Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 847: Tây Bắc bất an

Chương 847: Tây Bắc bất anChương 847: Tây Bắc bất an
Hoàng Châu Hi Hà Lộ, một đội quân Tây Hạ hai vạn người đang ẩn nấp đi xuyên qua Đại Đấu Bạt Cốc, đánh tới Hoàng Châu phía đông nam.
Cục bộ chiến tranh Tống Hạ đã tiếp tục mấy tháng, bắt đầu từ trận chiến bảo vệ Đông Kinh, vì ngăn cản Tây quân cần vương, Kim quốc do Thiên tử Hoàn Nhan Thịnh tự mình viết thư cho Quốc vương Tây Hạ Lý Càn Thuận, yêu cầu gã xuất binh Thiểm Tây Lộ và khu vực Hà Tây.
Lý Càn Thuận ngại hiệp ước Hạ Kim, liền hạ lệnh mười vạn quân Tây Hạ chia binh hai đường, phân biệt tấn công Thiểm Tây Lộ và Hi Hà Lộ.
Bởi vì Kinh Lược Sử Thiểm Tây Lộ Phạm Trí Hư đã điều vào kinh thành làm Tướng, trước mắt Chủ tướng Thiếm Tây Lộ là Đô Thống Chế Lưu Quang Thế. Mặc dù Lưu Diên Khánh phụ thân gã lên thuyền hải tặc Giang Nam, cuối cùng bất hạnh mất mạng, nhưng triều đình cũng không xử lý gã, cũng bởi vì chiến sự biên cánh quá gấp.
Sách lược quân Tây Hạ cũng rất rõ ràng, giả vờ tấn công Thiểm Tây Lộ, thực sự tấn công Hi Hà Lộ. Quân Tây Hạ chỉ có hai vạn quân đội ở Thiểm Tây Lộ, đánh đánh một chút, không ngừng kiếm chế quân Tống, nhưng lại đặt tám vạn trọng binh ở Hi Hà Lộ, do Tấn Vương Lý Sát Ca toàn lực tấn công Hi Hà Lộ. Lý Sát Ca cũng lập quân lệnh trạng, trong vòng ba tháng cướp đoạt Hi Hà Lộ.
Hai tháng này, quân Tây Hạ đã kịch chiến ba lần ở Lan Châu và Hội Châu, hai bên có thắng có bại. Chủ yếu là binh lực quân Tống ở Hi Hà Lộ không đủ, chỉ hơn bốn vạn người, chống lại tám vạn quân Tây Hạ cũng cố hết sức. Không chỉ binh lực Hi Hà Lộ không đủ, binh lực Tần Phượng Lộ và Thiểm Tây Lộ cũng cực kỳ khan hiếm. Binh lực Tần Phượng Lộ chỉ vẻn vẹn một vạn người, mà binh lực Thiểm Tây Lộ cũng chỉ có hai vạn năm ngàn người, ba nhánh quân đội cộng lại tám vạn người.
Cũng không phải Tây quân không có binh, quan trọng là Lý Diên Khánh liên tục mang đi bảy vạn quân Kinh Triệu. Không nói ba vạn quân lệ thuộc trực tiếp vào Lý Diên Khánh, hai vạn quân của Hàn THế Trung chiến đấu còn lại hơn vạn tàn quân đã bị sắp xếp vào Thượng Tứ Quân của Vương Uyên, trở thành chủ lực bảo vệ Phủ Lâm An.
Ngoài ra còn có hai vạn quân do Tào Tính thống lĩnh, trấn thủ tuyến Đồng Quan, phòng ngự Kim binh Hà Đông Lộ thừa dịp trống không đánh vào Quan Trung. Các nhánh quân đội đều bị liên lụy, nhất thời không thể chi viện quân Tống Hi Hà Lộ.
Bốn vạn quân đội của Lưu Quang Thế đều bố trí ở tuyến Lan Châu và Hội Châu, đây là chiến trường chính quân Tây Hạ nam công, quân Tống đã toàn lực ứng phó. Nhưng như vậy nhược điểm binh lực không đủ của quân Tống biểu lộ rất rõ ràng, binh lực Tây Ninh Châu và Hoàng Châu thiếu thốn nghiêm trọng, quân Tống đóng giữ Hoàng Châu chỉ có hơn hai ngàn người, liền đóng ở lối ra phía nam của Đại Đấu Bạt Cốc.
Nhược điểm binh lực quân Tống không đủ đã bị Lý Sát Ca nhìn thấu, gã lệnh Khánh Châu Vương Lý Triêu Ứng dẫn năm vạn quân đánh nghi binh Lan Châu, chính gã thì tự mình dẫn hai vạn quân mượn đường Đại Đấu Bạt Cốc xuôi nam tiến đánh hậu phương quân Tống.
Đại Đấu Bạt Cốc trên thực tế là một lòng chảo sông, sông ngầm cọ rửa ngàn vạn năm, dần dần tạo ra một lỗ hổng ở Kỳ Liên Sơn. Sau khi nước sông biến mất, lòng chảo sông trở thành hẻm núi, dài tới hơn hai trăm dặm, kéo dài từ Trương Dịch phía bắc chân núi Kỳ Liên Sơn tới Hoàng Châu, đi ngang qua Kỳ Liên Sơn. Đường trong hạp cốc hiểm trở, đi lại khó khăn, nơi rộng nhất hơn mười dặm, chỗ hẹp nhất không tới một dặm, thường xuyên có mãnh thú xuất hiện.
Bởi vì đường xá gian nguy, ngay cả thương nhân cũng không muốn đi con đường này, khiến Đại Đấu Bạt Cốc cực kỳ lạnh lẽo hoang vu. Lý Sát Ca mặt mũi âm trầm đi phía trước, lần này tiến đánh Hi Hà Lộ gã cũng không quá tình nguyện. Lý Sát Ca hi vọng tiến đánh Thiểm Tây Lộ hơn. Nếu như có thể chiếm lĩnh Phủ Kinh Triệu, thực lực Tây Hạ sẽ cường đại hơn một bước. Đáng tiếc Thiểm Tây Lộ và Tần Phượng Lộ đều là đồ ăn trong mâm của Kim binh, không cho phép họ nhúng chàm. Quân Tây Hạ chỉ có thể tiến đánh loại thịt mỡ ngoài da là Hi Hà Lộ.
Sau hai ngày hành quân, hai vạn quân Tây Hạ đã tới lối ra phía nam hẻm núi, cách cửa cốc còn mười dặm. Quân đội ngừng lại, lúc này màn đêm buông xuống, Lý Sát Ca kiên nhẫn chờ đợi tin tức của thám tử.
Khi sắc trời hoàn toàn tối xuống, thảm tử rốt cuộc trở về, mang tới tình báo của quân Tống.
- Quân Tống không hạ trại, đều trú đóng trong thành bảo.
Lý Sát Ca cũng biết ở gần cửa cốc có một quân doanh, gọi là Thông Thiên Bảo, nhưng gã cũng chỉ nghe tên, cũng không hiểu nội tình tòa thành.
- Có bao nhiêu quân Tống, dò xét được chưa?
- Hồi bẩm Vương gia, số người cụ thể không biết, nhưng ti chức quan sát, tòa thành cũng không lớn, nhiều nhất có thể chứa được ba ngàn người!
Lý Sát Ca mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Nói tòa thành cụ thể một chút đi!
Thám tử suy nghĩ nói:
- Tòa thành tương đối gồ ghề, rõ ràng là dùng hòn đá gần đó tạo thành, cao khoảng hai trượng, dài không tới ba dặm, rất ngay ngắn. Hai cửa tòa thành, phía đông tây, chung quanh không có sông hộ thành, chẳng qua đối phương xây tòa thành giữa sườn núi, địa thế khá hiểm yếu, dễ thủ khó công.
Thật ra có đánh pháo đài này hay không với quân Tây Hạ đều như thế, họ không mang theo nhiều hậu cần quân nhu, không sợ đối phương cắt đứt đường tiếp tế của họ, họ hoàn toàn có thể vòng qua tòa thành, trực tiếp tiến thẳng tới sau lưng quân Tống.
Chẳng qua thấy thành không đánh không phải phong cách của Lý Sát Ca, nhưng công thành thế nào, làm danh tướng đứng đầu Tây Hạ, Lý Sát Ca tự có mưu lược của gã.
Hai vạn quân Tây Hạ mượn bóng đêm yểm hộ, giết ra từ sơn cốc, trực tiếp đánh tới thành Hoàng Châu cách trăm dặm.
Thông Thiên Bảo chỉ có hai ngàn quân Tống, chẳng qua hơn nửa quân Tống ở Hi Hà Lộ đều là người Khương. Điều này cũng không có cách nào, quân phí không đủ, chỉ có thể dùng biện pháp miễn trừ thuế phú chiêu mộ người Khương. Người Khương tác chiến trong núi còn được, thể lực không tồi, giỏi về đấu đá. Nhưng nhược điểm của họ cũng rất rõ ràng, đó chính là trình độ huấn luyện rất kém cỏi, không phải họ không huấn luyện, mà là huấn luyện không có hiệu quả. Người Khương khá tùy tính, không nghe theo quân lệnh, đánh hoặc không đánh chẳng liên quan tới quân lệnh, đều do sự hăng hái của cá nhân họ để quyết định.
Hai ngàn quân Tống Thông Thiên Bảo đều là Khương binh, Chủ tướng gọi là Tả Hồ, là một Thống lĩnh người Khương, tuổi chừng ba mươi mấy, là Tù trưởng một bộ lạc nhỏ người Khương ở Tây Ninh Châu, gia nhập quân Tống cũng năm sáu năm rồi, như cơ bản không có đánh trận.
Tả Hồ đang ôm một Khương nữ uống rượu trong quân nha, bỗng nhiên có binh sĩ tới báo:
- Phát hiện một đội quân kỳ quái, có hơn hai vạn người, lao ra từ Đại Đấu Bạt Cốc.
Tình báo này lập tức khiến Tả Hồ toát mồ hôi lạnh ướt sũng người, lập tức tỉnh rượu. Gã đẩy Khương nữ ra lảo đảo chạy tới đầu thành. Mặc dù Tả Hồ không có kinh nghiệm tác chiến, cũng không phải người ngu, gã hiểu rõ trong lòng, giết ra từ Đại Đấu Bạt Cốc chắc chắn là quân Tây Hạ.
Thủ quân đứng đầy trên đầu thành, đang tập trung xì xào bàn tán:
- Quân địch ở đâu?
Tả Hồ lao tới, lá giáp trên người xột xoạt.
- Ở nơi đó!
Một tên lính chỉ vào phía xa nói.
Tả Hồ lên thành muộn một chút, chỉ nhìn thấy mấy ngàn hậu quân của quân Tây Hạ, đang hối hả hành quân về phía nam dưới ánh trăng.
- Lập tức gửi bồ câu đưa thư thông báo Lan Châu!
Tả Hồ lập tức truyền đạt quân lệnh.
Lúc này, một tên thủ hạ nhỏ giọng hỏi:
- Có muốn phái người tới sơn cốc nhìn xem, có lẽ sẽ có đội tiếp tế của người Tây Hạ.
Tả Hồ gật đầu, lại phái mấy tên thám tử ra khỏi thành dò xét trong sơn cốc. Quân phí của quân Tống thiếu nghiêm trọng, trong thành Thông Thiên vật tư thiếu thốn, dù thủ lĩnh Tả Hồ hay binh lính bình thường, đều cực kỳ hướng tới vật tư tiếp tế của quân địch.
Trời sắp sáng, Tả Hồ nhận được tin tức, một đội xe hậu cần do ba trăm chiếc xe lớn đang chạy tới cửa cốc, trên xe chở đầy thịt dê, rượu dê, lúa mì, muối ăn các loại vật phẩm, đều là vật tư thành Thông Thiên thiếu thốn. Các tướng sĩ nghe được tin tức, đỏ ngầu cả mắt. Đã gần một tháng các binh sĩ không được ăn thịt, lòng quân đã sớm tan rã, đột nhiên nghe nói có mấy trăm xe thịt ăn, hai ngàn binh sĩ đều vây quanh quân nha hô lớn.
Tả Hồ không có cách nào, cho dù Lưu Quang Thế nghiêm lệnh không cho phép gã ra khỏi thành, nhưng không chịu nổi quân đội làm ồn, không đáp ứng nữa các binh sĩ sẽ tạo phản. Cũng may đội hộ vệ của đối phương chỉ có năm trăm người, Tả Hồ đánh đáp ứng. Trong tòa thành lập tức vui mừng, hai ngàn binh sĩ dường như đã thấy được tình cảnh dụ người đùi cừu nướng trên đống lửa.
Lúc gần tới giữa trưa, đội xe hậu cần trùng điệp rốt cuộc xuất hiện, ba trăm chiếc xe lớn kéo dài gần một dặm, đều do hai con lừa kéo xe, chỉ riêng thịt lừa kéo xa đã khiến đám thủ quân thèm nhỏ nước dãi.
Tả Hồ đã không ngăn được các binh sĩ, gã ra lệnh một tiếng:
- Mở cửa thành!
Cửa thành chậm rãi mở ra, hai ngàn binh sĩ sớm đã không kìm nén được, hô lớn một tiếng, giết ra từ cửa thành, chạy như điên tới đội xe cách hai dặm. Binh sĩ Tây Hạ hộ vệ đội xe thấy thủ quân giết ra, họ không chút hoang mang, bắn liền ba mũi tên nổ lên trời, sau đó vứt xe ngựa rút lui.
Ba mũi tên nổ nổ tung trên không trung, tiếng nổ đôm đốp vang xa vài dặm. Tả Hồ ở trên đầu thành thấy rõ ràng, khuôn mặt gã không khỏi co lại, bỗng nhiên cảm thấy không ổn. Nhưng đã chậm rồi, một tiếng trống nổ lớn mặt phía nam, tiếng vó ngựa chấn động mặt đất, kỵ binh Tây Hạ mai phục cách vài dặm vọt tới thành trì giống như là mũi tên.
Hai ngàn binh sĩ chạy ra ngoài cướp xe ngựa cũng phát hiện không đúng, quay đầu trốn vào trong thành. Nhưng hai đùi không chạy nổi bốn chân, mấy trăm kỵ binh Tây Hạ dẫn đầu tới cửa thành, cắt đứt đường lui của hai ngàn binh sĩ. Mấy ngàn kỵ binh lập tức kêu gào đánh tới quân Tống.
Hai ngàn quân Tống thấy tình thế không ổn, lập tức giải tán, chạy bốn phía, bị kỵ binh truy sát chung quanh, tử thương vô số. Lúc này Tả Hồ biết tòa thành đã mất rồi, gã lập tức chạy xuống thành xoay người lên ngựa, mang theo mười mấy tên thủ hạ phóng ngựa xông ra cửa thành đông, chạy trốn về phía Lan Châu. Nhưng họ chỉ chạy được mấy trăm bước, vô số cung nỏ thủ bỗng nhiên xông ra từ mặt đường phía nam, loạn tiễn cùng bắn, giết chết toàn bộ Tả Hồ và mười mấy thủ hạ của gã.
Quân Tây Hạ cướp đoạt Thông Thiên Bảo chỉ là khúc nhạc dạo mở màn tấn công, Lý Sát Ca dẫn hai vạn quân Tây Hạ lao thẳng tới Lan Châu. Cùng lúc đó, Khánh Châu Vương Lý Triêu Ứng dẫn sáu vạn đại quân tấn công Lan Châu toàn tuyến. Lưu Quang Thế hai mặt gặp địch, công sự phòng ngự hoàn toàn mất tác dụng, quân Tống rơi vào thế cực yếu.
Lưu Quang Thế dẫn bốn vạn quân Tống quyết chiến với tám vạn quân Tây Hạ ở tuyến Lan Hội. Binh lực quân Tống chỉ bằng một nửa đối phương, sĩ khí xuống thấp, mà quân Tây Hạ lại là Thiết Diêu Tử và Chất Tử Quân tinh nhuệ nhất của Tây Hạ, lực lượng hai bên hoàn toàn không liên quan.
Quân Tống chiến bại năm trận ở phía tây Hội Ninh Quan, tổn thất hơn hai vạn người. Lưu Quang Thế vạn bất đắc dĩ, đành phải dẫn một vạn năm ngàn tàn quân rút lui về phía Vị Châu. Hi Hà Lộ thất thủ toàn tuyến, Tây Bắc Đại Tống nguy cấp, văn thư báo nguy thông qua chim ưng đưa tới Phủ Lâm An cách mấy ngàn dặm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận