Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 592: Trước đoạt Trác Châu

Chương 592: Trước đoạt Trác ChâuChương 592: Trước đoạt Trác Châu
Chủng Sư Đạo xem xong tin khẩn của Lý Diên Khánh, lại hỏi thăm kỹ càng binh sĩ, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ. Lý Diên Khánh không chỉ sớm xuất binh công phá huyện Vĩnh Thanh, còn khiến Thường Thắng Quân của Quách Dược Sư đầu hàng triều Tống, đây quả thực là niềm vui lớn mở màn nha!
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp rút, mành trướng xốc lên, Trương Thúc Dạ và Chủng Sư Trung bước nhanh vào đại trướng. Trương Thúc Dạ vội hỏi:
- Đại Soái, nghe nói có chiến báo mặt trận truyền đến, tình huống thế nào?
Chủng Sư Đạo cười nói:
- Rất ngoài dự liệu, Quách Dược Sư lại dẫn quân đầu hàng Đại Tống, tự các ngươi xem một chút đi!
Lão đưa chiến báo cho Trương Thúc Dạ, Trương Thúc Dạ và Chủng Sư Trung nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc. Trương Thúc Dạ vội vàng nhận chiến báo của Lý Diên Khánh nhìn kỹ. Chủng Sư Trung hơi khó hiểu hỏi:
- Nếu như Quách Dược Sư đầu hàng Đại Tống, vì sao không tới Bảo Châu đầu hàng Đồng Quán? Lợi ích của hắn ở bên kia phải lớn hơn mới đúng.
- Quách Dược Sư muốn dụ quân Tống xâm nhập, kết quả kế sách của hắn bị Lý Diên Khánh khám phá. Lý Diên Khánh phái một đội kỵ binh bắc thượng đánh lén Vĩnh Thanh, bản thân hắn dẫn chủ lực án binh bất động, khiến Quách Dược Sư rơi vào bị động. Hắn hẳn là cũng bị Liêu quốc ép buộc, đành phải đầu hàng. Nghe lính báo tin nói, Quách Dược Sư dẫn quân đánh nghi binh thành Bá Châu, lại thiêu hủy cầu nổi, ngăn cản một ngàn kỵ binh Khiết Đan giám thị hắn tại bờ bắc. Ta đoán chừng Quách Dược Sư hẳn là muốn đi Bảo Châu, lại bị Lý Diên Khánh dẫn quân cản đường. Hắn không có lựa chọn khác, đành phải đầu hàng Lý Diên Khánh.
Chủng Sư Trung cười nói:
- Trong này nghe như trời xui đất khiến, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, lại hợp tình hợp lý.
- Đúng! Điểm mấu chốt trong này ngay ở Lý Diên Khánh án binh bất động, kế hoạch của Quách Dược Sư thất bại, đành phải lựa chọn xuôi nam. Điều này giống như câu một con cá lớn, hoặc là ngươi kéo cá lên bờ, hoặc cá kéo ngươi xuống nước, cuối cùng vẫn là Lý Diên Khánh cao hơn một bậc.
Lúc này, Trương Thúc Dạ nói:
- Lý Diên Khánh đã nói trong quân báo, hắn đã phái một ngàn quân đội hộ tống Quách Dược Sư và bộ hạ xuôi nam tới gặp Đại Soái, tốt nhất chúng ta phái quân bắc thượng nghênh đón, tránh Đồng Quán thò một chân vào, cướp lấy Quách Dược Sư.
Chủng Sư Trung cũng nói:
- Phòng tiểu nhân không phòng quân tử, Đồng Quán đã liên tục hai lần ngáng chân chúng ta. Mặc dù Bảo Châu còn khá xa, nhưng chúng ta vẫn phải thận trọng, phòng ngừa Cao Thế Tuyên từ Hùng Châu tới cướp người đi, ta sẽ dẫn năm ngàn quân đội đi tiếp ứng!
Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Hiện giờ ngươi hãy xuất phát, nhận Quách Dược Sư và bộ hạ của hắn trở về, ta sẽ viết một tấu chương khẩn cho Thiên tử.

Lý Diên Khánh xử lý chuyện quan trọng hiệu suất cực cao, cùng lúc phái binh sĩ báo cáo khẩn cấp với Chủng Sư Đạo, Tào Tính cũng dẫn một ngàn binh sĩ hộ tống Quách Dược Sư và nam ngàn hàng quân thủ hạ của y lên đường. Thời gian canh hai, Tào Tính gặp được quân đội của Chủng Sư Trung tới tiếp đón ở Thúc Huyện phủ Hà Gian. Tào Tính giao Quách Dược Sư và hàng quân cho Chủng Sư Trung, lập tức dẫn quân trở về Bá Châu.
Sáng sớm, Chủng Sư Trung hộ tống Quách Dược Sư tới đại doanh quân đông lộ. Chủng Sư Đạo tự mình rời doanh nghênh đón. Mặc dù Quách Dược Sư đã đầu hàng Lý Diên Khánh trước đó, nhưng dù sao Lý Diên Khánh không phải Chủ Soái, trong lòng Quách Dược Sư ít nhiều hơi mâu thuẫn, cũng không coi đầu hàng trước đó là chính thức. Cho đến lúc này, Quách Dược Sư mới chính thức làm lễ đầu hàng với Chủng Sư Đạo.
Y cởi áo, để lộ nửa cánh tay, quỳ xuống với Chủng Sư Đạo, nâng chiến kiếm bản thân lên cao giọng nói:
- Thượng tướng quân Liêu quốc, di dân Đại Hán tại Yên Kinh Quách Dược Thư quy thuận cố thổ, mong mỏi thiên triều ân dung!
Chủng Sư Đạo nhận chiến kiếm của y, vội vàng đỡ y dậy an ủi:
- Quách tướng quân lòng mang đại nghĩa dân tộc, khiến người ta kính nể, tin tưởng Thiên tử Đại Tống tuyệt đối sẽ không bạc đãi tướng quân. Xin tướng quân theo ta vào doanh, ta sẽ sai người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bộ hạ của ngươi.
- Đa tạ Chủng Soái!
Chủng Sư Đạo thấy Quách Dược Sư tướng mạo vĩ ngạn, trong lòng cũng thích, mời y đi vào đại trướng của mình ngồi xuống theo chủ khách, lại để thân binh pha trà, lúc này lão mới hỏi Quách Dược Sư:
- Theo ta được biết, Thường Thắng Quân có tám ngàn người, vì sao chỉ có năm ngàn quân đội?
Quách Dược Sư hạ thấp người nói:
- Không dối gạt Chủng Soái, ti chức vốn phụng lệnh trấn thủ Trác Châu và Dịch Châu. Nhưng sau sự kiện Lý Xử Ôn, Liêu quốc đã không tin người Hán, để ta nhường ra Dịch Châu, do Giám Quân Tiêu Dư Khánh dẫn ba ngàn quân tiến vào chiếm giữ. Tám ngàn quân của ta đều trú đóng ở Trác Châu, ta vốn mang toàn bộ quân đội xuôi nam, nhưng Tiêu Dư Khánh lại dẫn một ngàn kỵ binh chạy tới Trác Châu. Hắn không đồng ý quân đội xuôi nam toàn bộ, để ta lưu ba người người thủ huyện Phạm Dương. Ta đành dẫn năm ngàn quân xuôi nam đi theo kỵ binh của hắn. Trước mắt còn ba ngàn quân tại huyện phạm Dương, do Đại tướng tâm phúc của ta là Lưu Thuấn Thần thống soái. Chẳng qua Lý Thống Chế cũng đã dẫn quân bắc thượng, ta đã viết thư giao cho hắn, Lưu Thuấn Nhân sẽ đầu hàng Lý Thống Chế, ti chức coi như giao Trác Châu cho Đại Tống.
Quách Dược Sư liên tục nhấn mạnh, Trác Châu không phải Lý Diên Khánh đánh hạ, mà là mình hiến cho Đại Tống, đây cũng là thẻ đánh bạc quan trọng để y hàng Tống. Chủng Sư Đạo nghe nói Lý Diên Khánh đã dẫn quân bắc thượng, trong lòng mừng rỡ, lão lại cười nói với Quách Dược Sư:
- Quách tướng quân muốn vào kinh diện thánh, hay theo ta bắc thượng?
Nếu như đầu hàng Đồng Quán, Quách Dược Sư sẽ không muốn vào kinh diện thánh. Y biết Đồng Quán là tâm phúc của Thiên tử triều Tống, mình nên có hết thảy đều sẽ có. Nhưng Chủng Sư Đạo thì khác, địa vị trong triều của Chủng Sư Đạo cũng không cao, chỉ là một lão tướng thâm niên trong quân đội mà thôi. Đầu hàng Chủng Sư Đạo địa vị đã thấp rồi, nếu như không nghĩ biện pháp vãn hồi, sợ rằng tương lai sẽ không được trọng dụng.
Quách Dược Sư trầm ngâm một chút nói:
- Ta cực kỳ thấu hiểu triều đình Liêu quốc, chỉ sợ Thiên tử và triều đình đều rất quan tâm tình hình phương diện này. Ta vẫn nên vào kinh, có lợi cho triều đình hiểu rõ Liêu quốc hơn.
Chủng Sư Đạo cũng không tính miễn cưỡng Quách Dược Sư, lão cười nói:
- Như vậy đi! Ta mời Giám Sát Ngự Sử Lý Cương đi cùng Quách tướng quân vào kinh. Chẳng qua quân đội không thể tùy tiện vào kinh, sẽ tạm thời lưu lại chỗ ta.
- Đây là đương nhiên, năm ngàn quân đội này tạm thời do Đại tướng thủ hạ Triệu Hạc Thọ của ta thống lĩnh. Chúng ta nguyện đổi màu cờ, xin Chủng Soái thay đổi vũ khí quân Tống cho họ, nguyện trở thành một đội quân mạnh thủ hạ của Đại Soái.
- Được! Tạm thời họ sẽ đi theo bản Soái.
Quách Dược Sư đứng dậy nói:
- Nếu như thuận tiện, hiện giờ ti chức muốn xuất phát vào kinh!
Chủng Sư Đạo khẽ giật mình:
- Quách tướng quân một đêm không ngủ rồi, không muốn nghỉ ngơi một chút sao?
- Ti chức kích động trong lòng, cực kỳ khát vọng diện thánh, một khắc cũng không muốn chậm trễ.
Chủng Sư Đạo cười gật đầu:
- Vậy ta đi sắp xếp Quách tướng quân vào kinh!
Một khắc đồng hồ sau, một Thiên tướng dẫn ba trăm kỵ binh hộ vệ Quách Dược Sư và Lý Cương rời khỏi đại doanh, chạy nhanh như điện về phía kinh thành.
Cùng lúc đó, Chủng Sư Đạo lệnh Trương Thúc Dạ dẫn ba vạn quân lập tức bắc thượng Trác Châu, tiếp ứng Lý Diên Khánh đã dẫn quân tiến vào Trác Châu trước một bước.

Sau khi Quách Dược Sư vừa mới xuôi nam, Lý Diên Khánh liền dẫn năm ngàn quân đội vượt qua Bạch Câu, đánh tới huyện Phạm Dương Châu trị Trác Châu.
Huyện Phạm Dương lại gọi Trác Huyện, là chỗ giao nhau của mấy quan đạo, địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng. Lần bắc phạt thứ nhất, Tân Hưng Tông dẫn năm vạn quân đông lộ bị Tiêu Cán đánh bại dưới thành Trác Huyện, trước mắt do Đại tướng thủ hạ của Quách Dược Sư là Lưu Thuấn Thần dẫn ba ngàn quân trấn thủ.
Huyện Phạm Dương cách Bạch Câu khoảng một trăm hai mươi dặm, Lý Diên Khánh dẫn quân hành quân cấp tốc, lúc canh một ban đêm, đại quân đã cách huyện Phạm Dương không tới mười dặm, Lý Diên Khánh hạ lệnh quân đội nghỉ ngơi tại chỗ.
Binh sĩ đều mệt mỏi không chịu nổi, rất nhiều người ngay cả lương khô cũng không đoái hoài ăn, trùm tấm thảm ngả đầu liền ngủ. Lý Diên Khánh cực kỳ cảnh giác, phái mười mấy thám tử dò xét chung quanh. Mặc dù trước đó thám tử không phát hiện tình hình khác thường, nhưng dù sao nơi này là Liêu cảnh, Lý Diên Khánh không dám có chút chủ quan.
Lúc này, một tên binh lính chạy vội tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Thống Chế, Dương Quang trở về rồi.
Lý Diên Khánh vui mừng, hắn đang lo lắng tình hình của đám người Dương Tái Hưng, Dương Quang trở về rốt cuộc có tung tích rồi. Hắn đứng dậy đi ra ngoài bìa rừng, thấy Dương Quang đang bước nhanh tới cùng hai tên thám tử. Dương Quang tiến lên quỳ một chân xuống hành lễ:
- Ti chức tham kiến Thống Chế!
- Dương Thống Lĩnh và quân đội hiện giờ ở nơi nào?
- Chúng ta đã trở về rồi, ti chức trở về trước báo tin, Thống Lĩnh sẽ lập tức tới ngay.
- Tình hình thương vong tiến đánh huyện Vĩnh Thanh thế nào?
Lý Diên Khánh lại hỏi, đây cũng là tình hình hắn hết sức quan tâm.
- Thủ quân huyện Vĩnh Thanh đều là người Khiết Đan, mặc dù nổ sập cửa thành, nhưng họ chống cự cực kỳ ương ngạnh. Cũng may họ đều bừng tỉnh trong giấc mộng, vội vàng nghênh chiến, nhưng chúng ta vẫn thương vong hơn bốn mươi người.
Lý Diên Khánh gật đầu, đánh trận không có khả năng không chết người, số lượng thương vong này hắn còn có thể tiếp nhận. Hắn lại hỏi:
- Có tin tức huyện Phạm Dương không?
- Trước đó chúng ta đã đến huyện Phạm Dương, nhưng không xung đột với quân phòng thủ. Tình hình trong huyện không rõ ràng lắm, nhưng chúng ta đoán có ba ngàn binh lực.
Lý Diên Khánh lại hỏi Dương Quang một số tình huống, lúc này mới để gã đi nghỉ ngơi. Lúc này, Lưu Kỹ đi tới nói:
- Nếu không hiện giờ chúng ta đi lấy huyện Phạm Dương, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Lý Diên Khánh cũng có lo lắng này. Tin tức Quách Dược Sư hàng Tống đã truyền tới Liêu đô, Tiêu Cán có thể xông vào cướp đoạt Phạm Dương hay không? Còn có Đồng Quán, Đồng Quán nhìn chằm chằm mình bất cứ lúc nào, Quách Dược Sư đầu hàng mình, lão sao có thể không biết, vậy lão sẽ có hành động gì? Nhất định bắc công quy mô lớn. Quá nhiều chuyện không xác định, hắn quả thực phải phòng ngừa đêm dài lắm mộng xuất hiện tình huống mới. Quân đội của Dương Tái Hưng đã bình an vô sự, họ cũng không cần chậm trễ nữa.
Lý Diên Khánh nhìn binh sĩ đang ngủ say, lúc này nói với Lưu Kỹ:
- Để các huynh đệ ngủ thêm một hồi, lúc canh ba chúng ta xuất phát!

Bạn cần đăng nhập để bình luận