Diên Khánh có đặc thù, có thể vào được thượng xá?
Phải biết Thái Học quản lý cực kỳ nghiêm khắc đối với thăng xá, không chỉ phải qua cuộc thi nghiêm khắc, còn phải trải qua Quốc Tử Giám và Lễ Bộ phê duyệt mới có thể tiến vào, tuyệt đối không phải quan phủ địa phương có thể làm được, không có quyền quý giúp đỡ không cách nào nhận được cơ hội thăng xá, cho nên Triệu Giai hơi hoài nghi Lý Diên Khánh nhận được đề cử của Thái Tử mới tiến vào thượng xá.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được lo lắng của Triệu Giai, chuyện này hắn nhất định phải thẳng thắn với Triệu Giai, một khi giấu diếm bị phát hiện chân tướng, chỉ sợ Triệu Giai tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.
Lý Diên Khánh cũng không giấu diếm, liền nói một lần chuyện hắn bắn tên ở quân doanh nhận được ưu ái của Đồng Quán. Triệu Giai càng nghe càng ngạc nhiên, Đồng Quán lại phát hiện nhân tài Lý Diên Khánh này trước gã, chẳng qua Đồng Quán và gã không có xung đột gì về lợi ích, hai người coi trọng Lý Diên Khánh không cùng một phương diện, Đồng Quán là muốn xếp quân cờ vào trong triều đình, mà gã là muốn nhận được địa vị trong hoàng cung, đây là hai loại đường đi hoàn toàn khác biệt.
Huống chi Triệu Giai còn biết Đồng Quán và Lương Sư Đô vẫn luôn minh tranh ám đấu trong cung. Lương Sư Đô là người ủng hộ kiên định của Thái tử, mà Đồng Quán lại là tâm phúc của phụ hoàng, nói không chừng gã có thể thông qua cây cầu Lý Diên Khánh này thành lập liên hệ nào đó với Đồng Quán.
Nghĩ tới điều này, Triệu Giai cười nói:
- Ta đã nói Thái Học sao lại phá lệ, hóa ra là Đồng Thái Úy đề cử, danh ngạch này không dễ dàng nha! Thái Học tổng cộng chỉ cấp cho bảy danh ngạch, ngay cả ta cũng không có, cơ hội này ngươi phải trân quý, nhanh chóng thi đậu Tiến Sĩ.
Lý Diên Khánh thấy Triệu Giai không thèm để ý quan hệ của mình và Đồng Quán, hắn thầm thở ra nhẹ nhàng, đứng dậy hành lễ:
- Đa tạ điện hạ cổ vũ!
Triệu Giai cười nói:
- Lần này ngươi đã cứu hoàng muội của ta, ta nhất định phải cảm ơn ngươi. Ngươi nói đi! Ngươi muốn ban thưởng gì?
Cuối cùng Lý Diên Khánh uyển chuyển cự tuyệt Triệu Giai tạ ơn, hắn cứu đế cơ chỉ là một loại bản năng, mặc kệ đối phương là ai hắn cũng sẽ ra tay cứu giúp. Triệu Giai lại tán gẫu vài câu với hắn liền đứng dậy cáo từ.
Bởi vì xảy ra chuyện mãnh hổ, yến hội đống lửa định cử hành ban đêm cũng hủy bỏ theo, chuyến đi săn trở nên vô cùng tẻ nhạt, đám thị vệ đều đốt lửa nướng thịt uống rượu tán gẫu ngay trước cửa trướng của mình. Lý Diên Khánh ngồi trong trướng đọc sách. Lúc này, hắn nghe một mùi thịt mê người, không chờ hắn đứng dậy, ngoài cửa truyền đến giọng nói của thị nữ:
- Thiếu quân, cơm tối đã đưa tới!
- Mời vào!
Mành trướng vén lên, liền thấy hai cung nữ bưng mâm đồ ăn đi tới, trong mâm là mấy miếng thịt hươu lớn nướng vàng chảy mỡ, trong một mâm khác là bầu rượu và hoa quả mới mẻ. Hai cung nữ đặt mâm thức ăn lên bàn, hành lễ cười nói:
- Đây là bữa tối đế cơ cho thiếu quân, hi vọng thiếu quân ăn ngon miệng!
Lý Diên Khánh tưởng là bữa tối Triệu Giai đưa tới, không nghĩ tới là đế cơ đưa tới, quả thực khiến hắn ngạc nhiên. Hắn lo lắng hỏi thăm:
- Tình hình đế cơ thế nào rồi?
- Đế cơ còn kinh hãi chưa khôi phục hoàn toàn, cảm xúc hơi sa sút, chúng ta đều rất cảm kích thiếu quân cứu được đế cơ!
Hai cung nữ lại hành lễ vạn phúc với Lý Diên Khánh, các nàng quả thực cảm kích, một khi đế cơ xảy ra chuyện, thị vệ không bảo đảm an toàn hay cung nữ phục thị nàng đều phải gặp nạn, cũng may đế cơ không có việc gì, mới khiến họ thoát một kiếp.
Lý Diên Khánh khoát tay cười:
- Không cần đa lễ, xin chuyển lời tới đế cơ, cứ ăn ngon một bữa, lại ngủ thoải mái một giấc, buổi sáng mai tâm tình sẽ tốt. Còn có, không nên nghĩ hổ lớn thật đáng sợ, coi nó như một con mèo lớn trong lòng sẽ dễ chịu hơn.
- Đa tạ thiếu quân, chúng ta nhất định trở về chuyển lời.
Hai cũng nữ cáo từ, Lý Diên Khánh ngồi xuống tự rót cho mình một ly rượu. Nhưng hắn vừa nhấc bầu rượu lên, lại phát hiện một tờ giấy ép dưới bầu rượu. Hắn hiếu kỳ trong lòng, vội vàng đặt bầu rượu xuống nhặt tờ giấy lên mở ra, trên giấy viết một nhóm chữ nhỏ xinh đẹp:

Bạn cần đăng nhập để bình luận