Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 342: Kỳ binh sơn động.

Chương 342: Kỳ binh sơn động.Chương 342: Kỳ binh sơn động.
Lý Diên Khánh đứng ở đầu tướng đại doanh xem trận chiến. Hắn vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng nhất thời lại không rõ ràng. Mãi đến khi quân Tây Hạ bắn dầu hỏa, hắn mới phát hiện vấn đề ở nơi nào?
- Đại Soái, dầu hỏa của quân địch có vấn đề!
Chủng Sư Đạo nhướng mày:
- Vấn đề ở chỗ nào?
- Đại Soái có phát hiện không, khoảng cách bắn dầu hỏa khoảng hai trăm năm mươi bước, mà không phải ba trăm bước. Quan trọng hơn là số lượng bắn ra cũng không nhiều, chỉ bắn hai lượt, giữa đầu hỏa có khe hở rất lớn, mặc dù thanh thế lớn nhưng thực tế không có sát thương gì, Đại Soái có nghĩ tới không, tại sao họ lại muốn ném dầu hỏa?
Chủng Sư Đạo thầm kinh hãi, lão mơ hồ nghĩ tới điều gì:
- Ý của ngươi là…
- Ti chức hoài nghi dưới dất có vấn đề!
Lý Diên Khánh vừa dứt lời, binh sĩ hô lớn:
- Quân địch ném hỏa cầu!
Liền thấy mười mấy hỏa cầu lớn bay lên không, ập tới đỉnh đầu quân Tống. Hỏa cầu nện trúng dầu hỏa, lửa mạnh lập tức thiêu đốt hừng hực.
Chủng Sư Đạo cũng hiểu được không ổn, lập tức ra lệnh:
- Thu binh!
Đang! Đang! Đang!
Tiếng chuông thu binh gấp rút, Diêu Trọng Bình khẽ giật mình, tại sao phải thu binh?
Nhưng quân lệnh như núi, y đành ra lệnh:
- Thu binh!
Đúng lúc này, liền nghe tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Hỏa pháo quân Tây Hạ chôn dưới đất bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tiếng nổ vang liên tục. Chỉ thấy khói lửa tràn ngập, đất đá bay loạn, vô số binh sĩ quân Tống bị lượng lớn thuốc nổ khiến cho tứ chi vỡ vụn, máu thịt văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, giống hệt rơi vào Địa Ngục giết chọc.
Lúc này, từng vò dầu hỏa trên đỉnh đầu ập tới, rơi xuống đất vỡ vụn, lập tức dấy lên lửa lớn. Binh sĩ quân Tống điên cuồng chạy trốn trong lửa lớn và tiếng nổ, khắp nơi là binh sĩ bị lửa thiêu, họ kêu rên mà chạy, nhanh chóng ngã xuống đất, bị thiêu cuộn mình lại.
Lý Diên Khánh lòng như nhỏ máu, nện một quyền thật mạnh vào tường. Hắn đau đớn nhắm mắt lại, chiến tranh tàn khốc và thảm thiết khiến lòng hắn dường như bị cắm một cây đao thật mạnh.
- Đại Soái! Đại Soái!
Lý Diên Khánh nghe tiếng hô to bên cạnh, hắn quay đầu lại, thấy Chủ Soái Chủng Sư Đạo đã ngất đi, mặt vàng như giấy, mấy binh sĩ đang cứu giúp.
- Để cho ta!
Lý Diên Khánh đặt Chủng Sư Đạo nằm xuống đất, liên tục ép vào lồng ngực lão. Một lát, Chủng Sư Đạo chậm rãi mở to mắt, thở dài một tiếng nói:
- Thu binh về doanh, treo bài miễn chiến!
Trận công thành thảm thiết đầu tiên kết thúc với thất bại của quân Tống, trong trận đại chiến này quân Tống tử trận hơn bốn ngàn bảy trăm người, tổn thương hơn hai ngàn người, thương vong gần bảy ngàn người, tổn thất cực kỳ nặng nề, ngay cả Phó Tướng Diêu Bình Trọng cũng thương nặng.
Đến lúc hoàng hôn, mặt trời đỏ rợi xuống vùng đất bỏ hoang trước thành Ngân Xuyên, chỉ thấy mặt đất đen kịt, khắp nơi là mảnh vụn của binh sĩ và khí giới công thành, bị đốt cháy thành than, vặn vẹo chồng chất một chỗ, dưới ánh mặt trời đỏ cực kỳ thê thương.
Mấy trăm binh sĩ đang thu dọn thi thể, thi thể đã rất khó phân biệt thân phận, chỉ có thể chứa vào trong bao tải chở về. Quân Tây Hạ đầu tường cũng không hề ngăn cản, đây là sự ăn ý đạt được qua trăm năm chiến tranh giữa Tống Hạ, cho phép đối phương thu dọn thi thể trên chiến trường, nếu không thi thể hư thối dễ sinh ra bệnh dịch, đều là một uy hiếp đối với hai bên.
Quân Tống trú đóng trong hạp cốc, mặc dù miệng hẻm núi rộng chừng ba dặm, sâu bên trong còn rộng từ năm đến sáu trượng, nhưng quân Tống vẫn đóng doanh trướng ở nơi có phạm vi rộng ba trượng, đây là để phòng ngừa quân địch bắn hỏa tiễn từ trên đỉnh đầu. Đại trướng quân Tống nối tiếp nhau, kéo dài hơn mười dặm, một khi bị quân địch phóng hỏa, hậu quả khó mà lường được.
Đây cũng là điểm yếu kém nhất của quân Tống, lại không cách nào tránh khỏi, quân Tống chỉ có thể tăng cường độ tuần tra, phòng ngựa trinh sát quân địch đánh lén.
Chẳng qua ngọn núi hai bên đều là vách núi cheo leo cao mấy trăm trượng, lên núi không đường, xuống núi cũng không có đường. Quân Tống từng năm lần đóng quân ở miệng hẻm núi đường Cổ Nguyên, nhưng trước giờ chưa từng gặp quân địch leo núi tới, đây cũng là điểm Chủng Sư Đạo nắm chắc trong lòng.
Lý Diên Khánh và Tình Báo Doanh của hắn nằm ở chính giữa doanh trại, chiếm hơn ba mươi đại trướng, binh sĩ bị thương nhận được cứu chữa kịp thời, hơn trăm binh sĩ bỏ mình đã hỏa táng, tro cốt chứa vào trong hũ, chuẩn bị mang về quên hương của họ.
Còn lại hơn một trăm sáu mươi tên lính tạm thời không có nhiệm vụ tác chiến, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi chiến tranh kết thúc. Nhưng bởi vì ba ngày trước quân Tống lần đầu công thành gặp phải thảm bại, ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí, ngay cả binh sĩ Tình Báo Doanh cũng chịu ảnh hưởng, mọi người đều duy trì trầm mặc, bầu không khí tương đối nặng nề.
Nhưng mấy ngày nay Lý Diên Khánh lại không ở trong đại doanh, phần lớn thời gian hắn đều ở trong quân doanh hậu cần công sự.
Quân doanh hậu cần công sự ước chừng hơn ba ngàn người, ngoài hai ngàn công sự binh ra, còn gần một ngàn công tượng, thợ mộc, thợ đá, nấu sắt, giáp tượng, cung tượng, đao tiễn tượng, thuẫn mâu tượng vân vân, tổng cộng chia làm hơn ba mươi đội.
Góc tây nam quân doanh hậu cần công sự có năm sáu đại trướng, nơi này là trụ sở đội hỏa khí. Đội khỏa khí tổng cộng có ba mươi ba công tượng hỏa khí tạo thành, họ chủ yếu phụ trách các loại vũ khí dùng thuốc nổ tạo thành, bao gồm tên thuốc nổ, nỏ tên lửa, hỏa cầu, phích lịch pháo vân vân, Hỏa Nha mà quân Tống bắn trước đó cũng do họ chế tác thành.
Trong mộ đại trướng cực kỳ cũ nát, Lý Diên Khánh đang cẩn thận ước lượng thuốc nổ cùng hai tên thợ thủ công hơn bốn mươi tuổi. Hai thợ thủ công này là hai huynh đệ, một người gọi Hách Đại, một người gọi Hách Nhị, là người Ba Thục, nhiều thế hệ là công tượng thuốc nổ, trước mắt hai người họ đều chưa thành gia, lệ thuộc và cục khỏa khí Giám Sát Quân Khí Thái Nguyên.
Trước mắt phương pháp luyện chế thuốc nổ và khỏa khí của triều Tống đều ghi chép trong ‘Võ Kinh Tổng Yếu’, đây là bách khoa toàn thư tiêu chuẩn chế tác binh khí của quan phương, nhưng kỹ thuật chế tác thuốc nổ trong thực tiễn đang không ngừng đề cao và hoàn thiện hơn. Từ Bắc Tống ban đầu phóng thuốc nổ lấy hỏa công làm chủ, dần biến thành thuốc nổ sinh ra lực đẩy rất lớn, trong Võ Kinh Tổng Yếu ít nhất có ghi chép ba loại thuốc nổ.
Có một loại thuốc nổ kiểu mới vừa ghi chép trong Võ Kinh Tổng Yếu, đó chính là thuốc nổ chế tác Phích Lịch Pháo. Đây là một loại thuốc nổ có tính chất bùng nổ sơ bộ, mới nghiên cứu chế tạo thành công mười mấy năm trước.
Bởi vì Liêu quốc cướp đoạt khu vực U Yến Trung Nguyên, có được rất nhiều công tượng người Hán tiên tiến, khoa học kỹ thuật của họ gần như đồng bộ với triều Tống. Ba năm ngắn ngủi sau khi triều Tống nghiên cứu ra thuốc nổ, Liêu quốc cũng nghiên cứu chế tạo ra thuốc nổ Phích Lịch Pháo. Ba ngày trước quân Tống thương vong thảm trọng, chính là bị Phích Lịch Pháo do Liêu quốc chế tạo phối hợp dầu hỏa gây thương tích.
Thuốc nổ chính là kỳ binh mà Lý Diên Khánh nói, hắn tận mắt nhìn thấy người Tây Hạ lợi dụng Phích Lịch Pháo và dầu hỏa mang đến thương tổn cho quân Tống. Nhưng đồng thời hắn cũng phát hiện thật ra uy lực của Phích Lịch Pháo cũng không lớn, phần lớn binh sĩ vẫn bị dầu hỏa thiêu chết, điều này nói rõ phương pháp phối chế Phích Lịch Pháo còn chưa hoàn thiện, uy lực còn chưa phát huy đầy đủ.
Ba ngày liên tục, Lý Diên Khánh đang thương lượng phối chế một loại thuốc nổ mới với huynh đệ Hách thị, hắn mơ hồ nhớ rõ phương pháp phối chế hỏa dược đen quân dụng.
Trên một chiếc cân đồng nhỏ, Hách Đại đọc độ khắc:
- Tiêu bảy phân năm ly.
- Tăng thêm một chút, không đến bảy phân sáu ly, đại khái khoảng bảy phân năm ly tám.
Hách Nhị dùng muôi nhỏ thêm một muỗng nhỏ bột tiêu, Lý Diên Khánh vội vàng nói:
- Khoảng chừng như vậy rồi!
Thuốc nổ Phích Lịch Pháo của quân Tống là tiêu sáu lưu huỳnh hai than hai, hàm lượng tiêu quá ít, cường độ nổ không đủ. Lý Diên Khánh yêu cầu tỉ lệ tiêu 75.8, lưu huỳnh 10.6, than 13.6.
- Tiếp theo là bột lưu huỳnh, một lưu huỳnh hơn một phân nửa ly một chút, bột than là một phân ba ly rưỡi.
Huynh đệ Hách thị đều là công tượng thuốc nổ có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, chỉ cần Lý Diên Khánh nói ra tỷ lệ phối chế, họ có thể tạo thành thuốc nổ tốt nhất dựa theo yêu cầu của Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh thì trái ngược, hắn biết phương pháp phối chế, lại không biết dùng phương pháp sản xuất thô sơ của triều Tống chiết xuất diêm tiêu.
Họ phối chế ba lạng thuốc nổ, Lý Diên Khánh chứa thuốc nổ vào một bình sứ dày, dùng bùn đóng chặt miệng bình, chờ sau khi bùn khô cắm vào một sợi dây ngòi nổ.
- Nơi này có bãi thử thuốc hay không?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Có! Xin Lý Tham Quân đi theo chúng ta.
Huynh đệ Hách thị mang theo Lý Diên Khánh rời khỏi đại trướng. Mười mấy thợ thủ công hỏa khí ngoài trướng vọt tới, Hách Đại đắc ý lắc lắc bình thuốc trong tay:
- Lý Tham Quân phát minh hỏa khí mới, mọi người cùng đi xem một chút!
Mọi người vây quanh Lý Diên Khánh đi tới bãi thử nghiệm hỏa khí. Trên thực tế đây chỉ là một sơn động, động sâu năm trượng, bên trong cùng đã được quét sạch sẽ, một tảng đá vuông vức làm đài thí nghiệm.
Hách Đại đặt bình sứ lên đài, chung quanh thả một đống giấy vụn, dùng để châm kíp nổ.
- Dây thừng dầu!
Hách Đại vẫy tay về phía sau.
- Tới đây!
Hách Nhị đưa cho huynh trưởng một đầu dây thừng dầu.
Lúc này, một công tượng cầm một hộp giấy đến. Lý Diên Khánh ngăn gã lại:
- Không cần thứ này.
Hắn thấy một công tượng khác cầm một rương gỗ, liền nói:
- Cầm cái rương tới đây.
Hách Đại thấy rương gỗ, không khỏi nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh gật đầu, gã liền cẩn thận gắn rương gỗ bên trên bình sứ.
- Được rồi!
Hách Đại chậm rãi ròng dây thừng dầu lui lại. Dây thừng dầu dài hai trượng, dùng để nhóm lửa, mọi người châm lửa cách hai trượng sau đó nhanh chóng né tránh. Đương nhiên, lần này có rương gỗ bao bọc, mọi người không né tránh, mà đứng cách mấy trượng quan sát.
Nhưng Lý Diên Khánh vẫn không yên lòng, để binh sĩ lấy ra vài tấm thuẫn, để mấy người phía trước giơ tấm thuẫn quan sát.
Hách Đại châm dây thừng dầu, chạy trở về. Trên dây thừng dầu có một lớp dầu hỏa, cháy rất nhanh chóng, ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt mảnh giấy. Chỉ chờ một lát, một tiếng ầm vang lên thật lớn, khói trắng bốc lên không, hòm gỗ bị xẻ thành ba miếng, bay cao hơn một trượng. Bình sứ bị nổ nát vụn, mảnh vỡ cắm đầy hòm gỗ, mấy mảnh sứ vỡ bắn ra, cắm lên tấm thuẫn, một mảnh sứ vỡ xẹt qua cánh tay Hách Đại, tay gã chảy máu không ngừng.
Mười mấy công tượng trợn mắt mà nhìn. Lý Diên Khánh cũng ngẩn người, hắn không nghĩ tới uy lực lại lớn như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận