Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1024: Công thành quy mô (hạ)

Chương 1024: Công thành quy mô (hạ)Chương 1024: Công thành quy mô (hạ)
Sau khi Kim binh tiếp tục đi tới, hiệu quả tổn thương của lượt sàng nỏ thứ hai giảm bớt rõ ràng, Kim binh xếp thang lớn trên đầu chặn lại tên nỏ uy lực mạnh mẽ của sàng nỏ rất hữu hiệu.
Yến Thanh thấy hiệu quả của sàng nỏ không tốt, liền ra lệnh:
- Bỏ sàng nỏ, chuẩn bị Chấn thiên lôi!
Sàng nỏ đã không có hiệu quả tốt, như vậy hiệu quả của Thần tí nỏ cũng sẽ không quá tốt, Yến Thanh dứt khoát trực tiếp lộ ra đàng sát thủ của họ, Chấn thiên lôi loại lớn.
Trên đầu thành không có mũi tên dày đặc, Kim binh đẩy nhanh tốc độ bắt đầu chạy, ba trăm bước… hai trăm bước… một trăm năm mươi bước.
Một trăm bước, Kim binh rốt cuộc tiến vào phạm vi tầm bắn của hỏa pháo. Cờ hồng trong tay Chủng Liệt rốt cuộc vung xuống:
- Bắn!
Mấy tên chỉ huy quân Tống gần như cùng khàn giọng hô lớn.
Hỏa pháo hạng nặng khởi động, sáu mươi tiếng động va chạm liên tục, khiến sáu mươi quả Chấn thiên lôi loại lớn đen nhánh ập tới đại trận của Kim binh. Ngòi lửa của Chấn thiên lôi bốc khói trắng xùy xùy, quả bí đao bằng sắt xoay tròn trên không trung, nhanh chóng xuất hiện trên đầu Kim binh. Kim binh hô lớn một trận, vội vàng nằm rạp xuống đất, đây là kinh nghiệm tránh né Chấn thiên lôi của họ.
Một tiếng nổ rầm, một quả Chấn thiên lôi chưa nổ nện xuống, bụi đất tung bay. Một tên Kim binh không kịp tránh né, đầu bị nện thành thịt nát, lực xung kích cường đại khiến Chấn thiên lôi hình tròn tiếp tục lăn lộn, bay thẳng vào đám binh sĩ Kim quốc, nổ tung một tiếng.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy trăm binh sĩ trong vòng hai mươi trượng bị nổ chết tại chỗ, có người bị nổ máu thịt mơ hồ, nhưng có người lại không tổn thương chút nào, miệng mắt đổ máu tươi, đó là bị chấn chết.
Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một quả Chấn thiên lôi loại lớn nổ trong đám người cách đó không xa, mặt đất bị nổ tạo thành một cái hố lớn, mười mấy tên binh sĩ bị nổ bay lên.
Vòng thứ nhất sáu mươi quả Chấn thiên lôi dẫn tới gần ba ngàn người thương vong, lúc này lượt hỏa pháo thứ hai lại phát xạ, sáu mươi quả Chấn thiên lôi loại lớn đang xoay tròn trên không, gào thét phóng tới.
Lần này phần lớn nổ tung trên đỉnh đầu Kim binh, kỵ binh Kim quốc người ngã ngựa đổ, máu thịt binh sĩ văng tung tóe, thi thể vỡ vụn, bậc thang bị bẻ gãy. Sau đó là lượt thứ ba bắn ra… mỗi một lượt phát xạ liền thương vong hai ba ngàn người.
Ba lượt Chấn thiên lôi khiến Kim binh thương vong hơn sáu ngàn người. Cho dù Chấn thiên lôi uy lực to lớn, nhưng dù sao số lượng hơi ít, không cách nào tạo thành sát thương to lớn. Chín ngàn Kim binh đã trào tới dưới thành, quân Tống trên thành vạn tên cùng bắn, tên như mưa đá nặng hạt, phô thiên cái địa vọt tới Kim binh.
Kim binh nâng thuẫn đón lấy, không ngừng có người trúng tên chết thảm. Trong mưa tên, Kim binh dựng bậc thang sắp xếp cao vài trượng lên sông hộ thành, tạo thành hai mươi mấy cây cầu lâm thời, lập tức từng bậc thang sắp xếp cao mấy trượng dựng vào đầu thành, từng bầy Kim binh hung hãn xông lên bậc thang, bắt đầu leo lên trên.
Mưa tên của quân Tống bắn nghiêng xuống, gỗ lăn đón đầu nện xuống. Từng chuỗi Kim binh kêu thảm ngã xuống từ trên thang, trên người bị bắn trúng tên, đầu lâu bị nện nát, tử thi chồng chất như núi dưới tường thành. Sau đó lại có binh sĩ Kim binh điên cuồng leo lên thang lầu, liều lĩnh xông lên phía trên.
Lúc này, tiếng trống lại nổ lớn trong đại doanh Kim binh, lại có một vạn kỵ binh Nữ Chân lao vụt tới, bụi đất tung bay, họ dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua khu vực tầm bắn của sàng nỏ hai trăm đến ba trăm bước, nhưng họ không tránh thoát được Thần tí nỏ đầu tường xạ kích.
Hơn vạn mũi tên Thần tí nỏ gào thét mà tới, từng mảng kỵ binh ngã nhào xuống đất. Tên của Thần tí nỏ vừa mạnh v ừa nhanh, một mũi tên đã có thể bắn thủng giáp da của quân địch. Chiến mã kêu thảm, binh sĩ lăn lộn rơi xuống đất, dưới gót sắt chà đạp, khắp nơi là từng mảng thi thể thảm không nỡ nhìn.
Giờ phút này, Kim binh đã đưa vào hai vạn năm ngàn binh sĩ công thành, cuộc chiến công thành tiến vào giai đoạn gay cấn nhất.
Đúng lúc này, Yến Thanh lấy ra một chiêu độc ác nhất của quân Tống, gã ra lệnh một tiếng, một ngàn tên Đầu lôi thủ lặng yên tiến lên, dưới sự yểm hộ của các binh sĩ khác, họ ném ba trăm quả Chấn thiên lôi loại lớn đã nhóm lửa ra ngoài tường thành cách khoảng mười trượng, vừa vặn rơi vào trong đám Kim binh dày đặc.
Dưới thành vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp, khói đặc tràn ngập, thang công thành bị nổ gãy, Kim binh liên tục rơi từ không trung xuống, tiếng kêu thảm thiết dưới thành đã bị tiếng nổ che mất.
Hoàn Nhan Tông Phụ nơi xa cả kinh trợn mắt há mồm, khi khói đặc dần tan đi, trực giác nói cho gã biết, Kim binh dưới thành ít nhất tổn thất ba thành.
Lúc này, một kỵ binh chạy gấp tới:
- Tông Phụ tướng quân, Đô Nguyên Soái lệnh ngài lập tức rút quân!
- Ô…
Hoàn Nhan Tông Phụ bất đắc dĩ giơ kèn lệnh thổi vang, Kim binh dưới thành binh bại như núi đổ, vạn tên cùng bắn trên đầu thành, bắn về Kim binh hốt hoảng chạy trốn, từng mảng Kim binh bị bắn ngã.
Trận chiến đấu này chưa tới một canh giờ, hai vạn năm ngàn Kim binh tổn thất sáu thành, chỉ trốn về một vạn binh sĩ, rất nhiều binh sĩ chưa chết trên chiến trường cũng bị quân Tống trên đầu thành bắn giết toàn bộ.

Trên chiến trường Trung Nguyên cũng đánh hừng hực khí thế, trong chiến dịch tranh đoạt Lạc Dương, ba đội quân vây quanh Lạc Dương dường như đang thi đua, Ngô Giai dùng Chấn thiên lôi nổ sập cửa tây, nhưng người thứ nhất leo lên đầu thành lại là quân đội của Nhạc Phi.
Nhạc Phi phái năm trăm đội cảm tử thừa thế xông lên đầu thành, mở cửa thành nam. Quân đội của Nhạc Phi và Ngô Giai gần như giết vào trong thành cùng lúc, sau đó Trương Tuấn cũng tấn công vào thành bắc.
Lưu Lân dẫn hai vạn quân đội bùng nổ chiến đấu kịch liệt trên đường phố với quân Tống ở trong thành, chỉ là binh lực của gã quá yếu, chỉ giữ được không tới nửa canh giờ, liền bị quân Tống công diệt. Lưu Lân cũng bị quân Tống bắt được ở miếu Thành Hoàng, quân Tống thu phục Lạc Dương thành công.
Lý Diên Khánh lập tức mệnh lệnh quân đội của Ngô Giai và Trương Tuấn trở về Hà Đông, chuẩn bị phối hợp mười vạn đại quân của Lưu Kỹ tiến đánh Hà Bắc. Quân đội của Nhạc Phi lưu lại một vạn trấn thủ Lạc Dương, bảy vạn đại quân còn lại đi Biện Lương, tham dự đại chiến vây công Biện Lương.
Tề quân Lưu Dự khi thắng khi bại, toàn bộ Trung Nguyên chỉ còn lại một tòa thành lớn Biện Lương, quân đội trong tay cũng chỉ còn lại hai vạn năm ngàn người. Lưu Dự lập tức hạ lệnh chiêu mộ năm vạn quân đội trong thành, lại bị dân chúng Biện Lương chống lại mạnh mẽ, thời gian ba ngày chỉ có hơn ngàn người báo danh.
Thái độ của dân chúng Biện Lương khơi dậy lửa giận của Lưu Dự, gã hạ lệnh cưỡng ép bắt dân phu trong thành, chẳng qua lại bị Phạm Quỳnh khuyên can. Nếu như những tân binh đầy oán hận trong lòng này mở thành đầu hàng quân Tống, hậu quả khó mà lường được.
Lưu Dự cũng hiểu được không ổn, cuối cùng hủy bỏ mệnh lệnh bắt dân phu, chẳng qua dù thế vẫn dẫn tới sự phẫn nộ mạnh mẽ của bách tính trong thành, trong thành không ngừng truyền đi tin tức binh sĩ đi lẻ bị giết.
Lúc này mười vạn đại quân của Hàn Thế Trung và Lưu Quang Thế đã tới thành nam Biện Lương. Lý Diên Khánh tự mình dẫn mười vạn đại quân cũng đã tới thành đông Biện Lương. Nhạc Phi dẫn bảy vạn đại quân đang hối hả chạy tới Biện Lương, hai mươi bảy vạn quân Tống cùng đi săn Biện Lương, gấp mười lần so với Tề quân, khiến Lưu Dự hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Hiện giờ hi vọng duy nhất của Lưu Dự chính là chờ Kim binh của Hoàn Nhan Tà Dã giết qua Hoàng Hà tới cứu mình.
Gần như mỗi ngày Lưu Dự đều đứng trên đầu thành nhìn ra hướng bắc, gã chỉ hi vọng kỵ binh Kim quốc bỗng nhiên giết tới như phô thiên cái địa. Đáng tiếc ngày qua ngày gã nhìn, phương bắc vẫn không có gì hết, cái bóng Kim binh cũng không có.
- Điện hạ, trở về đi! Mặt trời quá độc rồi.
Hiện giờ đang vào mùa hạ nóng bức, mặt trời nóng bỏng giống như ngọn lửa, chỉ đứng đó một lúc đã mồ hôi đầm đìa.
Lưu Dự thở dài, quay người đi xuống dưới thành. Đúng lúc này, tiếng trống trận dưới thành bỗng nhiên gõ vang, binh sĩ Tề quân dựa thành nghỉ ngơi lục tục chạy lên đầu thành, trận địa căng thẳng sẵn sàng đón địch. Tiếng trống trận không ngừng trong đại doanh quân địch, nhưng không có dấu hiệu tấn công. Mặc dù các binh sĩ bị phơi nắng đầu đầy mồ hôi, khổ sở khác thường, lại không dám xuống thành.
Đúng lúc này, một nhánh đại quân trùng điệp đánh tới từ phía tây, trên cờ lớn viết một chữ Nhạc, chính là quân đội của Nhạc Phi đánh tới.
Nhưng quân đội của Nhạc Phi không phát động tiến công, mà tập trung ở đại doanh, hội hợp với chủ lực quân Tống.
- Điện hạ, đoán chừng quân Tống chỉ đang tiêu hao tinh lực và thể lực binh sĩ, không có dự định công thành.
Lưu Dự lắc đầu, dù là thế, phòng ngự đầu tường cũng không thể coi thường. Lúc này, Phạm Quỳnh chạy tới đề nghị:
- Điện hạ, không bằng để các binh sĩ chia ba ban thay phiên lên thành phòng ngự, như vậy có thể bảo đảm phần lớn binh sĩ nghỉ ngơi.
Lưu Dự suy nghĩ:
- Vậy cứ quyết định thế đi!
Dưới mệnh lệnh của Phạm Quỳnh, từng đội quân bắt đầu lui xuống dưới thành, cuối cùng chỉ để lại sáu ngàn người trên đầu thành.
Lưu Dự quan sát một lát, thấy quân Tống quả thực không có dấu hiệu công thành, gã cũng xuống thành rời đi.
Bởi vì Nhạc Phi tới, Lý Diên Khánh tổ chức bàn bạc quân sự lâm thời, do bốn người Vương Quý, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung và Lưu Quang Thế tham gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận