Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 555: Nhà chọn người mới.

Chương 555: Nhà chọn người mới.Chương 555: Nhà chọn người mới.
Lý Diên Khánh không nghĩ tới Chu Bình lại đưa ra phương án nhanh như vậy. Hắn tiếp nhận văn thư tiện tay lật ra, đầu tiên là một sơ đồ phác thảo, đại khái quy hoạch phạm vi đất đai muốn bán ra.
Lý Diên Khánh thấy đất đai quy hoạch chỉ năm mươi mẫu, cắt hơn mười mẫu đất phía trước miếu Thành Hoàng. Chu Bình ở bên giải thích:
- Ti chức suy nghĩ giữ lại mười mẫu đất cho miếu Thành Hoàng, bình thường cử hành một số hoạt động tế tự là đủ rồi. Mặt khác còn cần suy nghĩ giữ cho nơi các tiểu thương tụ tập, gia tăng danh tiếng cho khu chợ tương lai.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Năm mươi mẫu cũng có thể bán được không ít tiền rồi, hãy giữ lại mười mẫu đi!
Hắn lại lật trang thứ hai, trên trang thứ hai cũng là một bức họa, vẽ đầy ô vuông bên trên, viết tên các loại cửa hàng.
- Đây là cái gì?
Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi.
- Đây là sơ đồ phác thảo khu chợ phía đông, chiếm diện tích bốn mươi sáu mẫu, không khác nhiều so với mảnh đất trống, ti chức cảm thấy có thể bắt chước.
- Đây cũng là biện pháp giảm bớt sức lực!
Lý Diên Khánh lập tức thấy hứng thú, lại nhìn bản đồ một lần, phát hiện một số thay đổi rất nhỏ:
- Dường như rất nhiều cửa hàng không chỉ có một mẫu đất?
- Có lẽ Huyện Quân chưa cân nhắc đến nhu cầu của một số cửa hàng nhỏ, một mẫu đất với họ quá lớn, chia hai là đủ. Tiệm nhỏ ở nơi này chắc chắn không tốt bằng bên ngoài, nhưng nếu như cửa hàng nhiều hơn, cũng sẽ hấp dẫn khách khứa.
Mặt khác Huyện Quân còn phải suy nghĩ đến diện tích con đường, còn nơi biểu diễn của một số gánh xiếc. Trên thực tế chúng ta chỉ có thể bán bốn mươi mẫu đất cửa hàng. Gần phố Đông Đại nhất có thể làm mười cửa hàng lớn, mỗi cửa hàng chiếm diện tích khoảng nửa mẫu, phía sau đều là cửa hàng nhỏ. Huyện có thể kiến tạo thống nhất, đương nhiên do họ bỏ tiền.
Lý Diên Khánh suy nghĩ hỏi:
- Hạ Lão Lục trong vụ kiến cáo sáng hôm nay mua cửa hàng chiếm diện tích bao nhiêu?
- Ước chừng khoảng hai mẫu đất.
- Vậy mảnh đất chẳng phải cần hai ngàn quan một mẫu sao?
- Bên đường là như vậy, bên trong lại không được, cao nhất một ngàn quan mỗi mẫu.
Lý Diên Khánh suy nghĩ lại hỏi:
- Xây dựng căn nhà trên một mẫu đất cần bao nhiêu tiền?
- Nếu như xây dựng nhiều giá sẽ rẻ hơn, nếu như xây dựng giản dị một chút, ba bốn trăm quan là đủ rồi.
- Vậy coi như năm trăm quan đi! Tăng thêm đào giếng trông cây ven đường, tổng cộng một vạn năm ngàn quan tiền là cao nhất ồi. Như vậy, đất bên trong cũng đừng bán ra, chúng ta xây dựng cho thuê, hai mươi lăm mẫu đất có thể xây dựng một trăm hai mươi lăm cửa hàng, mỗi cửa hàng thu tiền thuê hàng năm, mỗi tháng có thu nhập khoảng sáu bảy trăm quan, tiền cứu tế mẹ góa con côi người già cũng có rồi, như vậy không phải rất tốt sao?
Chu Bình khen từ đáy lòng:
- Vẫn là Huyện Quân suy tính chu toàn!
Ngừng một chút, Chu Bình lại hỏi:
- Không biết đất đai mười gian cửa hàng lớn này phân phối thế nào?
Đây mới là mục đích thực sự Chu Bình tìm Lý Diên Khánh. Người uy thác y quá nhiều, y tìm Huyện Lệnh quyết định. Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:
- Giữ lại ba mảnh đất, ngươi giữ hai mảnh, Dương Huyện Thừa giữ một mảnh, bảy mảnh còn lại bán công khai, cứ quyết định như vậy đi!
Chu Bình mừng rỡ trong lòng, y vừa vặn muốn hai mảnh đất, một mảnh giữ cho trưởng tử, một mảnh khác để mình dưỡng lao, về sau giữ cho tiểu thiếp và ấu tử, không nghĩ tới Huyện Quân lại suy nghĩ cho y, y cảm kích trong lòng lại hỏi:
- Đã quyết định cho Bảo Nghiên Trai thuê ruộng quan trồng hoa, vậy tại sao không giữ một mảnh cho Bảo Nghiên Trai mở tiệm chứ?
Mới đầu Lý Diên Khánh cũng có suy nghĩ này, để Bảo Nghiên Trai mở một tiệm son phấn Lý thị tại huyện Gia Ngư, nhưng như vậy sẽ khiến người khác ho rằng hắn chiếm tài sản chung. Dù sao cửa hàng khiến người ta chú ý hơn là đất đai, tốt nhất vẫn nên tránh mảnh đất miếu Thành Hoàng này, thuê cửa hàng ở nơi khác khai trương.
- Tạm thời Bảo Nghiên Trai không có nhu cầu này, cứ quyết định như vậy đi! Nhanh chóng áp dụng.
- Ti chức tuân lệnh!
Chu Bình vội vàng rời đi. Lúc này, thời gian đã qua giờ thân, Huyện nha đương nhiên cũng có giờ tan sở, sáng sớm muộn hơn triều đình một chút, giờ thìn một khắc nhất định phải tới quan nha, là khoảng bảy giờ ba mươi phút sáng, buổi chiều thì giờ thân kết thúc công việc, khaongr bốn giờ, giữa trưa có thời gian nghỉ ngơi nửa canh giờ.
Hôm nay Lý Diên Khánh quả thực mệt mỏi, hắn thu dọn một chút đứng dậy trở về phủ.
Về trong nhà, phát hiện trong phủ hơi náo nhiệt, một đám nương tử mười một mười hai tuổi líu ríu không ngừng phía trước viện, ít nhất hai mươi người, xem bộ dạng là đang phỏng vấn làm nha hoàn. Trong phủ họ muốn thuê bảy nha hoàn và ba người hầu, tới nhiều như vậy, chắc chắn hơn một nửa sẽ bị loại bỏ.
Lúc này một tiểu nương đi ra từ trong sương phòng bên trái tiền viện, vác lấy bao nhỏ, lau nước mắt rời khỏi cửa phủ. Lý Diên Khánh biết vì sao nàng bị loại bỏ, tuổi quá nhỏ, bộ dạng cũng chỉ tám chín tuổi, trong phủ không có khả năng thuê nàng.
Đan thúc lại đi tới cửa hô:
- Tiếp theo, Từ Ngũ tiểu nương!
Một tiểu nương tử hơi thanh tú đi ra từ trong đám người, bước vào trong nhà. Đan thúc nhìn thấy Lý Diên Khánh, vội vàng ra đón:
- Quan nhân trở về rồi?
Lý Diên Khánh nhìn thoáng phía trong phòng, cười hỏi:
- Là ai đang phỏng vấn?
- Là phu nhân!
Đan thúc lắc đầu nói:
- Trước tiên phỏng vấn xa phu, mã phu, thợ tỉa hoa, người gác cổng, gã sai vặt, bận rộn gần hai canh giờ. Hiện giờ bắt đầu phỏng vấn nha hoàn.
- Phu nhân phỏng vấn xa phu, mã phu sao?
Lý Diên Khánh hơi kỳ quái.
Đan thúc vội giải thích:
- Nam bộc là tiểu nhân phỏng vấn, dựa theo lời dặn của phu nhân, người bộ dạng hung hăng đều không cần, đều là một số người trẻ tuổi thuận mắt, quản gia và nha hoàn đều do phu nhân tự mình phỏng vấn.
Dù Bắc Tống không nam nữ thoải mái như Minh Thanh, nhưng gia quyến trong nhà quan lại sẽ không tùy tiện lộ mặt, nam bộc trong nhà quanh năm suốt tháng rất ít khi nhìn thấy phu nhân, càng không cần nói tự mình phỏng vấn nam bộc, điều này bình thường là chuyện của nam chủ nhân, cũng có thể do quản gia làm thay.
Lý Diên Khánh gật đầu, đi tới bên cửa sổ nhìn vào trong phòng, thấy thê tử Tào Uẩn đang ngồi trước bàn, Hỗ Thanh Nhi ngồi bên cạnh. Hỗ Thanh Nhi hơi mệt mỏi, thỉnh thoảng vụng trộm ngáp một cái.
Tào Uẩn mặt mũi tươi cười hỏi tiểu nương tử trước mặt:
- Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Có huynh đệ tỷ muội hay không, phụ mẫu làm nghề nghiệp gì?
Tiểu nương tử trông khoảng mười một mười hai tuổi, nàng nhút nhát thi lễ nói:
- Dẫn nữ gọi là Từ Ngũ tiểu nương, mười hai tuổi, nhà ở thôn Bạch Hạnh bên ngoài thành nam. Bên trên có một đại tỷ, phía dưới có đệ đệ, mẫu thân ở nhà dệt vải nấu cơm, phụ thân và tổ phụ làm ruộng mà sống.
Lý Diên Khánh thầm gật đầu, đầu óc tiểu nương tử này khá rõ ràng, đáp ứng yêu cầu. Liền nghe thê tử Tào Uẩn lại hỏi:
- Ngươi lần đầu ra ngoài làm việc sao?
- Vâng!
- Vậy phụ mẫu ngươi dặn dò thế nào?
Từ Ngũ nương tử nói rất nhỏ giọng:
- Phụ thân nói bán mình sáu năm, mỗi tháng bốn quan tiền, một năm một bộ đồ, ăn măc do đông gia bao toàn bộ.
Nàng ngừng một chút lại nhỏ giọng bổ sung:
- Còn có… không được chỉ phối hôn nhân.
Tào Uẩn nở nụ cười:
- Có thể, buổi sáng ngày mai ngươi để phụ thân tới ký kết đi.
Mắt Từ Ngũ tiểu nương tử lập tức sáng lên:
- Ta được tuyển sao?
- Đúng vậy, sáng sớm ngày mai tới ký kết, mang theo hai bộ quần áo thay đổi là được rồi.
Từ Ngũ tiểu nương tử kích động quỳ xuống:
- Đa tạ phu nahan!
- Đi thôi!
Tiểu nương tử vui mừng rời đi. Lúc này, Tào Uẩn cũng hơi mệt mỏi, liền nói với Đan thúc:
- Hôm nay đã tuyển năm người, cũng đủ rồi, nếu không đủ sau này lại từ từ tìm. Cho mỗi tiểu nương tử bên ngoài mỗi người một trăm văn tiền, để các nàng trở về đi!
- Tiểu nhân đã biết rồi, trong đó còn hai người không tệ, không bằng tiểu nhân để hôm nào các nàng lại tới phỏng vấn.
- Cũng được, trước tiên để các nàng trở về đi!
Tào Uẩn đứng dậy, mang theo Hỗ Thanh Nhi đi ra. Lý Diên Khánh không tránh kịp, vừa vặn đối diện với các nàng.
- Phu quân trở về lúc nào vậy?
Tào Uẩn ngạc nhiên hỏi.
- Vừa trở về, trông thấy nàng đang thử một tiểu nương tử.
- Ánh mắt của ta cũng được chứ?
Tào Uẩn nở nụ cười xinh đẹp hỏi.
- Cũng không tệ lắm, tiểu nương tử kia rất thanh tú, đầu óc cũng rõ ràng, mấy nha hoàn khác cũng như vậy sao?
Tào Uẩn gật đầu:
- Cũng giống vậy, ta chủ yếu nhìn thuận mắt, nếu như có thể khiến ta nhìn trúng, tám chín phần là không tệ rồi.
- Tư Tư thì sao? Tại sao nàng không ở cùng một chỗ với các nàng?
- Tư Tư đại tỷ đang vẽ tranh, hôm nay nàng vừa vặn có hào hứng.
Lúc này, Lý Diên Khánh thấy Hỗ Thanh Nhi muốn nói lại thôi, liền cười hỏi:
- Thanh nhi muốn nói cái gì?
Hỗ Thanh Nhi đỏ mặt nói:
- Buổi sáng ta đi xem đại ca thẩm án.
- Ồ? Cảm giác thế nào?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
Hỗ Thanh Nhi căm giận bất bình nói:
- Cảm giác đại ca chính là một người hiền lành, quả phụ kia đáng thương biết bao, trượng phu đã chết rồi, còn phải nuôi dưỡng trẻ nhỏ, tại sao muốn nàng trả tiền? Hạ Lão Lục kia mặt mũi dữ tợn, vừa nhìn cũng không phải người tốt, không chỉ yêu cầu trả tiền, cuối cùng còn bán cửa hàng cho hắn. Theo ta thấy tiền này không phải trả.
Lý Diên Khánh thấy Tào Uẩn hé miệng cười không nói, liền hỏi:
- Xem ra nương tử cũng biết tình tiết vụ án?
- Thanh nhi về nói cho chúng ta, lúc ăn cơm tối chúng ta sẽ nghe giải thích của chàng.
Lý Diên Khánh cười ha ha một tiếng:
- Vậy thì không cần chờ ăn cơm tối, hiện giờ có thể giải thích được. Quả phụ kia sẽ phải gả đi, ta đặc biệt hỏi nàng, nàng nói phụ mẫu làm chủ. Phụ mẫu nàng chắc chắn để nàng tái giá, vậy sẽ có vấn đề rồi, sau khi nàng xuất giá quán rượu coi như làm đồ cưới, vậy đứa nhỏ và phụ mẫu chồng trước của nàng nên làm gì? Cho nên ta nhất định phải khiến nàng bán quán rượu đi, tiền cũng trả hết, như vậy phụ mẫu chồng trước sẽ không bị Hạ Lão Lục quấy rối. Chờ lúc nàng tái giá, tiền chia ba phần, phụ mẫu chồng trước một phần, nhi tử chồng trước một phần, bản thân nàng một phần. Mặc dù nàng trả tiền cho Hạ Lão Lục, nhưng thật ra nàng không hề chịu thiệt thòi, chịu thiệt thòi thực sự là chủ trước của quán rượu, bán rẻ quán rượu cho chồng trước của nàng, một phần tiện nghi cho Hạ Lão Lục, vụ án này liền giải quyết tốt đẹp.
Tào Uẩn gật đầu:
- Phu quân suy tính rất chu toàn!
Lý Diên Khánh lại cười hỏi Hỗ Thanh Nhi:
- Lời giải thích này có thể chấp nhận không?
Hỗ Thanh Nhi hừ một tiếng, quay mặt đi, qua hồi lâu nói:
- Coi như huynh nói có vài phần đạo lý!
Lý Diên Khánh vỗ bụng, cười tủm tỉm nói:
- Đã như vậy thì ăn cơm đi! Ta cũng đói chết rồi.
- Hôm nay hai đầu bếp nữ nấu cơm, xem một chút các nàng nấu nướng thế nào. Giữa trưa chúng ta đều đã thử qua rồi, làm rất tốt, hương vị không tồi.
- Tốt thì không cần lắm, để ta ăn no là được rồi.
Ba người cười nói, đi tới phòng ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận