Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 806: Nội các lâm thời

Chương 806: Nội các lâm thờiChương 806: Nội các lâm thời
Trong lòng Từ Xử Nhân bỗng nhiên nóng lên, lão không nghĩ tới hiện giờ Lý Diên Khánh đã muốn xây dựng Nghị Chính Đường lâm thời. Không có Cảnh Nam Trọng, Ngô Mẫn, Lý Bang Ngạn, cũng không có Bạch Thì Trung, Tôn Phó. Hiển nhiên Lý Diên Khánh loại bỏ những người này ra ngoài, đây không phải là cơ hội của mình sao?
Từ Xử Nhân thầm mắng mình ngu xuẩn, lại còn kêu oan cho đám người Cảnh Nam Trọng. Thiên tử mộ triều thần một triều, lúc này mình không tranh thủ còn chờ khi nào? Ngay cả Thái Kinh tám mươi mốt tuổi cũng chạy tới, mình còn tỉnh tỉnh mêm mê, hiện giờ mới phản ứng được, mấy chục năm kinh nghiệm tham chính đều sống trên người chó rồi.
Từ Xử Nhân bỗng nhiên nghĩ thông suốt, vội vàng cười ha ha nói:
- Lý Thiếu Bảo nói có lý, dịch bệnh như núi, chúng ta nhất định phải lập tức hành động, một khắc cũng không thể chậm. Ta đề nghị hiện giờ sẽ do bách quan bỏ phiếu đề cử Nghị Chính Đường lâm thời.
Mấy trọng thần khác, bao gồm Đại Học Sĩ Hà Kiểu, Lại Bộ Thị Lang Lý Chuyết và Ngự Sử Trung Thừa Hứa Hạn đều hiểu cơ hội trước mắt, vội tỏ thái độ ủng hộ thành lập Nghị Chính Đường mới.
Gần hai trăm quan viên bỏ phiếu ở Tử Vi Điện.
Quy tắc bỏ phiếu là mỗi người có thể lựa chọn hai người, thực hành bỏ phiếu kín, do Ngự Sử Trung Thừa Hứa Hàn tiến hành theo dõi bỏ phiếu. Kết quả hơi ngoài dự liệu, một là Lý Diên Khánh giành được phiếu cao tới một trăm tám mươi. Xếp hạng hai là Thái Kinh cũng được sáu mươi ba phiếu. Tiếp theo là Tuyên Tán Xá Nhân Ngô Cách, gã chỉ là quan nhỏ thất phẩm, lại xếp hạng ba, nhận được sáu mươi phiếu, ít hơn Thái Kinh ba phiếu. Mà Đại Học Sĩ Từ Xử Nhân được mười ba phiếu, miễn cưỡng xếp hạng sáu, chen vào Nghị Chính Đường lâm thời.
Cuối dùng dựa theo số phiếu lựa chọn đạt được, Thái Tử Thiếu Bảo Lý Diên Khánh, Lão Công tướng Thái Kinh, Tuyên Tán Xá Nhân Ngô Cách và Đồng Tri Xu Mật Sứ Trịnh Vọng Tri, Đại Học Sĩ Hà Kiểu, Đại Học Sĩ Từ Xử Nhân, sáu người tạo thành Nghị Chính Đường lâm thời, báo Thái hậu phê chuẩn, sử dụng quyền lực Tri Chính Đường.
Bởi vì trong quy tắc tuyển cử không thiết lập hạn chế quan giai, Tuyên Tán Xá Nhân Ngô Cách được chọn cũng coi như một con ngựa ô giết ra, chẳng qua đây chỉ là Nghị Chính Đường lâm thời không có nghi thức, cho nên cũng không có người đặc biệt phản đối.
Nghị Chính Đường lâm thời thành lập tiêu chí bắt đầu vận chuyển triều đình dừng lại đã lâu, họ đứng trước ba chuyện lớn. Một là đệ trình văn điệp tới các Châu trong thiên hạ, thông báo cuộc chiến bảo vệ kinh thành thắng lợi, đồng thời tuyên bố ý chỉ của Thái hậu. Chuyện lớn thứ hai là nhanh chóng đón Khang Vương về đăng cơ. Chuyện lớn thứ ba là chống lại bệnh dịch.
Trong Nghị Sự Đường ở Trung Thư Tỉnh, Thái Kinh làm lão Tướng quốc chủ trì lần bàn bạc Nghị Chính Đường thứ nhất. Thái Kinh hơi cảm khái nói:
- Hôm qua Kim binh lui về phía bắc, hôm nay liền thành lập Nghị Chính Đường tạm thời. Đầu tiên cảm tạ Lý Thiếu Bảo nỗ lực cố gắng to lớn cho xã tắc triều đình mấy tháng này, không có Liếu Thiếu Bảo dẫn quân chống lại Kim binh, chỉ sợ hiện giờ các vị đang ngồi ở đây cũng trở thành tù binh của Kim binh.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Đây là công lao của tướng sĩ toàn quân, cũng là kết quả bách quan triều đình đồng tâm hiệp lực, không phải công tích của một mình Lý Diên Khánh ta. Hiện giờ thời gian đã không còn sớm nữa, không bằng chúng ta bàn bạc một chút chuyện chống bệnh dịch. Nói thật, ta cực kỳ lo lắng!
- Lý Thiếu Bảo, có tình huống khác thường nào sao?
Trịnh Vọng Chi nghe ra trong lời Lý Diên Khánh nói có chuyện.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Lúc buổi trưa nay, trong ngõ Ngũ Hòe phía bắc Đại Tướng Quốc Tự phát hiện một người hoài nghi nhiễm bệnh, là một đứa trẻ nam chín tuổi, trên thổ dưới tả, rất giống bệnh tình sơ kỳ khi bệnh dịch phát bệnh. Hôm qua sau khi ngưng chiến, hắn và ba đứa trẻ khác chơi bên ngoài một ngày, uống nước lã, bắt một con quạ nướng ăn.
Mọi người giật nảy mình, Từ Xử Nhân vội hỏi:
- Đã xử lý chưa?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đều tìm được ba đứa trẻ kia, cách ly toàn bộ người nhà của họ. Mọi người đều biết, phía hẻm Ngũ Hòe đều là nhà quan cho thuê, người một nhà chen chúc trong một căn phòng, rất chật chội, ta rất lo lắng quạ đen có thể tiếp xúc với Kim binh chết bệnh ngoài thành hay không?
Tim tất cả mọi người đều treo lên cao, quạ đen là ăn thịt người chết, rất khó cam đoan nó không tiếp xúc với người chết bệnh.
Thái Kinh hỏi:
- Tình hình bệnh dịch của Kim binh ngoài thành thế nào, Lý Thiếu Bảo có biết rõ hay không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Hôm qua quân đội ra ngoài quét dọn chiến trường, đại khái hiểu rõ tình hình bệnh dịch của Kim binh. Số lượng Kim binh lây nhiễm bệnh dịch đã vượt qua vạn người, chết bệnh hơn ba ngàn người. Có thể nói, bệnh dịch là nguyên nhân căn bản Kim binh bị ép rút về phía bắc. Vả lại… Kim binh rút về phía bắc không mang người bị bệnh rời đi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Ngô Cách kinh ngạc nói:
- Đó không phải là để cho những Kim binh mắc bệnh này chờ chết sao?
- Đúng là chờ chết. Kim binh không có thủ đoạn hữu hiệu chống lại bệnh dịch, chỉ có một biện pháp cách ly. Họ xây dựng một tòa thành cách ly, cho nên binh sĩ mắc bệnh đều bị đuổi vào đó tự sống tự chết. Lúc quân đội của chúng ta đi qua, một số binh sĩ bệnh nặng đang lật hàng rào, ý đồ trốn khỏi doanh trại cách ly. Bên trong có chừng hơn bảy ngàn người, nghe nói đã chết một nửa, bên trong cực kỳ khủng bố.
Mọi người nghe xong sau lưng lạnh lẽo từng đợt, Hà Kiểu vội hỏi:
- Vậy Lý Thiếu Bảo dự định xử lý quân doanh cách lý này thế nào?
Lý Diên Khánh thở dài:
- Quân doanh cách ly này và đại doanh Kim binh đã bị quân Tống thiêu rụi, trở thành một vùng đất trống, tất cả Kim binh trong doanh trại đều chết hết rồi. Vấn đề hiện giờ là, từ khi Kim binh rút lui đến khi quân đội của chúng ta tới nơi, trong đó cách nhau hai canh giờ, cũng không biết trong hai canh giờ này rốt cuộc có bao nhiêu Kim binh mắc bệnh chạy trốn khỏi doanh trại cách ly. Trấn Quách Cầu, Trấn Trần Cầu, Trấn Kỳ Thành, Phan Trấn và Huyện Phong Đồi, Huyện Trường Viên, Huyện Đông Minh, Huyện Dương Vũ, Huyện Toan Tảo gần đó, ta đều phái quân đội và y quan đi những nơi này điều tra, đồng thời thông báo tất cả cư dân di chuyển về hướng đông.
- Vậy cần chúng ta làm gì?
Thái Kinh hỏi.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ta đã nhận được tin khẩn, buổi trưa hôm nay Kim binh rút về phía bắc bắt đầu vượt Hoàng Hà, trong thời gian ngắn Kim binh hẳn sẽ không xuôi nam nữa. Ta muốn nhân cơ hội này sơ tán phần lớn dân chúng Đông Kinh về phía nam, giảm bớt lượng người tại kinh thành xuống chừng hai mươi vạn người. Điều này không phải cá nhân ta có thể quyết định, ta hi vọng mọi người nhất trí thông qua.
- Vậy sơ tán tới nơi nào?
- Chúng ta có thể thiết lập điểm sơ tán ở Thái Châu, Trần Châu, Dĩnh Châu. Nếu như bách tính muốn đi Giang Nam, chúng ta cũng không ngăn cản. Chỉ là triều đình phải làm tốt chữa bệnh cứu tế ven đường, tuyệt đối không thể để bệnh dịch truyền tới phương nam.
Thái Kinh gật đầu:
- Mọi người giơ tay biểu quyết đi! Nếu như thông qua nghị quyết sơ tán, vậy thì lập tức chế định phương án.
Mọi người lục tục giơ tay, sáu người đều đồng ý đề nghị sơ tán của Lý Diên Khánh, lập tức quyết định do Từ Xử Nhân dẫn đầu, Trịnh Vọng Tri và Ngô Cách trợ giúp, ba người xây dựng phương án sơ tán. Sau đó lựa chọn năm mươi quan viên và một ngàn học sinh Thái Học phụ trách sơ tán dân chúng kinh thành rút về phía nam. Lý Diên Khánh lại thông qua năm ngàn quân đội giúp đỡ, thời gian giúp về phía nam ấn định vào ngày thứ ba.
Thái Kinh và Hà Kiểu phụ trách chống bệnh dịch trong thành, họ tổ chức ba mươi quan viên tham dự giám sát tình hình bệnh dịch thay đổi trong thành.
Lý Diên Khánh phụ trách đề phòng bệnh dịch bên ngoài, và đón Khang Vương về kế vị.

Bởi vì chiến trường Huyện Trung Mưu là đầu nguồn bộc phát bệnh dịch, Triệu Cấu đi từ Huyện Quản Thành Trịnh Châu tới Đông Kinh Biện Kinh đành phài vong quanh phía đông. Trước tiên họ xuôi nam tới Huyện Trường Cát mặt bắc Phủ Toánh Xuyên, lại dọc theo hướng đông bắc sông Huệ Dân xuất phát về phía Đông Kinh Biện Lương.
Lộ trình vốn chỉ hai ngày, hiện giờ phải đi bốn ngày mới đến được. Triệu Cấu đương nhiên không chỉ có mười người đi cùng, gã lấy danh nghĩa cần vương dẫn hai vạn Tây quân từ Phủ Kinh Triệu tiến tới Biện Kinh, tập trung với ba vạn quân Kinh Triệu do Lưu Kỹ và Vương Quý dẫn đầu ở Huyện Quản Thành Trịnh Châu, tổng cộng năm vạn đại quân trùng điệp đi tới Biện Lương.
Lần này quan viên vào kinh với Triệu Cấu còn có Kinh Lược Sử Thiểm Tây Lộ Phạm Trí Hư, Tri Phủ Kinh Triệu Lý Cương cùng với Tri Châu Đồng Châu Uông Bá Ngạn. Phạm Trí Hư và Lý Cương là Lý Diên Khánh đề cử cho Triệu Cấu, hai người đã tiến vào vòng tín nhiệm của Triệu Cấu.
Trương Hổ dẫn năm trăm kỵ binh nghênh đón Triệu Cấu ở Huyện Trường Cát, mọi người biết được Kim binh đã rút lui, không khỏi tăng nhanh tốc độ xuất phát tới kinh thành.
Buổi chiều ngày tiếp theo, đại quân tới Huyện Úy Trì, nơi này cách kinh thành chỉ hơn trăm dặm lộ trình. Lúc mọi người nghỉ ngơi ở huyện thành, liền thấy bụi đất tung bay từ xa, một đội kỵ binh đang chạy vội tới từ đằng xa.
Triệu Cấu giật nảy cả mình, vội ra lệnh Thống lĩnh Tây quân Vương Uyên và Thống lĩnh quân Kinh Triệu Lưu Kỹ chuẩn bị chiến đấu. Lúc này, Vương Quý chỉ vào phía xa hô lớn:
- Không phải Kim binh, là chiến kỳ quân Tống!
Không bao lâu, một lính báo tin chạy vội tới, cao giọng nói dưới thành:
- Khởi bẩm Khang Vương điện hạ, Đông Kinh Phòng Ngự Sứ, Thái Tử Thiếu Bảo Lý Đô Thống dẫn ba ngàn kỵ binh tới đón điện hạ về kinh!
Triệu Cấu lập tức mừng rỡ, hạ lệnh mở cửa lớn huyện thành, dẫn đầu mọi người rời khỏi thành nghênh đón. Không bao lâu, ba ngàn kỵ binh dừng lại cách một dặm, Lý Diên Khánh giục ngựa tiến tới, tung người xuống ngựa, tiến lên quỳ một chân xuống ôm quyền nói:
- Vi thần Lý Diên Khánh tham kiến Khang Vương điện hạ!
Triệu Cấu vội vàng tiến tới đỡ Lý Diên Khánh, trấn an nói:
- Lý Thiếu Bảo dẫn quân kháng Kim, bảo vệ kinh thành, công ở xã tắc, chính là công thần lớn nhất của Đại Tống ta!
- Điện hạ quá khen rồi, mời điện hạ theo vi thần vào kinh!
Triệu Cấu nháy mắt cho Lý Diên Khánh, lại nhỏ giọng hỏi:
- Tình hình kinh thành thế nào?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Thái hậu đã hạ chỉ, để điện hạ kế thừa đại thống!
Tảng đá lớn trong lòng Triệu Cấu lập tức rơi xuống, gã thở dài một hơi. Gã lo lắng nhất trưởng tử hoàng huynh Đại Ninh Quận Vương thuận lý đăng cơ làm Đế, vậy thì gã sẽ không có gì để trông cậy vào, không nghĩ tới Lý Diên Khánh cuối cùng vẫn trải sẵn đường cho mình.
Lý Diên Khánh lại giản lược nói cho gã mình giam lỏng đám người Ngô Mẫn, mời Thái Kinh rời núi ổn định cục diện, lại vào cung mời Thái hậu hạ chỉ. Trước mắt hợp thành Nghị Chính Đường tạm thời, chủ trì triều đình vận chuyển.
Triệu Cấu liên tục gật đầu, gã cực kỳ cảm động trong lòng, khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Triệu Cấu ta có được ngày hôm nay, đều nhờ vào Thiếu Bảo ban cho!
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Đây là thời cuộc Đại Tống cần điện hạ, mời điện hạ nghỉ ngơi tại huyện thành một đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát vào kinh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận