Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 763: Chủ động thôi chức

Chương 763: Chủ động thôi chứcChương 763: Chủ động thôi chức
Cảnh Nam Trọng đuổi kịp Thiên tử Triệu Hoàn chuẩn bị trở về nội cung:
- Bệ hạ, xin chờ một chút!
Triệu Hoàn dừng long liễn lại hỏi:
- Cảnh ái khanh còn có chuyện gì?
- Bệ hạ, vừa rồi ở Thiên Điện vi thần khó mà nói được, nhưng hôm nay Ngô Hiếu Dân chính miệng nói cho ta, có một số điều khoản có thể bàn bạc với bệ hạ.
Triệu Hoàn lập tức vui mừng, phiền muộn và khốn đón trong lòng quét đi sạch sẽ, gã vội vàng nói:
- Hiện giờ trẫm có thể triệu kiến hắn ở Tử Thần Điện.
Gã lập tức lại sai người đi mời Ngô Mẫn và Tôn Phó cùng tham gia triệu kiến.
Tử Thần Điện là nơi Thiên tử Bắc Tống tiến hành tế tự và tiếp kiến sứ thần nước ngoài. Sau nửa canh giờ, Triệu Hoàn tiếp kiến Đặc sứ Kim quốc Ngô Hiếu Dân ở Tử Thần Điện. Nói cho đúng, Ngô Hiếu Dân cũng không phải Đặc sứ của Hoàng đế Kim quốc, chỉ là Đặc sứ của Đô Nguyên Soam quốc Hoàn Nhan Tà Dã, y không có cách nào đại biểu Kim quốc, bình thường không có tư cách tiếp nhận Thiên tử Đại Tống triệu kiến ở Tử Thần Điện.
Nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ, Hoàn Nhan Tà Dã nắm giữ vận mệnh Hà Bắc Lộ và Hà Đông Lộ, Triệu Hoàn cũng đặc biệt triệu kiến y.
Ngô Hiếu Dân là người Hán, y hành đại lễ với Triệu Hoàn, lập tức được mời ngồi xuống đối diện ba người Tôn Phó, Ngô Mẫn và Cảnh Nam Trọng.
Triệu Hoàn ngồi trên giường rồng cao cao, cười tủm tỉm hỏi:
- Tiên tổ của Ngô tiên sinh vẫn sống ở Phủ Yến Sơn sao?
- Hồi bẩm bệ hạ, tiên tổ của tiểu nhân là người Huyện Toại Thành Bảo Châu, đại khái là năm Hàm Bình thứ hai, tằng tằng tổ phụ của tiểu nhân bị Liêu binh cướp tới Liêu quốc, từ đó trở đi, tổ tiên của tiểu nhân vẫn sống ở Liêu quốc.
Triệu Hoàn lập tức thương hại trong lòng, hóa ra là hậu duệ người Tống, năm Hàm Bình thứ hai hẳn là năm năm trước minh ước Đàn Uyên, gã lại hỏi:
- Về sau tình hình thế nào?
- Tổ tiên của tiểu nhân vẫn luôn làm mã nô trong phủ của quý tộc Liêu quốc, phụ trách chăm ngựa. Bởi vì phụ thân ta cứu được một mạng cho chủ nhân mà được phóng thích làm bình dân, mở cửa hàng ở thành Yên Kinh, lại cho tiểu nhân đọc sách. Mười năm trước tiểu nhân thi đậu Tiến Sĩ Liêu quốc…
Ngô Hiếu Dân chậm rãi nói. Ánh mắt Triệu Hoàn lại càng trở nên thân thiết, trong lòng của gã có ấn tượng ban đầu, nhận định Ngô Hiếu Dân hậu duệ người Tống này chắc chắn sẽ trợ giúp triều Tống về mặt tình cảm.
Nhưng với sự cáo già của Hoàn Nhan Tà Dã, y làm sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Ngô Hiếu Dân này có thể đại biểu y tới triều Tống đàm phán, đương nhiên là tâm phúc y lựa chọn cẩn thận, y cũng cần Ngô Hiếu Dân đánh bài tình cảm thuyết phục triều Tống nuốt mồi nhử của mình.
- Trẫm nghe Cảnh ái khanh nói, ba điều kiện của Đô Nguyên Soái quý phương có chỗ trống để thương lượng, không biết lý giải thế nào?
Ngô Hiếu Dân mỉm cười:
- Điều kiện thứ nhất không cần nói, chắc hẳn quân Tống nên chúc mừng cũng chúc mừng rồi, cũng không có ý nghĩa thực tế gì, mấu chốt là điều kiện thứ hai và thứ ba. Đô Nguyên Soái nhà ta đề xuất, nếu như triều Tống có thể xử lý thật tốt điều kiện thứ ba, như vậy có thể thương thảo điều kiện thứ hai.
Lúc này, Tôn Phó ở bên hỏi:
- Vì sao Kim quốc coi trọng Lý Diên Khánh như vậy?
Ngô Hiếu Dân do dự một chút nói:
- Nếu như ta nói, Lý Diên Khánh dính tới tranh đấu hoàng quyền của Kim quốc, các vị có tin tưởng không?
Tất cả mọi người khẽ giật mình, Triệu Hoàn vội vàng hỏi:
- Đó là vì sao?
Ngô Hiếu Dân không chút hoang mang nói:
- Quan trọng là cái chết của lão Lang Chủ Hoàn Nhan A Cốt Đả. Nghe nói trước khi lâm chung lão Lang Chủ lưu lại di ngôn, người báo thù cho hắn có thể kế thừa đại thống Kim quốc. Kim quốc cho rằng cái chết của lão Lang Chủ trách nhiệm ở trên người Lý Diên Khánh, cho nên trong Kim quốc có người muốn một lòng giết chết Lý Diên Khánh, nhưng có người không hi vọng Lý Diên Khánh bị giết. Trước khi Đô Nguyên Soái nhà ta tấn công Đông Kinh đưa ra điều kiện giao Lý Diên Khánh ra, nhưng lần này sau khi hắn báo cáo công tác tại Phủ Yến Sơn trở về, suy nghĩ liền thay đổi, có thể không cần giao Lý Diên Khánh ra, chúng ta đoán chừng có người tạo áp lực, không hi vọng tranh đấu hoàng quyền Kim quốc lại sinh ra gợn sóng.
Ngô hiếu Dân bịa ra một lời nói dối vô căn cứ, sở dĩ người Kim kiêng kị Lý Diên Khánh, là bởi vì Kim quốc thảm bại hai lần ở Thái Nguyên và kinh thành đều thua dưới tay Lý Diên Khánh. Kim quốc biết người Tống kiêng kị lòng quân ý dân, tuyệt đối không dám giao Lý Diên Khánh ra, cho nên mới lùi lại cầu việc khác, yêu cầu triều Tống hoàn toàn tước đoạt quân quyền của Lý Diên Khánh.
Cái gọi là liên quan tới tranh đoạt hoàng quyền Kim quốc chỉ là lời nói dối được lập ra tỉ mỉ để che giấu kiêng kị thực sự của người Kim. Phải nói, lời nói dối của Hoàn Nhan Tà Dã có tính nhắm tới và cảm giác dẫn dắt mạnh mẽ, khiến Triệu Hoàn lập tức nghĩ tới hoàng vị của mình. Lại thêm Ngô Hiếu Dân lấy thân phận hậu duệ người Tống nghiêm túc nói hươu nói vượn, lại khiến Triệu Hoàn và mấy Tướng quốc đều tin tưởng không nghi ngờ.
- Hiện giờ quân doanh Kim quốc cũng phe phái san sát, xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn vị Lý Diên Khánh. Thậm chí Chủ tướng hai lộ Đông Tây cũng bởi vậy mà bất hòa. Cho nên Đô Nguyên Soái nhất định muốn nhanh chóng tiêu trừ ảnh hưởng của Lý Diên Khánh. Lúc ta gần đi, Đô Nguyên Soái đặc biệt tiếp kiến ta, hắn chính miệng hứa hẹn, chỉ cần Lý Diên Khánh hoàn toàn biến mất trong quân đội, đồng thời điều quân đội của Lý Diên Khánh đi, như vậy điều kiện thứ hai có thể thủ tiêu, chỉ cần điều kiện này làm thỏa đáng, triều Tống có thể dùng một trăm vạn lạng bạc chuộc Thái Nguyên về.
Triệu Hoàn vừa mừng vừa sợ, kinh ngạc là Chủ soái đối phương lại nghĩ tới giống như mình, tước đoạt quân quyền của Lý Diên Khánh. Gã vẫn không tìm thấy lý do lấy đi quân quyền của Lý Diên Khánh, hiện giờ lại đưa tới cửa rồi.
Mà đối phương đáp ứng có thể bỏ qua điều kiện thứ hai. Giờ phút này, Triệu Hoàn rốt cuộc hạ quyết tâm, vì nhanh chóng lấy lại Thái Nguyên, hôm nay gã sẽ miễn đi quân quyền của Lý Diên Khánh.

- Ta rất vinh hạnh!
Lý Diên Khánh ngồi trong thư phòng, không chút hoang mang nhấp một ngụm trà, mày rậm nhíu một cái, nói với Tôn Phó bằng giọng điệu giễu cợt:
- Ta lại còn ảnh hưởng tới sở hữu hoàng quyền của Kim quốc, có phải ta giá trị của ta quá cao rồi không?
Tôn Phó đương nhiên được Triệu Hoàn nhờ vả, tới đây thương lượng sau cùng với Lý Diên Khánh. Triệu Hoàn vẫn hi vọng Lý Diên Khánh có thể chủ động từ chức, giảm xung kích đối với quân đội ở mức độ lớn nhất. Đương nhiên, gã cũng sẽ làm ra một số nhượng bộ trấn an thích hợp đối với Lý Diên Khánh.
Tôn Phó cười nói:
- Thực ra điều đó không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta chỉ quan tâm lúc nào có thể thu hồi Thái Nguyên.
- Đã nhắc tới Thái Nguyên, vậy chúng ta liền nói Thái Nguyên một chút, các ngươi xác định Kim quốc sẽ trả Thái Nguyên lại cho Đại Tống sao?
Tôn Phó gật đầu:
- Đây là đối phương chủ động đề xuất dùng một trăm vạn lạng bạc trắng để lấy lại, nếu đối phương chủ động đề xuất, ta hẳn nên tỏ thái độ thực sự.
Lý Diên Khánh lại lắc đầu cười nói:
- Không biết Kim quốc nói Thái Nguyên là chỉ thành Thái Nguyên hay là Phủ Thái Nguyên? Còn có Châu Huyện phía nam Thái Nguyên có phải cũng trả lại cùng lúc? Mặt khác, Kim binh có thể cam đoan thành Thái Nguyên hoàn hảo hay không? Những chi tiết này các ngươi có cân nhắc qua chưa?
Tôn Phó nhất thời không phản bác được, những chi tiết này họ quả thực chưa từng cân nhắc. Y trầm ngâm một lát:
- Những thứ ngươi nói, lúc đàm phán chúng ta sẽ chứng thực từng chuyện.
- Được rồi! Chúng ta trở lại chuyện chính, quan gia đã quyết định để ta đổi chức quan văn, vậy ta cũng không có ý kiến, chẳng qua ta có hai yêu cầu nho nhỏ.
Tôn Phó vui mừng, vội vàng nói:
- Chỉ cần yêu cầu hợp lý, quan gia nhất định sẽ xem xét cân nhắc.
- Yêu cầu thứ nhất, là sửa chữa phong thưởng của Vương Quý. Hắn lập được công lớn ở Hà Bắc, chỉ thăng quan hai cấp, hơi ít, ta hi vọng thăng hắn làm chính tứ phẩm Trung Vũ Tướng Quân, đảm nhiệm chức vụ Phó Đô Thống quân Kinh Triệu.
Trước mắt Vương Quý là chính lục phẩm Chiêu Võ Giáo Úy, trước mắt trong thư quân công hắn xếp hạng hai, gần với Lưu Kỹ. Nhưng triều định định công cho hắn thăng hai cấp, từ chính lục phẩm lên tới chính ngũ phẩm, ban thưởng Tử tước. Lý Diên Khánh cho rằng bất công, hi vọng có thể lên tới chính tứ phẩm, danh chính ngôn thuận đảm nhiệm Phó Đô Thống quân Kinh Triệu, trở thành phó tướng của Lưu Kỹ. Sau khi Lý Diên Khánh phai nhạt ra khỏi quân đội, để Lưu Kỹ tiếp nhận chức vụ của hắn, đảm nhiệm Đô Thống quân Kinh triệu.
Quân Kinh Triệu có tổng cộng năm vạn người. Ngopài ba vạn quân đội tại Đông Kinh ra, còn có hai vạn quân đội trú đóng ở Đồng Quan và Bồ Tân quan, trước mắt do Tào Tính và Cao Sủng thống soái. Bởi vì bối cảnh thâm hậu của Tào Tính, trước mắt gã là tòng tứ phẩm Minh Uy Tướng Quân, cũng là Phó Đô Thống quân Kinh Triệu.
Tôn Phó gật đầu:
- Yêu cầu này cũng không quá mức, tin tưởng quan gia sẽ đồng ý.
- Yêu cầu thứ hai, chính là hi vọng để quân Kinh Triệu tạm thời trú đóng ở Lạc Dương, nếu như kinh thành có nguy hiểm, quân Kinh Triệu có thể chạy tới cứu viện kịp thời.
- Nếu như đặt ở Huỳnh Dương, không phải cách kinh thành gần hơn một chút sao?
Tôn Phó cười nói.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Vẫn ở Lạc Dương thì tốt hơn, ta lo lắng Kim binh sẽ phong tỏa Hào Quan, khiến Tây quân không cách nào tới giúp kịp thời.
- Được rồi! Ta đi nói chuyện với quan gia. Mặt khác, ngươi có yêu cầu gì với chức quan cá nhân của ngươi?
- Ta không có vấn đề, ở lại triều đình cũng được, ra ngoài làm quan cũng được, ta phục tùng an bài của triều đình.
Tôn phó cực kỳ tán thưởng đối với thái độ này của Lý Diên Khánh, mặc kệ cuối cùng hắn đi nơi nào, nhưng có thái độ này, một số người dụng ý khó dò trong triều đình sẽ rất khó nắm được điểm yếu của Lý Diên Khánh.
- Thời gian không còn sớm, hiện giờ ta sẽ trở về bẩm báo với quan gia!
Tôn Phó đứng dậy cáo từ. Chờ Tôn Phó rời đi, Lý Diên Khánh lạnh lùng nói với thân binh:
- Các ngươi nhanh đi quân doanh, gọi Lưu Kỹ và Vương Quý tới gặp ta!

Vào ban đêm, trong cung truyền ra tin tức, muốn bổ nhiệm Lý Diên Khánh làm Ngự Sử Đại Phu, Tuyên Phủ Kinh Hồ hai Lộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận