Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 81: Lại về huyện thành.

Chương 81: Lại về huyện thành.Chương 81: Lại về huyện thành.
Mọi người cười vang, hóa ra Lý tiểu ca một kiếm cắt đai lưng đối phương, đây không phải thắng sao? Mọi người cùng vỗ tay hô lên.
Lúc này Lý Văn Hữu tỉnh táo lại, gã quay đầu nhìn Trương Quân Bảo, thản nhiên nói:
- Ngươi thua rồi!
Thang Liêm ở bên khẽ cười nói:
- Cử nhân võ giải quả thực hạ thủ lưu tình.
Trương Quân Bảo bị đánh mặt trước mọi người, ngoài mặt vừa thẹn vừa giận, cực kỳ khó coi. Gã đi nhanh tới trước mặt Trương Kiều, hung dữ mắng:
- Đồ vô dụng!
Trương Kiều xấu hổ không chịu nổi, một tay cầm kiếm, một tay nắm trường bào, ngay cả đai lưng cũng không đoái hoài tới nhặt, cúi đầu bước nhanh rời đi, gã không muốn ở lại nơi này thêm giây phút nào.
Trong này chỉ có Lưu võ sư hãi nhiên biến sắc, gã là người trong nghề, một kiếm cao mình này của Lý Diên Khánh chỉ có gã rõ ràng nhất, chỉ có thể dùng nhanh, chuẩn, ác để hình dung, nếu là thực chiến, Trương Kiều đã bị mở ngực mổ bụng, thiếu niên này mới lớn bao nhiêu, tại sao kiếm thuật lại lợi hại như thế?
Vương Quý và Nhạc Phi hoan hô xông tới, ôm chặt Lý Diên Khánh cùng chúc mừng thắng lợi, Thang Hoài lại hơi ngượng ngùng đi tới trước mặt Lý Diên Khánh cười nói:
- Kiếm pháp hay!
Luận võ kết thúc, mọi người ồn ào đi tới vị trí ăn cơm. Vương Vạn Hào vỗ vai Trương Quân Bảo áy náy nói:
- Lão Trương, lần này ngại quá, lần sau dùng thuyền, ta nhất định ưu tiên cho ngươi.
Trương Quân Bảo quả thực bất đắc dĩ trong lòng, đành hung hăng trừng mắt với Lý Văn Hữu, ôm hận rời đi. Hôm nay gã thua không có lời nào để nói, chỉ có thể sau này nghĩ biện pháp thu thập Lý gia.
Vương Vạn Hào nhìn bóng lưng của gã, lắc đầu. Người này lòng dạ nhỏ hẹp, muốn đâm sau lưng Lý gia, cuối cùng lại tự rước lấy nhục, tội gì khổ như thế?
Vương Vạn Hào đi tới trước mặt Lý Văn Hữu chắp tay chúc mừng:
- Chúc mừng Lý huynh, có dũng có mưu, thắng rất đẹp!
Lý Văn Hữu mặt mày sáng lạn, trong mắt lóe ra ánh sáng. Gã híp mắt nói với Vương Vạn Hào:
- Hiện giờ ta chỉ quan tâm ngươi nhanh nhất đưa thuyền tới cho ta lúc nào?
Vương Vạn Hào cười ha ha một tiếng:
- Lý huynh đừng nóng vội mà! Ta đã đáp ứng, sao lại đổi ý!
- Cứu binh như cứu hỏa, ta có thể không vội sao?
Vương Vạn Hào suy nghĩ một chút nói:
- Đội tàu ngay ở trên mương Vĩnh Tế, ngươi có thể tùy thời mượn đi. Nhưng ta phải nói rõ ràng, giá cả ta không nhường, ngươi nhất định phải thêm năm thành trên giá thuyền bình thường.
- Không có vấn đề, ngươi cho ta giá thuyền cao nhất, hiện tại ta sẽ tới huyện An Dương, rượu ta không uống nữa, sau này bày rượu xin lỗi ngươi.
Vương Vạn Hào thấy gã nóng vội, liền phân phó quản sự đi chuẩn bị thuyền. Lý Văn Hữu lại đi tới trước mặt Lý Diên Khánh, đứa trẻ này không hổ là được linh hồn Đại tổ phụ thân, dĩ nhiên khiến cho họ lật được bàn.
Gã vỗ mạnh bả vai Lý Diên Khánh, cực kỳ cảm động nói với hắn:
- Khánh nhi, lần này ta nhìn thấy cái gọi là vinh nhục huyết mạch, đồng tâm hiệp lực trên thân thể ngươi. Lý gia chúng ta có tộc nhân như ngươi, chắc chắn sẽ thịnh vượng phát đạt.
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, trong lòng cũng có một loại xúc động khó hiểu. Khi hắn càng ngày càng dung nhập vào thời đại này, hắn cũng dần cảm nhận được loại tình cảm huyết mạch khó mà cắt đứt được giữa các tộc nhân, cảm nhận được dũng khí phấn đấu không chùn bước vì lợi ích của gia tộc.
- Ta cùng Tộc trưởng bắc thượng An Dương đi! Ta vẫn hơi lo lắng.
Lý Văn Hữu nhếch môi cười nói:
- Không cần, đây chính là thuyền quân đội, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám làm loạn. Ngươi tới Huyện Học đọc sách cho tốt, tranh thủ sớm ngày thi đậu cử nhân. Được rồi! Đạo lý lớn sẽ không nói nhiều, thời gian cấp bách, ta phải đi trước một bước.
Lý Diên Khánh đưa Tộc trưởng ra khỏi cửa lớn, Lý Văn Hữu đi vài bước, lại dừng bước, dường như nghĩ tới điều gì. Gã vỗ trán quay đầu lại cười nói:
- Xem ta hai ngày này hồ đồ, Khánh nhi của chúng ta thi huyện đứng đầu, ta làm Tộc trưởng lại không có ban thưởng, không xứng chức nha!
- Tộc trưởng dự định thưởng cho ta cái gì?
Lý Diên Khánh gãi đầu, cõi lòng đầy mong đợi hỏi.
- Ta liền khen thưởng Đại Nhạn cho ngươi đi!
- Cái gì?
Lý Diên Khánh suýt chút nữa giẫm hụt, nghẹn ngào hô lên.
Tâm tình Lý Văn Hữu cực kỳ thoải mái, gã không nhịn được cười ha ha:
- Chỉ đùa với ngươi một chút, phần thưởng ta cho ngươi đã đưa tới nhà ngươi, ngươi trở về là có thể trông thấy, tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ không thất vọng.
Nói xong, Lý Văn Hữu ngồi lên xe ngựa, vẫy tay với Lý Diên Khánh, xa phu vung roi, xe ngựa nhanh chóng khởi động, chạy nhanh về phía bến tàu mương Vĩnh Tế.
Lý Diên Khánh về nhà đã là lúc đêm khuya, trong thôn khắp nơi yên tĩnh, mỗi nhà đều tối đen, chỉ ngẫu nhiên truyền đến tiếng chó nhà sủa, nghĩ tới bản thân sẽ lập tức rời khỏi thôn nhỏ quê hương tới huyện thành, hắn lại sinh ra chút lưu luyến đối với thôn nhỏ hết sức quen thuộc này.
Đi vào cửa nhà, Lý Diên Khánh vừa nhảy xuống lừa, cửa viện két một tiếng mở ra, Hỉ Thước chạy vội ra, nước mắt ngập tràn nói:
- Tiểu quan nhân, A tỷ đi rồi!
- Nàng đi nơi nào?
Lý Diên Khánh nao nao.
- Không biết!
Hỉ Thước nức nở nói:
- Lúc chạng vạng tối, một nam tử trẻ tuổi tới đón nàng, A tỷ liền đi cùng hắn, ta khuyên A tỷ thế nào cũng không được, nàng cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Lý Diên Khánh hiểu được, chắc chắn là Trương Kiều. Trương Kiều bị mình đánh bại, hắn sẽ không lưu lại huyện Thang Âm, liền thuận tiện mang theo Đại Nhạn cùng rời đi.
- Trở về đi! A tỷ của ngươi không có việc gì.
Lý Diên Khánh dắt lừa đi vào trong viện, hắn thấy đôi mắt Hỉ Thước đỏ ngầu, mặt mũi tràn ngập lo lắng, liền cười an ủi nói với nàng:
- Thanh niên trẻ tuổi kia ta đã gặp buổi chiều, là hạng ba võ cử nhân, cũng không phải lãng tử lỗ mãng, ngươi không cần lo lắng.
Nghe tiểu quan nhân nói như vậy, Hỉ Thước mới thoáng buông lỏng trong lòng. Lúc này, nàng lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Tiểu quan nhân, buổi trưa hôm nay có người đưa tới một con ngựa, nói là lễ vật Tộc trưởng tặng cho tiểu quan nhân.
Lý Diên Khánh vô cùng vui mừng, vứt con lừa lại chạy tới hậu viện. Lễ vật mà Tộc trưởng tặng cho mình lại là một con ngựa.
Vương Quý và Thang Hoài đều có một thớt ngựa cho mình, Lý Diên Khánh cũng đang suy nghĩ mua một con ngựa, nhưng hắn vẫn không nhìn thấy ngựa thích hợp, hoặc là ngựa sức kéo trồng trọt, hoặc là ngựa kéo xe nặng, ngẫu nhiên có một hai thớt ngựa có thể cưỡi, hắn lại ngại màu lông quá tạp chướng mắt.
Không nghĩ tới Tộc trưởng lại suy nghĩ trước thay hắn, Lý Diên Khánh vừa chạy vừa cầu nguyện, ngàn vạn lần là một thớt ngựa tốt khiến hắn hài lòng.
Hắn chạy một hơi tới hậu viện, liền thấy một con ngựa yên lặng đứng trong chuồng súc vật hậu viện, giống như một nam tử cao quý, yên tĩnh lại ưu nhã, Lý Diên Khánh vừa nhìn liền thích nó.
Mặc dù là ban đêm, nhưng vẫn có thể mượn nhờ đèn lồng treo trên lều thấy rõ bộ dạng của con ngựa này, màu lông lờ mờ màu trắng, đầu nhỏ lại đầy đặn, cổ thật dài và có lực, bốn chân thon dài, thể trạng khỏe mạnh. Dưới ánh đèn, đôi mắt nổi bật, sáng lóng lánh, vui mừng hớn hở đang chăm chú nhìn hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận