Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 626: Tin tức kinh thành

Chương 626: Tin tức kinh thànhChương 626: Tin tức kinh thành
Cũng không phải Cao Cầu suy nghĩ thay Cao Thâm mới muốn kéo bản án qua, y thuần túy là muốn chọc Đồng Quán, ta đang chơi xỏ người của ngươi, ngươi làm gì đi!
Sáng sớm hôm sau, Đồng Quán xanh mặt xuất hiện trong Quan nha Xu Mật Viện. Lão bị cấm túc cũng không phải lão không biết tình hình triều đình. Báo cáo hôm qua vừa đưa tới triều đình, tâm phúc lão xếp vào Binh Bộ, Binh Bộ Lang Trung Liễu Khải Minh liền chép lại một bản sao gửi cho lão.
Mặc dù Dương Lân tư thông với người Khương cũng khiến Đồng Quán cực kỳ nổi nóng, nhưng Dương Lân là nhân vật quan trọng lão cài vào Tây Quân, bởi vì ba lần thất bại ở Tây Hạ và chính phạt Liêu quốc, tổn hại hơn ba mươi vạn binh, quyền lực và địa vị trong quân đội của Đồng Quán cũng không lớn bằng lúc trước, tâm phúc lão xếp vào các nơi qua mấy chiến dịch đều tổn thất hầu như không còn.
Lão bỏ ra rất nhiều công sức mới kéo được Dương Lân từ phía Cao Cầu, Đồng Quán vốn muốn đặc biệt đề bạt gã đảm nhiệm Đồng Tri Phủ Kinh Triệu, không ngờ quan gia lại bổ nhiệm Lý Diên Khánh làm Đồng Tri Phủ Kinh Triệu trong lúc cấm túc lão.
Càng không nghĩ tới trong mấy ngày ngắn ngủi, thế cục trú quân Kinh Triệu thay đổi nhanh chóng. Dương Lân bị Lý Diên Khánh bắt lại với tội danh nặng nề, quả thực đánh cho Đồng Quán trở tay không kịp. Lão còn tưởng rằng sau khi xuất chinh Lý Diên Khánh sẽ chậm rãi gọt bớt quân quyền của Dương Lân.
Trên đường đi đều có quan viên đang chào hỏi lấy lòng lão, tựa như lão vừa mới rời khỏi Lao Thành Doanh vậy. Sắc mặt Đồng Quán càng thêm âm trầm, nếu không phải hôm nay lão có việc, lão đã sớm quăng mấy cái bạt tai thật mạnh cho những quan viên không biết tốt xấu này.
Đồng Quán đi vào quan phòng của Cao Thâm, hắng giọng một tiếng. Cao Thâm sớm đã tươi cười ra đón:
- Thái Úy ở nhà điều dưỡng một thời gian, trông sắc mặt tốt hơn nhiều rồi.
Cao Thâm rất biết cách nói chuyện, Đồng Quán nổi giận trong bụng lại không phát ra được, đành hừ một tiếng:
- Cao Đồng Tri hận ta không thể dưỡng bệnh thêm mấy tháng nữa mới đúng chứ!
- Thái Úy nói quá lời, khoảng thời gian này Thái Úy không ở đây, địa vị Xu Mật Viện chúng ta rớt ngàn trượng tại triều đình, ta nói với quan viên thủ hạ, Xu Mật Viên không thể không có Thái Úy tọa trấn!
Sắc mặt Đồng Quán giãn xuống một chút, đi vào quan phòng ngồi xuống. Cao Thâm vội vàng phân phó thủ hạ dâng trà.
Đồng Quán vung tay:
- Không cần phiền toái như vậy, ta chỉ hỏi ngươi một chút chuyện của Dương Lân. Còn chưa có phái người đi xác minh, tại sao ngươi lại đưa báo cáo lên, điều này không hợp quy tắc mà! Nếu như Dương Lân bị oan uổng thì làm sao bây giờ? Cao Đồng Tri, ta biết ngươi là người làm việc theo quy tắc, ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích!
Cao Thâm thở dài:
- Chuyện này Thái Úy quả thực oan uổng ta rồi.
- Lời này là sao?
- Ta vốn cũng muốn xử lý theo quy củ, nhưng vừa sáng hôm qua Cao Thái Úy tìm tới ta, trực tiếp cầm bản án đi, vụ án này là hắn đưa lên, không liên quan tới ta.
- Nhưng Đồng Tri cũng đã ký tên, lại đống dấu, tại sao lại không liên quan chứ?
Cao Thâm cười nhạt một tiếng:
- Đây chỉ là một ân tình mà thôi, ai bảo chức vụ của ta thấp hơn người khác chứ? Nếu như Thái Úy cũng cầm bản án như vậy tìm ta, ta cũng sẽ ký tên đóng dấu như vậy.
Đồng Quán thầm mắng một tiếng cáo già. Lão đương nhiên hiểu được Cao Cầu đâm mình một đao sau lưng, nhưng hiện giờ lão chẳng còn quan tâm tìm tới Cao Cầu tính sổ. Lão trầm ngâm một chút hỏi:
- Đồng Tri cảm thấy vụ án này có khả năng vãn hồi hay không?
Cao Thâm đi tới đóng cửa phòng, nhỏ giọng nói:
- Chiều hôm qua Cao Thái Úy đã trực tiếp đưa vụ án này tới chỗ quan gia, căn bản không trải qua Tri Chính Đường!
- Cái gì?
Đồng Quán lập tức sùi bọt mép, mở to mắt nhìn Cao Thâm:
- Tại sao hắn dám?
- Ta cũng cảm thấy việc này quá ồn ào!
Cao Thâm thở dài một tiếng, lại thấm thía nói với Đồng Quán:
- Chứng cứ của vụ án này vô cùng xác thực, Cao Thái Úy phái tâm phúc của mình đi xác minh rồi, đã không có khả năng lật lại bản án. Việc này lại quan hệ tới người Khương bạo loạn, nói không chừng còn liên quan tới Tây Hạ. Ta tự mình khuyên Thái Úy một câu, cố gắng giữ yên lặng đi! Đừng dẫn lửa lên người mình.
Đồng Quán khắc chế lửa giận trong lòng, gật đầu:
- Đồng Tri nói đúng, có người đang cầm đao chờ ta phía trước! Vụ án này ta nhận thua rồi.
Đồng Quán hết sức buồn bực trong lòng, đẩy cửa ra ngoài, đi tới trong viện, lão ngửa mặt lên trời thở một hơi ngột ngạt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cao Cầu, chúng ta nhìn xem!
- Giết!
Tiếng rống to vang lên trên diễn võ trường, hai đội quân va vào nhau, chém giết kịch liệt. Mười mấy kỵ binh căng thẳng nhìn chằm chằm mỗi binh sĩ đọ sức, kịp thời hô binh sĩ đã ‘bị thương’ hoặc bỏ mình rời khỏi diễn võ trường.
Ở giữa đội ngũ, Hàn Thế Trung đã được đề bạt làm Đại Thống Lĩnh mặt mũi lạnh lùng chăm chú nhìn mỗi binh sĩ trên chiến trường. Gã đánh giá toàn bộ tác chiến mô phỏng, quyết định thắng bại cuối cùng của hai đội quân.
Dương Lân đã bị bắt tám ngày rồi, Lý Diên Khánh chỉnh hợp quân đội hoàn thành, hắn đề bạt Tào Tính và Hàn Thế Trung làm Tả Hữu Thống Lĩnh, Tào Mãnh và Cao Sủng đảm nhiệm Thiên tướng.
Hai ngày tiếp theo, quân đội sẽ xuất chinh bắc phạt. Quân đội trải qua tám ngày tập huấn tăng cường, bộ mặt quân đội đã rực rỡ hẳn lên. Lại thêm Lý Diên Khánh ban thưởng toàn bộ bạc tham ô cho quân đội, khiến sĩ khí tăng vọt, hoàn toàn khác biệt với đội quân tám ngày trước.
Trên khán đài bên cạnh diễn võ trường, Lý Diên Khánh và Tào Tính đang đứng ngoài quan sát diễn luyện. Tào Tính nhếch miệng cười ha ha nói:
- Lão Lý, biện pháp diễn luyện thực chiến này quả không tồi, giống như linh đan diệu dược cao da chó kia, vừa dán là linh.
Sau khi Tào Tính thỉnh thoảng nghe được xưng hô ‘lão Lý’ này từ miệng Vương Quý, gã cũng không chút khách khí cầm tới, Lý Diên Khánh là em rể của gã, gã đương nhiên có thể xưng hô như vậy.
Lý Diên Khánh có vẻ tâm sự nặng nề. Hiện giờ Dương Lân còn đang nhốt trong Lao Thành Doanh, quan viên Xu Mật Viện phái tới xác minh đã trở về từ lâu, nhưng phương án xử lý Dương Lân lại chậm chạp không xuống.
- Lão Lý, không phải ngươi lo lắng tên kia lại được phục quan nguyên chức chứ!
Trong mắt Tào Tính lóe lên vẻ trêu chọc.
- Thôi đi! Nên lo lắng chính là ngươi, hắn phục quan nguyên chức, người thú nhất chính là miễn chức của ngươi!
Lý Diên Khánh tức giận đáp lại một câu.
- Nói lời này giống như ta coi trọng chức vụ Thống Lĩnh này vậy!
- Hiện giờ nói dễ nghe, không biết là ai vừa mặc Sơn Văn Giáp liền soi gương một đêm trong đại trướng.
Mặt Tào Tính đỏ lên, vội vàng đổi chủ đề:
- Nói thật, có phải ngươi đang lo lắng triều đình truy cứu chuyện khao quân năm vạn lạng bạc kia?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Năm vạn lạng bạc vốn nên thuộc về quân đội, ta thưởng cho binh sĩ không có vấn đề gì. Ta đang lo lắng Đồng Quán lại làm con thiêu thân, không phê chuẩn chức Thống Lĩnh của các ngươi, mà phái người khác tới.
Đây đúng là chuyện Lý Diên Khánh lo lắng, Trương Ngốc Tử đi rồi, Lý Qua Tử lại tới; cuối cùng Đồng Quán vẫn không chịu thiệt thòi. Không có Tào Tính và Hàn Thế Trung chống đỡ phía dưới, hắn không dễ nắm đội quân này trong tay.
- Mặc kệ nó!
Giọng Tào Tính hơi run lên an ủi Lý Diên Khánh:
- Cùng lắm lại đi làm Thiên tướng là được.
Tào Tình nói bản thân không lo lắng đương nhiên là nói dối, lão gia tử trong nhà hận không để họ làm binh sĩ mười năm trước rồi mới từ từ đề bạt, theo lời lão gia tử nói, năm mươi tuổi lên làm Thiên tướng cũng không muộn, quan trọng là phải dốc sức vì nước.
Nhưng tới làm thủ hạ Lý Diên Khánh, lập tức thăng lên Thiên tướng, mấy tháng sau nhảy lên thành Thống Lĩnh. Nói thật, lần đầu làm Thống Lĩnh càng khiến cho gã lưu luyến hơn lần đầu được chơi gái, nếu để cho gã trở về làm Thiên tướng, gã cũng muốn tự tử.
Đúng lúc này, có binh sĩ chạy tới bẩm báo:
- Mã Thông Phán tới rồi, nói có chuyện gấp tìm Thống Chế!
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, Mã Thiện tới đây làm gì? Mặc dù kỳ quái trong lòng, nhưng Lý Diên Khánh vẫn nhanh chân bước ra ngoài đại doanh. Chỉ thấy Mã Thiện mặt mũi thất vọng nhìn qua kỹ quán và quán rượu người đi phòng trống đối diện. Ngày đầu tiên Lý Diên Khánh chỉnh quân đã ra lệnh cưỡng chế những quán rượu kỹ quán này chuyển đi trong ba ngày.
- Mã Thông Phán tới quân doanh, thực sự là khách quý ít gặp nha!
Lý Diên Khánh cười ha ha ra đón.
Mã Thiện bất đắc dĩ nói:
- Lúc đầu muốn uống chén rượu đối diện, không nghĩ tới đều bị ngươi đuổi đi rồi. Được rồi, lần sau lại mời ngươi uống rượu đi!
- Mời Thống Phán vào doanh nói chuyện!
Mã Thiện lắc đầu:
- Quân doanh quá nhiều quy củ, ta không thích. Thật ra tìm ngươi nói chuyện, ta vừa nhận được tin tức ở kinh thành.
Ánh mắt Lý Diên Khánh sáng lên, nhìn hai bên vung tay nói:
- Nếu không chúng ta đi dạo một chút?
Mã Thiện gật đầu, đi theo Lý Diên Khánh tới một lối nhỏ bên cạnh, không xa là một ngọn núi nhỏ, một tòa tháp canh dựng thẳng trên sườn núi, có thể nhìn thấy hơn mười dặm.
- Ta vừa nhận được tin tức ở kinh thành, chuyện Dương Lân, Thiên tử đã phê xuống rồi.
Lý Diên Khánh biết huynh trưởng Mã Vi Dân của Mã Thiện là tâm phúc của Thái Kinh, y chắc chắn nhận được tin tức từ chỗ huynh trưởng.
- Vậy nói ra sao?
- Giải vào kinh xử tử. Nghe nói Thiên tử nổi giận, mắng to Đồng Quán một trận. Đồng Quán muốn đẩy trách nhiệm cho Cao Cầu, kết quả bị Thái Tướng nói một câu ‘Lúc bình định Phương Tịch dường như không nghĩ tới Cao Thái Úy’, Thiên tử càng thêm phẫn nộ, hạ chỉ để Đồng Quán cảnh tỉnh ba tháng, thực sự là khiến người ta vui sướng nha!
Lý Diên Khánh hơi cảm khái trong lòng, vào thời khắc mấu chốt Thái Kinh lại bỏ đá xuống giếng. Chẳng qua cũng không kỳ quái, Đồng Quán thua hai trận liên tiếp, tổn hại mấy chục vạn binh lính, uy tín đã sớm mất hết rồi. Lúc này Thái Kinh đương nhiên sẽ nghiêng về phía Cao Cầu tay cầm quân quyền Cấm Quân. Mà Đồng Quán đi lại quá gần với Vương Phủ, đả kích Đồng Quán cũng là gọt đi cánh chim của Vương Phủ, nhất cử lưỡng tiện, Thái Kinh cớ sao không làm?
- Mã Thông Phán, chuyện này ta nợ ngươi một ân tình!
Lý Diên Khánh trầm giọng nói.
Mã Thiện tới đây chính vì câu nói này của Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh là người của Thái tử, lúc nào Lý Diên Khánh nói vài lời hữu ích thay y trước mặt Thái tử, y cũng có thể vào kinh.
Con người Mã Thiện chưa nói tới lại viên lương thiện, nhưng cũng không phải lại viên độc ác, chỉ là tương đối bình thường, kiểm tra đánh giá mấy năm liên tục đều là trung thượng, dựa vào kiểm tra đánh giá này không vào được triều đình, Mã Thiện chỉ có thể tìm đường khác. Đại ca Mã Vi Dân của y là tâm phúc của Thái Kinh, nhưng tuổi tác Thái Kinh đã cao rồi, nhiều nhất hai ba năm sẽ hoàn toàn lui sĩ, đoán chừng cũng không giúp được y nhiều.
Cho nên Lý Diên Khánh tới, khiến y thấy được một con đường khác, nói không chừng y có thể thông qua quan hệ của Lý Diên Khánh ôm lấy đùi Thái tử.
- Ha ha! Đồng Tri quá khách khí rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta trở về thôi.
Mã Thiện chắp tay với Lý Diên Khánh một cái, quay người rời đi. Lý Diên Khánh đứng trên sườn núi đưa mắt nhìn Mã Thiện đi xa, hắn rốt cuộc hoàn toàn thả lỏng. Đồng Quán bị phạt lần nữa, điều này có nghĩa đảm nhiệm Thống Lĩnh không có gì ngoài ý muốn, ân tình này Cao Cầu dù thế nào cũng trả lại cho hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận