Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 191: Mâu thuẫn mới hiện.

Chương 191: Mâu thuẫn mới hiện.Chương 191: Mâu thuẫn mới hiện.
Ba huynh đệ họ Nguyễn đã xuống nước dò xét tình huống, Tống Giang đành sốt ruột chờ đợi trên bờ. Sau chừng nửa canh giờ, Nguyễn Tiểu Ngũ nhảy lên khỏi mặt nước, Tống Giang vội hỏi:
- Thế nào, có cách nào vớt lên không?
Nguyễn Tiểu Ngũ lắc đầu:
- Đại ca, thuyền đều lật úp dưới nước, cửa vào khoang thuyền còn bị khóa kín bằng xích sắt, chúng ta hoàn toàn không thể vào được.
- Vậy có thể đục phá vách thuyền ra không?
Ngô Dụng hỏi.
Nguyễn Tiểu Ngũ cười khổ:
- Năm mươi chiếc thuyền lớn này đều là thuyền biển trọng tải ngàn thạch, vách thuyền hết sức kiên cố, có hai lớp trong ngoài, bên trong có thể còn có đá lớn chặn lại, khó khăn không phải bình thường, nếu phái hơn trăm thợ lặn tới, cũng phải mất một hai tháng, mới có thể phá vỡ một hai chiếc thuyền, nhưng mà…nơi đây không phải là Lương Sơn Bạc!
Lúc này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tống Giang, Tống Giang cảm thấy hết sức khổ sở, hồi lâu sau, y đành phải thở dài nói:
- Thân phận chúng ta đã bị bại lộ, ở lâu ở Giang Nam không an toàn, trở về đi!
Sự hứng thú của mọi người đều tan biến, một bầu nhiệt huyết như bị giội một gáo nước lạnh, ai nấy mặt mày ủ rũ, đành phải theo Tống Giang rời khỏi Tô Châu, trở về Lương Sơn Bạc.
Mười ngày sau, nhóm người Lý Diên Khánh tới huyện Trần Lưu, họ cũng không vào thành, mà nghỉ ngơi ăn cơm trong một quán rượu bên ngoài huyện thành. Đến nơi này, Lý Diên Khánh cũng muốn chia tay với Triệu Giai.

Chuyến đi Giang Nam lần này, Lý Diên Khánh cũng hoàn toàn nhìn thấu vị Gia Vương điện hạ này. Không thể phủ nhận, Triệu Giai có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như rộng lượng, thiện lương, nhường nhịn, bình dị gần gũi, thậm chí mình nói gì nghe nấy.
Nhưng những ưu điểm này lại là một sự mềm yếu, nhượng bộ và không quả quyết, thậm chí mình nói gì nghe nấy cũng bởi vì tai gã quá mềm, không có chủ kiến của mình, càng không cần nói tới thiếu sự thiết huyết, càng không có gen sát phạt quả đoán.
Khó trách Triệu Cát cực kỳ yêu thích đứa con trai này, Triệu Giai hoàn toàn là một phiên bản khác của Triệu Cát.
Lý Diên Khánh vốn hi vọng Triệu Giai có thể thay thế Tống Khâm Tông Triệu Hoàn trong lịch sử, nhưng kết quả lại khiến Lý Diên Khánh cực kỳ thất vọng, coi như Triệu Giai thay thế Triệu Hoàn, chẳng qua cũng chỉ là một Tống Khâm Tông khác mà thôi.
Nhưng Lý Diên Khánh cũng tự khuyên mình, thời gian còn dài, con người cũng sẽ thay đổi, không thể vì góc nhìn nhất thời liền tùy tiện kết luận một người, việc này còn nhiều thời gian, hắn còn cần quan sát thêm mấy năm.
Ngay khi Lý Diên Khánh cảm thấy thất vọng đối với Triệu Giai, trong lòng Triệu Giai cũng có chút thay đổi vi diệu đối với Lý Diên Khánh. Lúc giết Chu Trùng ở Tô Châu, trong lòng gã đã gieo hạt giống bất mãn đối với Lý Diên Khánh, hiện giờ hoàn thành nhiệm vụ, nguy hiểm đã qua, hạt giống bất mãn này bắt đầu mọc rễ nảy mần và sinh trưởng khỏe mạnh.
Triệu Giai bất mãn Lý Diên Khánh bắt nguồn từ việc trái với điều ước cùng cha con Chu thị. Lý Diên Khánh rõ ràng đã đàm phán điều kiện với Chu Trùng, sau khi lừa gạt bí mật của Chu Trùng, lại không chút do dự giao Chu Trùng ra giết chết. Đại trượng phu lời hứa ngàn vàng, căn bản không có thành ý bảo vệ đối phương, vậy thì tại sao phải đáp ứng? Lý Diên Khánh có thể không cần thành tín, nhưng gã thì sao? Từ nhỏ đến lớn Triệu Giai chưa từng thất tín, hiện giờ danh dự của gã lại dính vào vết nhơ.
Một chuyện khác khiến Triệu Giai bất mãn đó là thuyền đắm, mãi đến lúc qua Trường Giang, Triệu Giai mới tỉnh táo lại, Lý Diên Khánh căn bản không muốn đem khoản tài phú này chở về Biện Kinh, không muốn để khoản tài phú này tiến vào nội khố của phụ hoàng.
Mặc dù Triệu Giai cũng không hi vọng phụ hoàng dùng khoản tài phú này tiêu xài hưởng lạc, nhưng gã tức giận không phải bản thân chuyện đắm thuyền, mà là Lý Diên Khánh tâm cơ âm trầm, còn có lòng dạ ngoan độc của hắn.
Lý Diên Khánh hoàn toàn không có sự thuần phác đơn thuần vốn có ở tuổi này của hắn. Trái lại, hắn giống như người trung niên nhìn thấu tang thương đời người, trong lòng tràn ngập bóng tối ngươi lừa ta gạt, khiến Triệu Giai cực kỳ phản cảm.
Triệu Giai thích Gia Cát Lượng quang minh vĩ đại, tuyệt đối không thích Tư Mã Ý tâm cơ thâm trầm, càng không thích Giả Hủ thủ đoạn độc ác, Lý Diên Khánh hoàn toàn không phù hợp hình tượng mưu sĩ trong lòng gã.
Triệu Giai thầm hạ quyết tâm, Lý Diên Khánh có thể làm chiến tướng dưới tay gã, nhưng gã tuyệt đối không thể tiếp tục nghe bất cứ mưu kế hay đề nghị gì của hắn.
Mặc dù hai người đã có tâm tư riêng của mình, nhưng ngoài mặt vẫn khách khí như cũ. Triệu Giai cười nói:
- Sau khi trở lại kinh thành, Lý thiếu quân dự định làm gì?
- Đương nhiên là yên tĩnh đọc sách, ta chuẩn bị tham gia khoa cử năm sau.
- Đây là chuyện tốt! Lý thiếu quân phải học cho giỏi, thực sự hiểu được lời dạy của thánh nhân, ta cũng hi vọng Lý thiếu quân có thể làm người đường đường chính chính, đối đãi chân thành với mọi người, nhận được lòng tin của người khác!
Lý Diên Khánh cười không nói. Hắn tin tưởng lúc Triệu giai bị mười mấy vạn bách tính Tô Châu vây quanh tuyệt đối sẽ không nói những lời này với mình. Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Điện hạ dạy bảo, ta nhớ kỹ.
Triệu Giai lấy ra một chồng thư giao cho Lý Diên Khánh:
- Đây là thư qua lại giữa Đồng Quán và Chu Miễn, hết thảy có sáu phong, còn một bản sổ sách ghi chép, ngươi xử lý đi!
- Điện hạ không có ý định tự tay giao cho Đồng Quán sao?
- Chuyện này… ta và Đồng Quán giao tình không sâu, ta sợ tiếp xúc nhiều sẽ bị người khác hiểu lầm, vẫn thỉnh cầu hiền đệ giao cho hắn thay ta đi!
- Được! Ta nhất định làm thay.
Lý Diên Khánh nhận thư cất kỹ. Triệu Giai uống một ngụm rượu, lại khẽ cười nói:
- Đánh trận coi trọng thưởng phạt phân minh, lần này hiền đệ tới Giang Nam lập được công lớn, ta nhất định phải luận công khen thưởng. Hiền đệ có nhu cầu gì cứ mở miệng, lần này không thể khiêm nhường giống như lần trước.
Có lúc quá nhiệt tình sẽ biểu hiện như một loại chột dạ, ví dụ như Triệu Giai trước giờ đều gọi Lý Diên Khánh là Lý thiếu quân, nhưng hôm nay lại lần đầu gọi hắn là hiền đệ, nghe giống như quan hệ càng gần, trên thực tế lại càng xa.
Lại ví dụ như nhất định muốn luận công ban thưởng cho Lý Diên Khánh, nghe như rất quan tâm thuộc hạ, nhưng trên thực tế lại ngầm nói tiền hàng thanh toán xong, Triệu Giai không muốn nợ ân tình Lý Diên Khánh.
Chẳng qua, đây cũng không thể chỉ trách Triệu Giai, dù sao gã cũng là hoàng tử, đặc điểm lớn nhất của hoàng tử là luôn cao cao tại thượng, lúc nhờ vả người khác họ sẽ buông tư thái, chỉ khi nào làm xong việc, họ sẽ khôi phục thân phận và tâm tính siêu nhiên của hoàng tử, đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến cho các hoàng tử rất khó kết giao bằng hữu chân chính, lúc dùng người coi như bạn thân, lúc không cần bỏ đi như chó.
Chỉ là cụ thể tới trên người Triệu Giai, gã còn một loại tâm tư khác không muốn người khác biết mà thôi.
Quan hệ quân tử nhạt như nước, Lý Diên Khánh cũng không muốn đi lại quá gần cùng Triệu Giai. Hắn suy nghĩ liền nói:
- Tiệm son Nhiễm Hồng Vương gia cũng là sản nghiệp của Chu Miễn, nếu như bị thanh toán, liền giao cửa hàng này cho ta đi!
Triệu Giai chỉ sợ Lý Diên Khánh khiêm tốn, không chịu đưa ra yêu cầu. Lý Diên Khánh đã đưa ra yêu cầu, Triệu Giai không chút do dự nói:
- Vậy chúng ta nói rõ, lấy tiệm son Nhiễm Hồng Vương gia làm ban thưởng công lao cho hiền đệ!

Lý Diên Khánh đến Biện Kinh vào hoàng hôn ngày thứ hai. Hắn không vội về Thái Học, mà đi thẳng tới tiệm son ở Tân Kiều. Cửa hàng son phấn làm ăn vẫn thịnh vượng như trước, điểm này khiến Lý Diên Khánh hết sức vui mừng.
Rất nhiều cửa hàng đều mới đầu thì nóng nảy, nhưng không lâu sau sức nóng qua đi, liền suy bại nhanh chóng. Thị trường đồ trang điểm mà hắn cân nhắc lúc trước là một con đường phồn vinh lâu dài, cho nên mới quyết định đi con đường đồ trang điểm, hiện giờ xem ra, con đường này không chọn sai.
Chẳng qua Lý Diên Khánh vẫn phát hiện một số thay đổi rất nhỏ, người xếp hàng mua nước hoa ít, nhưng trong cửa hàng lại nhiều người, nguyên nhân hắn cũng đoán được, son phấn Trương Cổ Lão cũng có nước hoa thượng thừa, mà họ cũng có son phấn tốn nhất khiến khách hàng lưu luyến quên về.
Thú vị là, trong đội ngũ mua nước hoa lại xuất hiện bóng dáng đàn ông. Chẳng lẽ đàn ông cũng bắt đầu dùng nước hoa Lan Đại hay sao? Hay là hắn suy nghĩ quá nhiều, người ta chỉ muốn cho nương tử một niềm vui bất ngờ.
- Tiểu quan nhân!
Một thân hình cường tráng vọt ra từ trong hẻm nhỏ bên cạnh, chính là Thiết Trụ, gã cầm một cây côn sáp ong, tinh thần rất phấn chấn.
- Hôm qua Hỉ Thước còn nói tiểu quan nhân hẳn là về rồi, giờ quả thực trở về rồi.
Lý Diên Khánh phát hiện dường như gã cường tráng hơn trước, liền cười nói:
- Thiết Trụ, ngươi bắt đầu luyện võ sao?
- Ha ha! Sao tiểu quan nhân biết, ta luyện võ trong một võ quán, đã hai mươi ngày, không chỉ lực lượng gia tăng, sư phụ còn khen ta luyện bổng pháp rất tốt, có muốn ta luyện hai chiêu cho tiểu quan nhân hay không?
- Hôm nào đi! Cha ta đâu?
- Mười ngày trước Tam thúc đi huyện Trần Lưu, hai ngày này cũng sắp trở về rồi!
Lý Diên Khánh khẽ gật đầu, hắn cũng vừa vặn trở về từ huyện Trần Lưu, sao lại không gặp?
- Hắn tới huyện Trần Lưu làm gì?
- Đi xem trang viên Bách Hoa. Trịnh lão đầu chúng ta mua son trước kia, hắn muốn bán công xưởng và vườn hoa, dường như giá cả không đắt, Tam thúc rất động tâm, liền tới huyện Trần Lưu cùng Trịnh lão đầu.
Lý Diên Khánh im lặng nửa ngày, hắn khuyên phụ thân tạm thời không nên mua công xưởng, giữ tiền lại chuẩn bị tiếp nhận tiệm son Vương gia, nhưng phụ thân vẫn không nhịn được.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ đành hỏi:
- Vậy bây giờ ai trông tiệm?
- Đương nhiên là chưởng quỹ mới tới rồi!
Lúc này, Lý Diên Khánh nhìn thấy một trung niên mập mạp cực kỳ ôn hòa đi ra từ trong tiệm, cung kính tiễn hai vị khách hàng nữ ra cửa. Lý Diên Khánh bĩu môi:
- Là hắn sao?
- Chính là hắn!
Thiết Trụ nhỏ giọng nói:
- Hắn họ Ngô, cũng là người huyện Thang Âm chúng ta, vốn là chưởng quỹ tiệm som An Dương Hoa Ký, làm tại nơi này hơn ba mươi năm, Tam thúc liền đào hắn tới.
Lý Diên Khánh giật mình, tiệm son Hoa Ký là tiệm son lớn nhất Tương Châu, phụ thân tiến bộ như vậy từ lúc nào, lại học được đào góc tường người khác.
- Ngài khoan nói, Ngô chưởng quỹ này rất hiểu chuyện, không chỉ hiểu son phấn, lại biết làm ăn. Hắn đề nghị Tam thúc làm một số lượng hộp tốt nhất, chứa nguyên bộ son phấn, nước hoa, phấn lót, mực thơm, dầu bôi tóc, bánh thơm, gương vào trong hộp bán, trên hộp in ba chữ vàng Bảo Nghiên Trai, bán mười quan tiền một hộp, bán rất tốt, rất nhiều người đều mua làm quà tặng, đã trở thành quà tặng quý giá ở kinh thành.
Lý Diên Khánh thầm gật đầu, xem ra phụ thân đào đúng người, chưởng quỹ này rất có ý thức nhãn hiệu, không hổ là chưởng quỹ chuyên nghiệp, hiểu kinh doanh hơn cha hắn nhiều.
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, vôi jvangf hỏi:
- Có người đưa dầu cá tới không?
Lý Diên Khánh chậm trễ không ít thời gian trên đường, hắn đoán chừng dầu cá đã sớm tới rồi.
- Hóa ra số dầu kia thực sự là tiểu quan nhân mua, chúng ta đều nói trời đã nóng lên, mua nhiều dầu cá như vậy không sợ hỏng sao? May Dương di có biện pháp, thuê một nơi chứa trong một hầm băng, tiền thuê mỗi ngày cần một trăm văn tiền. Tiểu quan nhân, ngài mua quá nhiều, chúng ta căn bản ăn không được, mỗi ngày ăn cơm chiên dầu cá, dạ dày đều muốn ói ra nước chua.
Lý Diên Khánh cười ha ha:
- Số dầu cá kia không phải để các ngươi ăn, là dùng để làm son thơm.
Thiết Trụ lập tức thở phào, may mắn không phải ăn, nếu không bọn họ ăn mấy năm cũng không hết, trên người đã sắp mọc vảy cá rồi.
Lý Diên Khánh không khỏi thầm tán dương Dương di thông minh, đây thực sự cũng là biện pháp hắn nghĩ tới, Biện Kinh có không ít hầm băng thương nghiệp, chôn sâu dưới đất, mùa đông để nhiều băng xuống, sau đó dùng bao tả chứa mảnh vụn gỗ hút nóng, khiến khối băng bốn mùa không đổi, vừa có thể làm đồ uống mùa hè, cũng có thể cho thuê chứa thịt mùa hè, đơn giản là tủ lạnh thiên nhiên, làm ăn mùa hè cực kỳ náo nhiệt.
- Hẳn là còn chút tro than nữa!
- Có! Còn không ít nữa, đặt trong kho hàng ở bên đường Liên Trì. Nói ra thực buồn cười, lão Nhị Lưu gia còn tưởng rằng thứ gì tốt, cầm sọt lớn chạy tới chấm mút, kết quả phát hiện là tro than, hắn tức giận hùng hổ trở về.
Lý Diên Khánh nhịn không được bật cười:
- Nhang muỗi của Lưu gia làm chưa?
- Đã làm rồi, bên kia họ nhiều muỗi, đã bán rồi, nghe nói bán không tồi, mỗi ngày có thể kiếm được hai quan tiền.
Lý Diên Khánh lập tức cười thiếu chút nữa phun ra ngoài, người thành thật hài hước sẽ khiến người ta có được điểm cười không tưởng tượng nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận