Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 762: Phẫn nộ đình nghị

Chương 762: Phẫn nộ đình nghịChương 762: Phẫn nộ đình nghị
Sau nửa canh giờ, trong Thiên Điện Tử Vi Điện đã tập trung đông đúc, không chỉ có năm Tướng quốc của Tri Chính Đường trước mắt vào đúng chỗ, còn bao gồm ba Đô Thống quân đội là Lý Diên Khánh, Đổng Bình và Diêu Bình Trọng. Ngoài ra còn có Đại học sĩ Đường Khác mà Triệu Hoàn coi trọng nhất, và Cảnh Nam Trọng vừa tới kinh thành.
Đặc sứ Kim quốc Ngô Hiếu Dân được đưa tới Quý Tân Quán của Hồng Lư Tự nghỉ ngơi. Cảnh Nam Trọng một ngụm nước cũng không uống được liền chạy tới gặp Thiên tử Triệu Hoàn, y được trực tiếp dẫn tới Thiên Điện Tử Vi Điện.
Mọi người ngồi trên ghế của mình, trong đại điện tràn ngập trầm mặc ngột ngạt, còn một loại không khí phẫn nộ, không khí phẫn nộ này phát ra từ trên người ba tướng lĩnh bên trái. Ngay vừa rồi, ba người Lý Diên Khánh đã nghe Bạch Thì Trung giới thiệu một yêu cầu của Kim quốc, cấm chỉ tiến hành phong thưởng tướng sĩ Kháng Kim. Họ không trở mặt tại chỗ, nhưng biểu tình phẫn nộ lại biểu lộ rõ trên mặt. Cho dù quan hệ của ba người khác nhau, nhưng lúc dính tới lợi ích hạch tâm chung, ba người lập tức bện lại thành một sợi dây thừng.
Lúc này, Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Bệ hạ có thể cho vi thần nói một lời?
Nàng dâu xấu cuối cùng phải gặp cha mẹ chồng, cho dù Triệu Hoàn không hi vọng Lý Diên Khánh mở miệng, nhưng gã vẫn phải đối mặt với hiện thực. Gã tự xưng có thể thuyết phục Đổng Bình và Diêu Bình Trọng, lại không hề có chút niềm tin nào với Lý Diên Khánh. Nếu như Lý Diên Khánh không biểu lộ, vậy triều hội hôm nay không có bất kỳ ý nghĩa nào.
- Mời Lý ái khanh nói!
- Bệ hạ, cổ nhân có ngàn vàng mua xương là nghĩa, biến pháp Thương Ưởng lại lấy trăm vàng di chuyển một cây gỗ, là tín. Có tín có nghĩa, mới có thiên lý mã xuất hiện lớp lớp, mới có Tần quốc cường thịnh, cuối cùng thống nhất thiên hạ. Nhìn hôm nay, kinh thành gặp nạn, ngàn vạn tướng sĩ khẳng khái đi theo cái nghĩa, không tiếc hiến ra tính mạng quý giá của bản thân, cuối cùng bảo vệ kinh thành, bảo vệ triều đình, bảo vệ xã tắc Đại Tống. Họ làm ra những điều này, chẳng lẽ bệ hạ thực sự muốn làm như không thấy sao? Nếu như quả thực tổn thương tới lòng binh sĩ, lúc Kim binh đánh tới lần thứ hai, ai còn chịu ra mặt bán mạng cho bệ hạ?
Trong Thiên Điện hoàn toàn yên tĩnh, từng từ của Lý Diên Khánh đâm thẳng vào tim gan, khiển trách thẳng thắn Triệu Hoàn và triều đình vô tình vô nghĩa, khiến mọi người vô cùng khó xử, ngay cả Đổng Bình và Diêu Bình Trọng vốn muốn ủng hộ Lý Diên Khánh cũng không dám lên tiếng nữa.
Lúc này, Bạch Thì Trung cười ha ha đứng dậy nói:
- Lý Đô Thống quá mức bất công rồi, triều đình gặp nạn, mọi người bỏ lực là bổn phận của thần tử. Kim binh rút về phía bắc là Tri Chính Đường hòa đàm lập được công lớn, chúng ta cũng chưa hề nghĩ tới hỏi bệ hạ muốn phong thưởng cái gì…
- Câm mồm cho ta!
Lý Diên Khánh nhìn chằm chằm Bạch Thì Trung:
- Đừng dùng thỏa hiệp đầu hàng của các ngươi làm bẩn tướng sĩ của ta!
Câu nói này khiến trong Thiên Điện lập tức xôn xao. Bạch Thì Trung tức giận lồng ngực muốn nổ tung, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh. Nếu như nói trước đó y hận Lý Diên Khánh ở mức độ lớn là diễn kịch lấy lòng Triệu Hoàn, nhưng hiện giờ y hận không thể dùng mắt chém Lý Diên Khánh thành trăm ngàn mảnh.
- Ngươi… ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì!
Bạch Thì Trung run run chỉ Lý Diên Khánh hét lớn.
Lý Diên Khánh tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Thì Trung:
- Kim binh rút lui bởi vì các ngươi hòa đàm? Quả thực là chuyện cười lớn, lúc Kim binh rút lui về phía bắc đã không còn một chiếc sào xa, cũng không có một chiếc máy ném đá, thang công thành bị phá hủy chín thành, họ căn bản đã vô lực công thành. Tướng sĩ chúng ta đánh lén kho Lê Dương, thiêu hủy trăm vạn gánh cỏ khô của quân Kim, chiến mã Kim quốc đã không chống đữo được mười ngày, đây mới là nguyên nhân họ rút về phía bắc, chẳng có chút liên quan nào tới cái gọi là hòa đàm của các ngươi!
Trong mắt Lý Diên Khánh bùng lên lửa giận, lòng căm thù tập đoàn quan văn triều đình thỏa hiệp nhượng bộ và làm khó khăn rốt cuộc khiến hắn không thể nhịn được nữa, đám quan văn hèn nhát này từ sâu trong lòng khinh bỉ quân công, họ có thể coi thường quân nhân, nhưng tuyệt đối không thể chà đạp tôn nghiêm của quân nhân.
Lý Diên Khánh giống hệt như sư tử phẫn nộ tựa như một chậu nước lạnh, lập tức dập tắt phẫn nộ của Bạch Thì Trung. Y bỗng nhiên e ngại trong lòng, y sợ hãi tối hôm nay mình sẽ bị một mũi tên bắn lén mà chết. Trong mắt y lóe lên một tia sợ hãi, trông mong nhìn lại Triệu Hoàn.
Lúc này sắc mặt Triệu Hoàn cũng cực kỳ khó coi, chẳng qua gã cũng nhìn ra lửa giận của Lý Diên Khánh bùng nổ, nếu như lúc này mình không thỏa hiệp, chỉ sợ đàm phán với Kim quốc sẽ thêm căng thẳng.
Triệu Hoàn áp chế bất mãn mãnh liệt trong lòng, liếc mắt ra hiệu với Tôn Phó. Tôn Phó từng là lão sư của Triệu Hoàn, cực kỳ hiểu rõ gã. Tôn Phó đứng dậy cười ha ha hòa giải:
- Tâm tình tranh thủ lợi ích cho bộ hạ của Lý Đô Thống có thể hiểu được, chẳng qua xin bớt giận trước, có dị nghị gì mọi người có thể thương lượng, Bạch Tướng công cũng xin mời ngồi xuống, nghe ta nói vài câu.
- Được rồi! Đã là Lý Đô Thống không hiểu lời ta nói, vậy xin Tôn Tướng công tới nói.
Bạch Thì Trung tìm một bậc thang ngồi xuống.
Lý Diên Khánh cũng khắc chế phẫn nộ trong lòng, ngồi lại chỗ mình, ánh mắt híp lại, khuôn mặt không nhìn thấy thế giới nội tâm của hắn.
Tôn Phó thấy hai người bình tĩnh trở lại, liền đi ra giọng điệu sâu sắc nói:
- Chúng ta cũng không muốn làm oan tướng sĩ của mình, chỉ là Hà Đông và Hà Bắc còn đang ở dưới gót sắt quân địch, chúng ta đành phải tạm thời ẩn nhẫn. Nếu như một câu hủy bỏ phong thưởng của các tướng lĩnh, vậy thì sẽ không có nghị sự Tri Chính Đường hôm nay. Chúng ta muốn tìm một phương án điều hòa, vừa thỏa mãn yêu cầu vô lý của người Kim, cũng đảm bảo lợi ích của các tướng sĩ.
Lời này nói tới tâm khảm của Triệu Hoàn, Triệu Hoàn liên tục gật đầu hỏi:
- Không biết Tôn Tướng công có phương án gì tốt?
- Vi thần suy nghĩ, có thể tách phong và thưởng ra, trước thưởng sau phong. Trước đó chúng ta không phải đã thông qua mười vạn khoảnh ruộng tốt sao, chúng ta lại có thể phát thêm năm vạn khoảnh, đặc biệt dùng để ban thưởng tướng lĩnh trung tầng trở lên. Trên thực tế đây vẫn là ban thưởng trước kia, cũng không trái với điều kiện của Kim quốc. Giải quyết thưởng rồi chúng ta lại nói phong. Ta đề nghị Tri Chính Đường có thể phác thảo một phương án kỹ càng trước, nhưng tạm thời không áp dụng, chờ sau khi hoàn toàn kết thúc đàm phán lại ban bố thi thành, chờ nhiều nhất một năm, không biết ba vị Đô Thống có thể tiếp nhận hay không?
Ánh mắt Tôn Phó chờ mong nhìn qua ba người Lý Diên Khánh.
Lúc này, Diêu Bình Trọng nhỏ giọng hỏi Lý Diên Khánh:
- Lý Đô Thống, ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Sĩ có thể giết không thể nhục, vì thỏa mãn yêu cầu vô lễ của người Kim mà hoãn lại vô thời hạn lợi ích mà các tướng sĩ nên nhận được, điều này có khác giết cường đạo bị cường đạo nhục nhã ở chỗ nào, sẽ rét lạnh trái tim các tướng sĩ.
Đổng Bình ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói:
- Ta cũng cảm thấy không ổn, kéo dài một năm, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, loại chuyện này triều đình đã làm không chỉ một lần.
Đúng lúc này, Cảnh Nam Trọng vẫn luôn trầm mặc lại đứng dậy nói:
- Bệ hạ, chỉ sợ phương án của Tôn Tướng công không được!
Một lời nói khiến chung quanh kinh ngạc, ánh mắt mọi người nhìn lại Cảnh Nam Trọng. Triệu Hoàn nhướng mày:
- Vì sao không được?
Cảnh Nam Trọng tiến lên thi lễ:
- Bệ hạ, ba điều kiện Kim quốc đưa ra đều miêu tả rất chi tiết rõ ràng. Hôm nay chúng ta thảo luận chính là điều thứ hai, trong miêu tả chi tiết đã nói rất rõ ràng, không chỉ phong quan ban thưởng cho tướng lĩnh trung cấp, ban thưởng của binh lính bình thường cũng bao gồm trong đó. Nói cách khác, phương án ban thưởng triều đình ban bố trước đó cũng nhất định phải hủy bỏ hiệu lực. Vấn đề này ta đã nghiên cứu thảo luận qua với Đặc sứ Kim quốc, hắn nói rất rõ ràng, nhất định phải bao gồm phương án ban thưởng đất đai đã ban bố trước đó.
Trong Thiên Điện lập tức trầm mặc. Tôn Phó cũng há to miệng, không nói được nữa. Điều kiện của người Kim giọt nước không lọt, họ căn bản không có chỗ trống để chui.
Lúc này, Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng nói:
- Người Kim còn đề xuất ba điều kiện, không biết hai điều kiện khác là gì?
- Điều này…
Cảnh Nam Trọng mặt mũi lúng túng, y làm sao mở miệng nói điều kiện thứ ba.
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn ánh mắt lấp lóe của Canh Nam Trọng, cười nhạt nói:
- Nếu như ta đoán không sai, một điều kiện trong đó hẳn là có liên quan tới ta, đúng hay không?
- Được rồi! Trẫm hơi mệt mỏi, về sau bàn lại, bãi triều!
Triệu Hoàn sắc mặt âm trầm, thần sắc uể oải, vốn nghĩ tới biện pháp đã tới sát bên cầu rồi, cũng bị Cảnh Nam Trọng hoàn toàn bác bỏ, trong lúc nhất thời, tâm tình của gã xấu tới cực điểm.
Gã đứng dậy, phất tay áo, liền nghênh ngang rời đi từ cửa hông.
Diêu Bình Trọng lắc đầu:
- Thực sự là hoang đường, rõ ràng là chúng ta thắng lợi, cuối cùng lại phải nhìn sắc mặt người Kim.
Gã thở dài, quay người rời đi.
Đổng Bình lại nhỏ giọng hỏi Lý Diên Khánh:
- Lý Đô Thống cảm thấy triều đình có thể dùng phương thức hòa đàm lấy lại Hà Đông Lộ và và Hà Bắc Lộ không?
Lý Diên Khánh lại lạnh lùng nói:
- Đổng tướng quân còn nhìn không ra, hiện giờ người Kim làm ra hết thảy, không phải đều là đang chuẩn bị cho lần tiến đánh Đông Kim thứ hai sao?
Đổng Bình ngạc nhiên, Lý Diên Khánh vỗ vai gã:
- Nắm thời gian chiêu mộ binh lính đi! Vinh nhục cá nhân của chúng ta không đáng lo, chỉ có thực sự chuẩn bị chiến đấu mới là cách đối phó thực sự.
Đổng Bình gật đầu:
- Hôm nay ta sẽ đi Thái Châu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận