Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 872: Gia quyến tây lai.

Chương 872: Gia quyến tây lai.Chương 872: Gia quyến tây lai.
Đội xe đi dọc đường Chu Tước đến phụ cận phía nam thành, rẽ vào một con phố nhỏ, chậm rãi dừng trước một tòa đại trạch đầy khí thế. Tào Uẩn nhìn đại môn một chút, hai đầu mái uốn cong, là cửa lớn một tòa Vương phủ, dưới mái hiên treo tấm bảng mạ vàng, viết to bốn chữ màu vàng “Phủ An Dương Vương”. Bên dưới cửa lớn có chín bậc thang, mỗi bậc sâu đến ba trượng, hai bên có hai con sư tử đá lớn uy nghiêm ngồi gác.
Tào Uẩn thầm lắc đầu, Nơi này giống với Hoàng cung, nàng không quen lắm. So ra, nàng thích ở tòa phủ trạch bên cạnh sông Khúc kia hơn, có không khí sinh hoạt phong phú. Nhưng nàng cũng biết, thân phận trượng phu đã không giống trước kia nữa. Trước kia hắn chỉ là Đồng tri Kinh Triệu, mà bây giờ địa vị đã là dưới một người trên vạn vạn người, mình là Vương phi, nhất định cũng phải thích ứng với thân phận mới.
Lúc này, một nữ binh đỡ Tào Uẩn xuống khỏi xe bò. Có tiếng vó ngựa, là Lý Diên Khánh dẫn theo hơn mười người đang cưỡi ngựa chạy như bay tới.
- Cha!
Vừa xuống xe bò, A Liên đã thấy phụ thân, kích động chạy vội tới như một con chim nhỏ. Lý Diên Khánh vội vàng ghìm chặt chiến mã, tung người xuống ngựa, ngồi xuống, một tay ôm nữ nhi vào lòng, tay kia giơ cô bé lên cao, không nhịn đường cười lên ha hả.
Khóe mắt Tào Uẩn cong cong, khẽ đẩy nhi tử:
- Mau tới gọi cha đi!
Lý Phác khiếp sợ bước lên, lí nhí gọi:
- Cha!
Lý Diên Khánh vui hỏng rồi, ôm nhi tử vào lòng, thơm liên tục lên má nó:
- Không tệ, cuối cùng cũng chịu gọi cha!
Hỗ Thanh Nhi đi tới cười hì hì:
- Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt tới bàn giao với đại ca!
Lần này người nhà Lý Diên Khánh đi tới phía tây, Hỗ Thanh Nhi không quản đường xa ngàn dặm tới Lâm An, tự mình hộ tống các nàng tới, bôn ba mấy ngàn dặm, vô cùng mệt nhọc. Lý Diên Khánh cười khen:
- Thanh Nhi đã lập công lớn nhất nhà, phải bant hưởng. Trước hết Thanh Nhi có thể chọn một tòa viện tử của mình.
Thanh Nhi bĩu môi:
- Không có thành ý. Ca thừa biết ta sẽ không tranh với đại tỷ.
Tào Uẩn chậm rãi đi tới cười nói:
- Thiếp đã quyết xong phần thưởng cho Thanh Nhi rồi. Thanh Nhi, trên đường ta nói với muội thế nào?
Hai má Hỗ Thanh Nhi đỏ hồng lên, xấu hổ vội vàng xoay người bỏ chạy:
- Đại tỷ, ta đi xem hành lý!
Nàng mượn cớ chạy thoát.
Tào Uẩn dẫn theo Quách Sư Sư cùng Triệu Kim Phúc hành lễ với trượng phu. Trước mặt mọi người, Lý Diên Khánh cũng không tiện thể hiện quá thân mật, vội vàng cười nói:
- Mọi người đi đường vất vả rồi, trước hết vào nhà nghỉ ngơi đã. Sau này nơi này sẽ là nhà của chúng ta!

Quách Sư Sư cười bế nữ nhi, Triệu Phúc Kim dắt theo Lý Phác, các nàng đi theo Hỗ Thanh nhi vào phủ trước. Tào Uẩn nhị nhàng kéo lại cánh tay trượng phu, cùng đi vào phủ sau.
- Ta còn tưởng các nàng sẽ đi thuyền tới kia, không ngờ lại là đi xe bò. Quan đạo tương đối xóc nảy, ngồi xe bò sẽ rất mệt.
Quả thực Lý Diên Khánh có hơi áy náy.
Tào Uẩn hé miệng cười:
- Thực ra phần lớn thời gian bọn thiếp vẫn ngồi thuyền. Từ Lâm An ngồi thuyền đến Đông Kinh, vốn muốn đi Hoàng Hà, nhưng Tông lão Tướng quân nói trên Hoàng Hà sẽ có các trạm gác của lính Kim, không an toàn, cho nên bọn thiếp bèn quyết định đổi sang xe bò, đi qua ĐỒng Quan mới lại xuống thuyền. Đến bến tàu thành bắc lại đổi sang xe bò, trên thực tế, vừa nãy bọn thiếp mới ngồi xe bò chưa đến một canh giờ. Viptruyenfull.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
- Vậy là tốt rồi. Mấy năm nay các nàng cứ hối hả ngược xuôi, vẫn không ổn định. Lần này tới phủ Kinh Triệu, nếu không có gì bất ngờ, các nàng sẽ phải ở lại đây rất nhiều năm.
Tào Uẩn nhịn không được lườm hắn một cái, thấp giọng trêu đùa:
- Chỉ sợ lại giống lần trước, lính Kim đánh tới, lớn bé một nhà chúng ta lại phải chạy trốn đến Ba Thục.
- Ta cam đoan sẽ không!
Tào Uẩn nhoẻn cười xinh đẹp rạng rỡ:
- Lần này Thang Viên Nhi không đi. Nàng dẫn theo hài tử đi đường sông, có thể phải đầu xuân sang năm mới tới được.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Lần này Vương Quý có thể thở phào rồi.
Tào Uẩn nhướn mày:
- Gã nuôi nhân tình ở biệt viện sao?
- Cai này…. khó mà nói được, ta cũng không tiện hỏi nhiều.
- Chàng đó, dung túng gã!
Đoàn người cười cười nói nói, rất nhanh đã vào đến hậu trạch. Mặt hồ nước màu lam lóng lánh như bảo thạch khiến cho mọi người đều phải thở dài. Ánh mắt Tào Uẩn lấp lánh, mặt hồ xinh đẹp khiến cho nàng lập tức thích ngôi nhà mới của mình.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Ta đã nói rồi, nhất định các nàng sẽ thích!
- Sao ở đây lại có một cái hồ?
Tào Uẩn ngạc nhiên quay sang nhìn phu quân. Nàng cảm giác được chất nước trong hồ khác với nước sông bên ngoài. Nước sông ngoài kia có màu xanh lục, mà nước sông ở đây là màu xanh lam.
Lý Diên Khánh cười giải thích:
- Nơi này vốn là một phần của chùa Đại Từ Ân, phía dưới có ba miệng nước suối. Cũng vì ba dòng nước suối này nên mới có tòa hành cung này, hồ lớn lắm, sau này mọi người có thể ngồi thuyền dạo hồ đấy.
Lý Diên Khánh chỉ vào mấy tòa viện tử lớn bốn phía:
- Trong này có sáu tòa viện, đều được thiết kế tinh xảo trang nhã, mỗi cái mỗi vẻ, mọi người có thể chọn viện tử mình thích mà ở.
- Nương, con thích cây đại thụ kia. Chúng ta qua bên đó ở đi!
A Liên chỉ vào một gốc đại thụ cực kỳ tươi tốt, mừng rwox gọi:
- Nhất định trên cây sẽ có tiểu tinh linh cha kể. Nương, có được không ạ?
A Nương đong đưa vạt áo Quách Sư Sư năn nỉ. Quách Sư Sư xoa xoa đầu hài tử, cười nói:
- Để đại nương chọn trước!
- Không sao, hìa tử thích là được. Các ngươi ở bên đó đi!
Tào Uẩn cười tủm tỉm chỉ vào mũi A Liên.
- Cha, trên cây đại thụ kia có tinh linh không?
A Liên giữ chặt tay phụ thân hỏi.
- Có tiểu tinh linh không thì ta không biết, nhưng có con sóc đấy. Cha đã thấy rồi.
A Liên reo lên, sải chân chạy tới viện tử, hai nữ binh vội vàng chạy theo.
Chẳng mấy chốc, mấy người đã chọn xong viện tử cho mình. Viện của Tào Uẩn ở giữa, là chính viện của tòa hậu trạch, rộng chừng tám mẫu, nào lầu nào các, có tới hơn một trăm gian phòng lớn. Viện tử của Triệu Phúc Kim và Quách Sư Sư ở hai bên chính phòng, đại khái rộng khoảng năm sáu mẫu. Gốc đại thụ mà Tiểu Liên thích thực ra ở bên ngoài viện, được trồng từ thời Sài Chu, tới nay đã hơn một trăm năm, cực kỳ cao lớn, tán cây như mây, cành lá rậm rạp, giống như một thế giới độc lập, nhưng bây giờ lá cây đã rụng hết, có vẻ hơi đìu hiu.
Hõ Thanh Nhi cũng chọn cho mình một gian viện tử. Thực ra viện tử này vẫn chưa hoàn thiện, tuy phòng xá đã xây xong nhưng còn chưa kịp bố trí, vẫn là một bãi cỏ, khiến cho Hỗ Thanh Nhi cực kỳ thích thú, rất thích hợp để luyện võ.
Ngoài ra, còn có một gian viện tử là thư phòng của Lý Diên Khánh. Còn có hai gian viện tử nhỏ hơn đang tạm để trống, sau này kế mẫu Dương thị có thể đưa Lý Bảo Nghiên tới ở lại.
Lần này tây tiến các nàng chỉ mang theo vật phẩm tùy thân, các tài vật khác chỉ có thể chờ sau này được vận đến từng nhóm một. Xế chiều hôm đó, Lý Diên Khánh gọi rượu thịt từ Thái Bạch Lâu, cả nhà tập trung, náo nhiệt vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên.
Đêm, sau một hồi ân ái, Lý Diên Khánh cùng thê tử Tào Uẩn ôm nhau ngủ. Tào Uẩn khẽ khẽ vuốt tóc trượng phủ dịu dàng nói:
- Trước năm mới nạp Thanh Nhi vào đi.
- Đây chính là phần thưởng hôm nay nương tử nói sao?
Lý Diên Khánh cười hì hì hỏi.
Tào Uẩn bấm nhẹ lên tay trượng phu một cái, u oán nói:
- Thiếp đang nói chuyện nghiêm túc, đừng đùa cợt.
- Nhưng nàng là muội muội của ta mà!
- Hứ! Nàng là muội muội của chàng hồi nào? Muội muội của chàng ở Lâm An kìa! Người ta đã theo chàng nhiều năm như vậy, tuổi cũng lớn, nên cho nàng một câu trả lời. Nếu không làm sao xứng với phụ thân đã chết của nàng?
Lý Diên Khánh trầm mặc, nửa ngày sau mới đáp:
- Nàng là một vị tướng hiếm thấy trong quân ta. Nàng cũng thích cuộc sống quân ngũ. Bảo nàng bỏ quân phục, mặc váy dài, cả ngày ngồi trong nhà, chỉ sợ chính nàng cũng không quen.
- Vậy chàng đưa nàng theo bên cạnh. Trong phủ của chúng ta đều là nữ nhân mặc váy dài, có thêm một tiểu thiếp mặc quân phục, thế nào chàng cũng sẽ thích.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Thực ra nàng có thể lựa chọn nơi chốn tốt hơn. Như Tào Mãnh, Yến Thanh, Dương Văn Ý, các đại tướng này đều chưa lập gia đình.
- Phu quân cảm thấy nàng sẽ đồng ý sao?
Lý Diên Khánh cười khổ. Hắn chỉ nói một chút thôi, ai cũng biết sớm hay muộn Hỗ Thanh Nhi cũng sẽ là nữ nhân của mình. Cho dù Hỗ Thanh Nhi có đồng ý, chỉ sợ cũng không có ai dám cưới.
Lý Diên Khánh không làm bộ nữa, gật đầu:
- Chuyện này ta mặc kệ nàng, nàng tự an bài đi! Phải xem thái độ của nàng, tuyệt đối không được miễn cưỡng. Nàng có thể sống vui sướng hạnh phúc, ta cũng có thể đối mặt với tổ mẫu và người cha đã chết của nàng.
Đêm, trong giấc mộng, Lý Diên Khánh nằm mơ thấy mình quay về thuở bé, Hồ đại nương sát vách cười hì hì đưa cho hắn một quả trứng gà luộc:
- Khang ca nhi, sau này lớn cưới Thanh Nhi nhà chúng ta, mỗi ngày đại nương sẽ luộc cho con một quả trứng gà!
Lý Diên Khánh vui mừng hớn hở đồng ý. Hồ đại thúc xuất hiện trước mắt hắn như một tòa tháp đen, trừng hai con mắt lớn như mắt trâu, hung dữ nói:
- Muốn cưới Thanh Nhi nhà ta, nhất định phải đánh thắng ta mới được!
Lý Diên Khánh lập tức bừng tỉnh từ trong mộng, ngơ ngác nhìn lên nóc nhà, năm tháng tuổi thơ như dòng nước rỉ rách chảy qua lòng hắn. Chẳng biết từ khi nào, trong mắt hắn đã tràn đầy nhu tình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận