Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 642: Xảo ngộ bến đò

Chương 642: Xảo ngộ bến đòChương 642: Xảo ngộ bến đò
Lý Diên Khánh ở lại Khánh Châu mười ngày mới trở về phủ Kinh Triệu. Hắn chỉ cần nắm tài vật và chiến mã bồi thường vào trong tay, công việc xử lý sau đó của Khánh Châu không còn liên quan tới hắn, hắn ném toàn bộ cho Tri Châu Lâm Đức xử lý. Hắn cần nghỉ ngơi lấy lại sức, sau đó ổn định tinh thần suy nghĩ bước hành động tiếp theo.
Vừa về phủ Kinh Triệu hắn liền nhận được hai tin tức vui mừng, một là thê tử sinh hạ lân nhi, mẹ con bình an, một tin khác là hắn kiêm nhiệm Tổng Quản Phu Diên Lộ.
Tin tức mình rốt cuộc làm phụ thân tuy rằng khiến Lý Diên Khánh cực kỳ vui mừng, nhưng bổ nhiệm Tổng Quản Phu Diên Lộ quả thực khiến Lý Diên Khánh khó hiểu.
Thiểm Tây Lộ ở mức độ nào đó là một loại phân chia hành chính, bởi vì vị trí chiến lược quá trọng yếu của nó đối với Tây Hạ, cho nên triều đình nhìn từ góc độ quân sự lại vẽ ra sáu Lộ Quân dọc theo biên cảnh Tống Hạ, theo thứ tự là Vĩnh Hưng Quân Lộ, Phu Diên Lộ, Hoàn Khánh Lộ, Kính Nguyên Lộ, Tần Phượng Lộ và Hi Hà Lộ. Trong đó Hi Hà Lộ đã bị Tây Hạ khống chế, thực tế chỉ có năm Lộ, năm Lộ này giáp giới trực tiếp với Tây Hạ, đồn trú sáu vạn biên quân.
Lý Diên Khánh được gia phong làm Tổng Quản Phu Diên Lộ, địa vực bao gồm ba khu vực Tuy Châu, phủ Duyên An và Phu Châu, có một vạn quân đội, nơi đóng quân thực tế của quân đội ở Tuy Châu và phủ Duyên An, chẳng qua chỉ quản lý quân đội, không hỏi tới hành chính địa phương.
- Tiên sinh cảm thấy ý nghĩa triều đình phong ta làm Tổng Quản Phu Diên Lộ ở chỗ nào?
Lý Diên Khánh trầm tư một lát rồi hỏi.
Mạc Tuấn cười nói:
- Vấn đề này ta đã suy nghĩ mấy ngày rồi. Phu Diên Lộ ở biên cảnh, mà ngươi ở phủ Kinh Triệu, dựa theo lý thuyết cả hai không liên quan tới nhau, ở giữa còn cách Diệu Châu Phường Châu và Phu Châu. Nhưng ta nghe nói Tây Hạ đã ký hiệp nghị ổn định biên cảnh với triều đình, hứa hẹn trong vòng hai mươi năm không động đao binh với nhau. Như vậy, khả năng chiến sự tại biên cảnh sẽ không lớn, triều đình có thể sẽ giải trừ quân bị tại Thiểm Tây Lộ và Hà Đông Lộ, giảm bớt quân phí phải gánh vác.
Lý Diên Khánh nhướng mày:
- Không có khả năng không có quân đội tại biên cảnh chứ?
- Đương nhiên sẽ có quân đội, nhưng sẽ không nhiều như hiện giờ. Ta đoán chừng nhiều nhất giữ lại một nửa quân đội, rất có thể quân Phu Diên Lộ sẽ bị bỏ đi, nhưng biên cảnh phủ Duyên An và Tuy Châu thì chắc chắn phải có trú quân. Lúc này triều đình phong ngươi làm Tổng Quản Phu Diên Lộ, không phải đã có quân đội rồi sao?
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được:
- Ngươi nói là triều đình sẽ để quân đội phủ Kinh Triệu mạo xưng biên quân phủ Duyên An và Tuy Châu?
Mạc Tuấn gật đầu:
- Hẳn là ý này, nếu không phong ngươi làm Tổng Quản Phu Diên Lộ thực sự không có chút ý nghĩa nào.
Lý Diên Khánh chắp tay đi vài bước:
- Nếu thật sự như vậy, chẳng phải ta cần đặt một viên Phó tướng ở phủ Duyên An và Tuy Châu? Vậy ngươi cảm thấy ai đi thì tốt?
- Ti chức cảm thấy Tào Tính không tồi. Hắn am hiểu phòng ngự, lại điều ba doanh đi, trong đó hai doanh tới phủ Duyên An, một doanh tới Tuy Châu, như vậy hẳn là đủ rồi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là triều đình thực sự giải trừ quân bị.
Lý Diên Khánh yên lặng gật nhẹ đầu, trong lòng hắn hơi nặng nề. Trong lịch sử còn ba năm Kim binh sẽ tấn công Tống quy mô lớn. Mặc dù Hoàn Nhan A Cốt Đả chết ngoài dự liệu dưới thành Yên Kinh, nhưng cái chết của lão cũng chỉ sớm hơn lịch sử một năm, cho nên chuyện này thay đổi lịch sự tới mức độ nào còn cần phải xem xét lại. Ít nhất Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi đăng cơ thuận lợi, bắt tay củng cố đế vị giống như trong lịch sử. Lý Diên Khánh rất lo lắng như vậy Kim quốc có thể sớm tấn công Tống hay không.
Thế nhưng trong thời khắc mấu chốt này Đại Tống lại giải trừ quân bị, thực sự không sáng suốt!
Vào ban đêm, Lý Diên Khánh liền viết một bản tấu chương, đề nghị mạnh mẽ triều đình giữ vững uy hiếp quân sự tại biên cảnh Tây Hạ, lấy lý do không thể tin tưởng hứa hẹn của người Tây Hạ, một khi họ hoàn thành kế hoạch chiến lược mặt phía bắc, rất có thể sẽ quay đầu tấn công Đại Tống, ép triều Tống khôi phục tiền cống hàng năm.
Thời gian thoáng chốc trôi qua hơn ba tháng, tấu chương Lý Diên Khánh viết cho triều đình giống như trâu đất xuống biển, không chút tin tức. Nhưng quyết sách của triều đình lại hoàn toàn tương tự như suy đoán của Mạc Tuấn, trong hiệp nghị biên cảnh đạt được giữa hai nước Tống Hạ, có điều khoản hai bên cùng giải trừ quân bị. Dựa theo ước định của hai bên, trong vòng hai mươi năm trú quân biên cảnh của hai bên dần cắt giảm tới một vạn người, trong đó ba năm đầu không được nhiều hơn bốn vạn người, trú quân biên cảnh tại Thiểm Tây Lộ và Hà Đông Lộ không được cao hơn hai vạn người.
Quân Tây Hạ thực hiện điều ước trước, giảm bớt mười một vạn trong số mười lăm vạn biên quân, chỉ duy trì binh lực bốn vạn người. Triều Tống cũng bắt đầu hành động, giảm bớt quân đội Thiểm Tây Lộ và Hà Đông Lộ xuống hai vạn người.
Chẳng qua Tây Hạ cắt giảm điều quân tới phương bắc, mà quân đội triều Tống cắt giảm lại triệu hồi kinh thành, điểm này cũng khiến Lý Diên Khánh nghĩ không ra. Có lẽ hai lần bắc chinh tổn thất quá nhiều binh lực, cho nên triều đình không cắt bỏ quân đội, khiến Lý Diên Khánh thoáng thở phào. Xem ra Triệu Cát cũng không hề ngốc, y cũng không nỡ để tây quân tinh nhệu trở lại nhà làm nông.
Vả lại triều Tống cũng chơi một thủ đoạn nhỏ, chỉ cắt giảm biên quân mà không cắt giảm trú quân của hai phủ Kinh Triệu và Thái Nguyên. Cho nên ý nghĩa việc Lý Diên Khánh kiêm nhiệm Tổng Quản Phu Diên Lộ liền xuất hiện, một khi biên cảnh nguy cấp, Lý Diên Khánh và Diêu Bình Trọng sẽ trực tiếp dẫn quân Kinh Triệu và quân Thái Nguyên bắc thượng.
Sau khi tiến vào tháng mười hai, tuyết lớn khắp nơi tại phương bắc và Trung Nguyên, toàn bộ sông Hoài và phía bắc Chung Nam Sơn đều bị tuyết lớn mênh mông bao trùm. Lúc này biên cảnh yên tĩnh nhất, tuyết lớn cản đường, dù Kim binh hay quân Tây Hạ đều không cách nào xuôi nam.
Mắt thấy còn mười ngày sẽ tới năm mới, Lý Diên Khánh liền thu dọn hành lý trở về kinh thành thăm người thân.
Phong Lăng Độ, tại tây nam Nhuế Huyện Hà Đông Lộ, cách huyện thành hơn ba mươi dặm, nối liền phía nam phủ Lạc Dươc và Thiểm Tây Lộ. Phong Lăng Độ đứng ở chỗ Hoàng Hà uốn khúc chuyển về đông, là cứ điểm chiếm lược và giao thông vô cùng quan trọng, vượt qua ba khu vực Hà Bắc, Tần Tấn và Trung Nguyên, từ xưa tới nay chính là bến đò lớn nhất trên Hoàng Hà.
Lúc này băng đóng rất dày trên Hoàng Hà, mấy trận tuyết lớn khiến trời đất một màu trắng xóa. Thời gian đêm trước năm mới, cửa Phong Lăng Độ cực kỳ náo nhiệt, chật ních lữ nhân chuẩn bị về nhà ăn tết. Từ nơi này qua Hoàng Hà chủ yếu ngồi xe trượt tuyết, nếu không đi bộ qua giá lạnh rất dễ lưu lại tai họa ngầm trên thân thể.
Đương nhiên chuẩn bị đầy đủ thì không có vấn đề gì, nhưng mọi người vẫn thích cảm giác bọc chăn bông thật dày ngồi trên xe trượt tuyết.
Lần này vào kinh, Lý Diên Khánh chỉ mang theo Trương Ưng và mười mấy thân binh. Tứ đại thân vệ của hắn, Dương Quang đi Trinh Sát Doanh, Trương Hổ nắm giữ Tình Báo Ti, Trương Báo chỉ huy Hỏa Khí Doanh, chỉ có Trương Ưng đảm nhiệm Thủ lĩnh thân binh của hắn, nhận chức Phó Chỉ Huy Sứ.
Trương Ưng dẫn theo mấy tên thân binh đi tìm xe trượt tuyết. Lý Diên Khánh đứng ở một chỗ trống trải kiên nhẫn chờ đợi. Cách đó không xa có một quán rượu và quán ăn nhỏ, khách nhân ngồi đầy, làm ăn không tồi.
Lúc này Lý Diên Khánh chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía quán rượu nhỏ:
- Cửa hàng các ngươi bán rượu gì, con mẹ nó, trộn bao nhiêu nước?
Nghe được giọng nói này, Lý Diên Khánh lập tức tươi cười. Hắn quay người lại đi tới quán rượu nhỏ, vén rèn ra đi vào đại đường, quả nhiên trông thấy Ngưu Cao đứng bên thang lầu túm vạt áo chưởng quỹ quát:
- Bán còn đắt hơn Phàn Lâu, nếu không lấy rượu ngon ra, ông đây phá hủy cửa hàng các ngươi.
Chưởng quỹ sợ hãi mặt như màu đất, một câu cũng không nói nên lời. Lý Diên Khánh cười nói:
- Lão Ngưu, ngươi đang làm gì thế?
Ngưu Cao giật mình, quay đầu nhìn thấy Lý Diên Khánh, gã đẩy chưởng quỹ ra, cười lớn nói:
- Thống Chế, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Ta trở lại kinh thành, đương nhiên phải đi ngang qua nơi này. Trái lại ngươi từ Thái Nguyên tại sao lại chạy qua hướng tây rồi?
- Đừng nói nữa, năm nay tuyết cực kỳ lớn, mấy con đường ở Thái Hành Sơn đều bị chặn, Vương Ốc Sơn cũng không qua được, ta không thể làm gì khác liền cùng A Quý đi đường vòng qua Phong Lăng Độ.
- Vương Quý cũng ở đây sao?
- Ngay ở trên lầu, ta đi gọi hắn!
- Không cần, chúng ta cùng tiến lên.
Lý Diên Khánh vào Ngưu Cao cùng đi lên lầu hai, đi tới đầu bậc thang quả nhiên trông thấy Vương Quý đang ngồi bên cửa sổ uống rượu. Ngưu Cao vừa muốn hô, Lý Diên Khánh liền đè gã xuống, cười vung tay. Hắn trực tiếp đi tới ngồi xuống bệnh Vương Quý.
- Nơi này có người ngồi rồi, ngươi qua chỗ khác đi!
Vương Quý không ngẩng đầu lên, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.
- Giao tình của chúng ta, ngay cả uống chén rượu cũng không được sao?
Lý Diên Khánh khẽ cười noins.
Vương Quý lập cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt bỗng nhiên mở to. Hắn hô lớn một tiếng, một quyền đánh tới Lý Diên Khánh, đám khách uống rượu trên lầu hai đều nhìn lại nơi này.
Lý Diên Khánh nắm cổ tay gã cười nói:
- Tiểu tử ngươi có tật xấu này từ lúc nào rồi?
Vương Quý cực kỳ hưng phấn, mặt cười như nở hoa:
- Vừa rồi ta còn nói với lão Ngưu, có thể gặp được lão Lý hay không, quả nhiên gặp thật, thực sự là ý trời nha!
- Coi như ý trời đi! Sắp qua tết rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Tới kinh thành sao?
Sắc mặt Vương Quý ảm đạm, qua hồi lâu nói:
- Một lời khó nói hết, ở lại một chút rồi nói sau!
Lúc này, Ngưu Cao ôm ba bình rượu đi tới, đặt rượu lên bàn căm giận nói:
- Quả thực là hắc điếm, chỗ này tìm được từ dưới hầm rượu của họ, còn chưa kịp trộn nước.
Chưởng quỹ tiến tới hâm nóng rượu thay họ, nhỏ giọng năn nỉ:
- Ba bình rượu này coi như tiểu điếm tặng, xin ba vị quân gia giơ cao đánh khẽ!
Vương Quỹ phất tay:
- Lần này thì thôi, lại cho thêm mấy món ngon!
- Ta biết rồi, lập tức tới ngay!
Vương Quý rót một chén rượu cho Lý Diên Khánh, giọng nói hơi bất mãn:
- Lần này thực sự là ngươi làm không tử tế, tới phủ Kinh Triệu lại không hề để tâm tới các huynh đệ. Hiện giờ các huynh đệ gặp nạn rồi, ngươi có giúp hay không?
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, tay nâng chén dừng lại giữa không trung:
- Lời này của ngươi có ý gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận