Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 96: Kỹ chấn Kỳ Lân.

Chương 96: Kỹ chấn Kỳ Lân.Chương 96: Kỹ chấn Kỳ Lân.
Lô Tuấn Nghĩa không nhịn được lại cao giọng nhắc nhở Yến Thanh:
- Tiểu Ất, một chiêu phân thắng thua!
Yến Thanh còn tưởng rằng chủ nhân để gã đánh đòn phủ đầu, một chiêu đánh bại Lý Diên Khánh. Cơn giận gã giấu trong lòng lập tức bùng nổ, hét lớn một tiếng, đao quang từ bốn phương tám hướng bổ tới Lý Diên Khánh.
Đao pháp của Yến Thanh được chân truyền của Lô Tuấn Nghĩa, hư hư thật thật, biến hóa khó lường, lại rực rỡ như hoa rụng, trăm ngàn cánh hoa trôi tới Lý Diên Khánh, hoàn toàn không biết đâu là thực, đâu là ảo.
Chung quanh nhiều tiếng hô kinh ngạc. Vương Quý, Nhạc Phi và Thang Hoài đều cực kỳ lo lắng, đao pháp của Yến Tiểu Ất này lăng lệ, tốc độ lại cực nhanh, Diên Khánh công thủ trên thực tế chỉ có ba chiêu kiếm pháp, hắn chống đỡ được sao?
Lô Tuấn Nghĩa cũng hơi đắc ý, khẽ nói với Chu Đồng:
- Sư phụ cảm thấy đao pháp của nghĩa tử đồ nhi thế nào?
Chu Đồng vuốt râu cười nói:
- Hắn sử dụng đích thị là Phản Bát Quái Đao!
- Đúng vậy!
Lô Tuấn Nghĩa cười nói:
- Lúc trước sư phụ truyền ta Bát Quái Đao, tám tám sáu mươi tư đường, đồ nhi đem ba mươi hai đường sau đổi với ba mươi hai đường đầu, trở thành Phản Bát Quái Đao, biến hóa càng thêm quỷ dị, thần bí khó lường. Đô nhi mang theo Yến Thanh tới hơn ba mươi võ quán hai đường Hà Bắc luận bàn, không một lần bại. Yến Thanh khổ luyện ba năm, cảm nhận được biến hóa trong đó, hiện giờ càng thêm thành thạo.
Chu Đồng thản nhiên nói:
- Chỉ sợ luận võ với Diên Khánh, Bái Quái Đao có nhiều biến hóa cũng không chút ý nghĩa nào.
- Vì sao?
- Ngươi xem một chút thì biết.
Lô Tuấn Nghĩa không hiểu ý tứ những lời này của sư phụ, gã ngưng thần nhìn lại Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh đứng trên giáo trường lại không nhúc nhích tí nào. Mặc dù đao pháp của Yến Thanh lăng lệ, hàn quang lóa mắt, nhưng biến hóa bao nhiêu cũng không rời bản chất, một đao cuối cùng chắc chắn bổ về phía mình, Lý Diên Khánh liền chờ đợi đao cuối cùng của gã.
Yến Thanh tới gần Lý Diên Khánh, gã bỗng nhiên liên tục bổ mười ba đao, ánh đao bổ tới Lý Diên Khánh từ bốn phương tám hướng, nhưng mười ba đao đều là đao giả, một đao thực sự lại giấu trong ánh đao, vô thanh vô tức bổ tới cổ và ngực Lý Diên Khánh. Một đao kia vô cùng nhanh chóng, nhưng Lý Diên Khánh vẫn bất động, sắc mặt Chu Đồng hơi biến, lão cảm thấy Lý Diên Khánh hơi khinh địch.
Đúng lúc này, Lý Diên Khánh lui về phía sau, thân hình nhanh như quỷ mị, trong nhảy mắt chuyển qua bên cạnh Yến Thanh, đoản kiếm lập tức xuất thủ. Một đao của Yến Thanh chém trượt, trong lòng thầm kêu không ổn, đang muốn đưa ngang đao che lại, liền cảm thấy cánh tay bị trúng một kích, Liễu Diệp Cương Đao trong tay suýt nữa nắm không chắc.
Lý Diên Khánh đã lui ra ngoài một trượng, mỉm cười nhìn gã. Lô Tuấn Nghĩa vô tay hô to:
- Kiếm pháp hay!
Gã rốt cuộc hiểu được ý của sư phụ, trên thực tế Lý Diên Khánh chỉ có một chiêu, đó chính là nhanh, một kiếm chế địch, dù đao pháp của Yến Thanh biến hóa đa đoan, nhưng không ngăn được một kiếm cực nhanh của Lý Diên Khánh.
Chu Đồng cũng vuốt râu gật đầu, thân hình Lý Diên Khánh cực nhanh, hậu phát chế nhân, cược kỳ ngắn gọn thực dụng, kiếm pháp quả thực rất cao minh, chẳng qua đọ sức trên ngựa thì chưa hẳn.
Chu Đồng nhìn ra nhược điểm của Lý Diên Khánh, dựa vào công phu tiểu xảo có thể chiến thắng, nhưng trong đọ sức sa trường thực sự, hai bên đều là binh khí dài, chỉ dựa vào một cây đoản kiếm, sao có thể là đối thủ của tướng địch? Đọ sức trên sa trường lại xem tốc độ ngựa, nếu như ngựa không nhanh, thân hình có nhanh cũng không có ý nghĩa.
Chu Đồng thầm hạ quyết tâm, lão không chỉ muốn dạy Lý Diên Khánh cưỡi ngựa bắn cung, còn muốn dạy hắn chút công phu trên ngựa mới được.
Lúc này, mặt Yến Thanh tràn ngập xấu hổ, gã đã hiểu được, mình bị sống kiếm của đối phương đánh trúng cánh tay, nếu đối phương dùng lưỡi kiếm, cánh tay của gã sẽ không còn, lần luận võ này gã thua tâm phục khẩu phục.
Gã ôm quyền thi lễ với Lý Diên Khánh:
- Đa tạ tiểu quan nhân hạ thủ lưu tình, Yến Thanh mặc cảm!
- Yến ca nhi khách khí rồi, Diên Khánh may mắn đắc thủ.
Học sinh chung quanh vang lên tiếng vỗ tay, thân hình của Lý Diên Khánh quá nhanh, rất nhiều người không thấy rõ ràng xảy ra chuyện gì, mãi đến khi Yến Thanh nhận thua, họ mới biết được Lý Diên Khánh thắng.
Vương Quý vẫn luôn chướng mắt chiêu phòng ngự mà Lý Diên Khánh dạy gã, hiện giờ tận mắt trông thấy, trong lòng không khỏi hơi buồn bực, khẽ nói với Thang Hoài:
- Sớm biết chúng ta cũng học một ít chiêu số của lão Lý.
Nhạc Phi bên cạnh lắc đầu:
- Không học được, hắn thủ thắng không ở chiêu số, mà là thân pháp nhanh, ta từng luyện qua chiêu phòng ngự vừa rồi của hắn, hoàn toàn không giống với hắn ra tay, chúng ta vẫn nên tự luyện võ nghệ của bản thân.
- Thế nhưng ta có võ nghệ gì để luyện?
Vương Quý nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thang Hoài lắc quạt nhỏ mạ vàng cười nói:
- Thiên Vương Tiên Bái! Trước đánh học đường Lộc Sơn…
- Ngươi đi luôn đi!
Vương Quý không chờ gã nói xong, một tay đẩy gã ra.
Nhạc Phi thấp giọng nói:
- Lô Tuấn Nghĩa muốn lên sàn, mau nhìn đi!
Vương Quý và Thang Hoài vội vàng nín thở, mở to mắt nhìn lại.
Lúc này, Lô Tuấn Nghĩa đã xoay người lên ngựa, tay cầm một cây Thủy Hỏa Côn, gã từ xa cười nói:
- Lý thiếu lang, ta là đặc biệt tới thỉnh giáo kỹ năng ném đá của ngươi, ta để ngươi ra tay trước ba lần, nếu ngươi có thể đánh trúng ta, ta sẽ nhận thua, nếu ba lần ra tay đánh không trúng ta, ta sẽ ra tay bắt ngươi xuống ngựa, thế nào?
Đúng như lời Chu Đồng nói, Lô Tuấn Nghĩa ham võ như mạng, nghe nói nơi nào có võ nghệ cao minh, gã không tiếc ngàn dặm xa xôi cũng muốn chạy tới luận bàn học tập. Gã nghe nói Bạch Thị Tam Hùng bị Lý Diên Khánh giết chết, lại nghe nói Lý Diên Khánh ném đá cao mình, liền có lòng đến lĩnh giáo một phen. Quan trọng hơn là, Lý Diên Khánh này rất có thể là sư đệ của mình, chẳng lẽ sư phụ còn có bản sự cao minh nào chưa truyền thụ của mình chăng?
Ngay khi Lý Diên Khánh vừa rời khỏi phủ Đại Danh, Lô Tuấn Nghĩa đã theo tới.
Lý Diên Khánh nhìn Chu Đồng một chút, Chu Đồng gật đầu, để hắn buông tay hành động.
Lý Diên Khánh cũng xoay người lên ngựa, lấy ra mấy viên đá từ trong túi da. Đá của hắn đều nhờ người dùng đá hoa cương mài thành, ngoại hình nhìn như bí đỏ, tám mặt hình lăng, nặng hai lạng, cảm giác rất tốt, xa nhất có thể ném trúng ngoài ba mươi bước.
Lý Diên Khánh nhớ kỹ Hồ đại thúc dạy bảo, luyện tập thêm kỹ thuật ném đá, năm năm qua, trình độ ném đá của hắn đã lô hỏa thuần thanh, bản thân hắn suy nghĩ không ít chiêu thức đấu pháp, cũng lấy tên tương ứng, ví dụ như Tinh Nguyệt Huy Ánh, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Mai Tề Trán vân vân.
Nhưng Lý Diên Khánh cũng ngộ được một đạo lý từ kiếm pháp mà Hồ đại thúc dạy hắn, võ công thiên hạ, duy mau bất phá, ném đá cũng như vậy, muốn đối phương xử chí không kịp đề phòng, vô lực chống đỡ, vậy tốc độ ném đá của hắn chắc chắn phải nhanh, ‘nhanh, hung, ác, chuẩn’ khiến đối phương không kịp phản ứng, đây mới là luyện tới tinh thâm, luyện loại ném đá xinh đẹp kia cũng không hề có ý nghĩa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận