Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 822: Thắng trước một ván

Chương 822: Thắng trước một vánChương 822: Thắng trước một ván
Vương Quý dẫn ba ngàn kỵ binh dọc theo quan đạo cũ cách mười dặm hối hả xuôi nam. Đến phía tay trấn Vọng Đình, ba ngàn kỵ binh lấy bao móng ngựa ra, bọc lấy bốn vó ngựa lại. Loại bao vó ngựa này dùng năm lớp vải mềm may thành, tác dụng chủ yếu cũng không phải cách âm, mà dùng để giữ ẩm cho bốn vó của chiến mã khi mua đồng đi qua mặt băng sông lớn. Nhưng nhìn từ góc độ khác, nó quả thực có thể cách âm cho móng ngựa, có thể dùng để đánh lén kỵ binh.
Ba ngàn kỵ binh giảm tốc độ, tiếng vó ngựa thấp xuống, lặng yên không tiếng động trong bóng đêm di chuyển về phía đông. Ước chừng cách canh bốn khoảng một khắc, ba ngàn kỵ binh tiến vào một rừng cây, xuyên qua rừng cây có thể trông thấy quân doanh quân địch cách hai dặm, dưới ánh trăng mơ hồ có thể trông thấy hình dáng quân doanh.
Kỵ binh đình chỉ hành động, trốn trong rừng cây lẳng lặng chờ đợi tín hiệu xuất kích. Giống như tình báo trinh sát mang tới, ba vạn lính mới này hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đã lặng yên tiến tới. Họ không tiến vào trạng thái chiến tranh, chỉ sắp xếp mười mấy tên lính gác cách đại doanh hai ba trăm bước, kỵ binh tiến vào rừng cây vô ý kinh động tới chim, nhưng không khiến lính gác nơi xa chú ý.
Trấn Vọng Đình là một trấn lớn, nhân khẩu hơn ba trăm hộ, lấy một con phố dài làm trục trung tâm, hai bên phân bố cửa hàng, quán rượu, khách sạn, tiệm vận chuyển vân vân. Còn có các hộ gia đình trên trấn, còn mấy hộ thuộc về đại hộ, chiếm diện tích hơn mười mẫu.
Cũng bởi vì kênh đào mà trấn Vọng Đình hưng thịnh, mặc dù hai năm nay Kim binh xâm lấn, khiến ven đường phía bắc kênh đao suy bại không ít, nhưng Giang Nam không chịu ảnh hưởng quá lớn, thương nghiệp vẫn cực kỳ phồn vinh.
Đại doanh lính mới Giang Nam trú đóng ở phía tây trấn Vọng Đình, cách tường vậy phía sau hộ gia đình lớn nhất trấn Vọng Đình chỉ không tới trăm bước, đoán chừng nơi này là đặt vật tư, ngoài đại doanh không nhìn thấy bóng dáng.
Thời điểm canh bốn, Trương Thuận dẫn mười mấy thủ hạ tiến vào nhà đại hộ, chủ nhân nhà đại hộ này kinh thương ở Tô Châu, nơi này chỉ là nhà tổ của gã, trong phủ không có người ở, chỉ có một đôi vợ chồng gia trông coi tòa nhà.
Vợ chồng gia đã bị binh sĩ đưa tới khách sạn, trong nhà không còn những người khác. Trương Thuận đi thẳng tới hậu trạch, trong lòng gã cũng hơi sốt ruột, đã tới thời gian canh bốn ước định, bên này còn chưa bắt đầu ra tay.
- Tướng quân, dùng tên lửa đi!
Một thủ hạ nhỏ giọng nói.
Mặc dù dùng tên lửa nhanh, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Mặc dù Trương Thuận nóng vội, nhưng gã cũng có phong cách làm việc của mình, Trương Thuận lắc đầu:
- Vẫn dựa theo kế hoạch, hiện giờ sẽ hành động!
Trương Thuận mang theo thủ hạ vượt qua tường vây, nhanh chóng tới gần quân doanh. Khi họ tới gần đại trướng gần nhất, bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện, Trương Thuận vung tay ngăn lại, mọi người nhanh chóng trốn sau đại trướng.
Trương Thuận chậm rãi vươn đầu ra, lúc này mới phát hiện hai tên lính đang ngồi dưới đại trướng nói chuyện phiếm, xem bộ dạng là lính tuần tra trốn ở nơi này lười biếng, nhưng không dám đi ngủ thực sự, cho nên mới nói chuyện phiếm ở đây.
Trương Thuận quay đầu nháy mắt với thủ hạ, khẩu hình giật giật, ý để binh sĩ bắt sống.
Mấy tên thủ hạ hiểu ý, họ vòng qua hai bên lều vải, cùng nhau hành động, đánh hai tên lính tuần tra ngã xuống đất, kéo vào trong đại trướng.
Một lát, một tên thủ hạ tiến tới bẩm báo:
- Đã hỏi ra, khẩu lệnh tuần tra là ‘bình an vô sự’.
Trương Thuận gật đầu:
- Đã có khẩu lệnh, mọi người gặp được tình hình thì giả mạo lính mới tuần tra!
Mọi người lập tức chia ra hành động, họ đều mang theo cây châm lửa và bó đuốc. Bốn phía trong quân doanh nhanh chóng bốc cháy, có binh sĩ phát hiện khác thường, lập tức gõ vang cảnh báo, tiếng trống báo động vang lớn.
Vương Quý dẫn ba ngàn kỵ binh chờ trong rừng cây phía xa, thời gian canh bốn đã qua, gã cũng hơi lo lắng trong lòng. Chẳng qua gã cũng biết Trương Thuận nắm chặt thời gian chạy đến, không nhất định có thể tới kịp thời, Vương Quý liền kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, có binh sĩ nhỏ giọng hô:
- Tướng quân, cháy rồi!
Vương Quý cũng nhìn thấy, chỉ thấy mấy ánh lửa dấy lên trong đại doanh nơi xa, đã trở thành một mảng. Tình huống này, quân doanh nhất định đại loạn, Vương Quý mừng rỡ trong lòng, lập tức hạ lệnh:
- Xuất kích!
Tiếng kèn trầm thấp lập tức nổi lên.
Đám kỵ binh đã sớm tháo vải mềm bọc móng ngựa, mỗi người nhìn chằm chằm kích động. Khi tiếng kèn thổi lên, ba ngàn kỵ binh cùng giết ra, giống như sông lớn sụp đê, dòng chảy xiết lao nhanh, lại như sấm sét nổ vang đất bằng, ầm ầm đánh tới quân doanh cách hai dặm.
Trong quân doanh lúc này hoàn toàn đại loạn, ba vạn binh sĩ bị lửa lớn hừng hực trong quân doanh dọa cho mất hồn mất vía, tranh nhau chạy ra ngoài đại doanh. Thời gian canh bốn đang lúc ngủ say nồng, trong khi chạy ra vội vàng, rất nhiều binh sĩ ngay cả giày cũng không đi, đừng nói mặc giáp mang trụ, mang theo binh khí.
Khi rất nhiều binh sĩ may mắn mình chạy thoát khỏi đại doanh, ba ngàn kỵ binh quân Kinh Triệu giết tới, binh sĩ chạy tứ tán. Vương Quý hô lớn:
- Người đầu hàng miễn chết, người chống cự giết không luận tội!
Kỵ binh cũng hô to:
- Người đầu hàng miễn chết!
Ba vạn binh sĩ vội vàng tỉnh ngộ, vội vàng quỳ xuống giơ tay đầu hàng. Trong lúc nhất thời, người đầu hàng quỳ đầy vùng đất trống.
Lúc này, Vương Quý bỗng nhiên trông thấy một viên đại tướng cưỡi ngựa mang theo hơn mười người vội vàng chạy trốn về hướng bắc. Vương Quý mừng rỡ trong lòng, lập tức giục ngựa đuổi theo.
Tướng lĩnh chạy trốn chính là Chủ tướng Chu Hồng Lượng dẫn quân bắc thượng lần này. Chu Hồng Lượng chỉ hai mươi mấy tuổi, là đường đệ của Chu Hoàng hậu, vốn là thị vệ trong cung, sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, gã được bổ nhiệm một chức quan béo bở, đảm nhiệm Binh Mã Sứ sương quân Hàng Châu.
Mặc dù Chu Hồng Lượng kinh nghiệm không đủ, nhưng người cũng thông minh. Gã thấy tình thế không ổn, vội mang theo thân binh trốn về phía bắc, nhưng chạy ra chưa được một dặm, Vương Quý liền dẫn hơn trăm kỵ binh đuổi theo.
- Tướng địch chạy đâu, lưu đầu người lại!
Vương Quý hô lớn một tiếng, vung đao chém tới.
Chu Hồng Lượng biết đã không cách nào chạy thoát, gã quay đầu ngựa lại, hét lớn một tiếng, vung thương đâm tới Vương Quý.
Vương Quý thấy gã xuất thương mềm nhũn, không khỏi cười lạnh trong lòng. Gã hét lớn một tiếng, chém ngang một đao, đao kia hung mãnh, nhanh như điện. Chu Hồng Lượng giật nảy cả mình, vội vung thương ngăn cản, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, trường thương tuột tay bay đi.
Bả vai Chu Hồng Lượng gần như bị đánh gãy, gã hô lớn một tiếng, quay ngựa chạy trốn. Vương Quý dùng sống đao gạt qua, lập tức quét gã xuống chiến mã, ra lệnh:
- Trói lại cho ta!
Binh sĩ đằng sau cùng tiến lên, trói Chu Hồng Lượng lại. Thân binh của Chu Hồng Lượng thấy không còn đường chạy trốn, cũng lục tục quỳ xuống đất đầu hàng.
Trận chiến này, ba ngàn kỵ binh quân Kinh Triệu tiêu diệt hơn hai ngàn kẻ địch, tù binh hai vạn ba ngàn người, bản thân chỉ chịu thương nhẹ hơn mười người, không một người bỏ mình, sáng tạo chiến tích huy hoàng.

Giữa trưa hôm đó, Lý Diên Khánh dẫn quân tới huyện Vô Tích, hơn hai vạn tù binh áp giải từ trấn Vọng Đình đã tới huyện Vô Tích sớm hơn một canh giờ.
Phần lớn tù binh đều không mặc khôi giáp, cũng không có binh khí, lo lắng bất an ngồi dưới đất, chung quanh là ba ngàn kỵ binh trông coi họ. Lúc này, có người hô lớn một tiếng:
- Toàn thể đứng dậy!
Đám tù binh vội vàng đứng dậy, xếp thành mấy chục hàng. Chỉ thấy đại đội kỵ binh hộ vệ một tướng lĩnh trẻ tuổi đầu đội nón trụ vàng cưỡi ngựa tiến tới. Đám tù binh khẽ nghị luận, trong triều chỉ Vương tước trở lên mới có thể đội nón trụ vàng, người này rất có thể là thân Vương tôn thất.
Lúc này, sớm có binh sĩ dựng một đài cao bằng gỗ, Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, trực tiếp đi lên đài cao. Hắn nhìn thoáng qua hơn hai vạn tù binh dưới đài, chậm rãi nói:
- Có thể rất nhiều người trong các ngươi đều không biết vì sao mình bị bắt? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi tham dự mưu phản!
Tù binh phía dưới lập tức xôn xao, mấy tên lính gấp tới độ hô lớn:
- Lúc chiêu mộ nói là tới kinh thành cần Vương, sao lại biến thành tạo phản?
- Đúng vậy! Chúng ta là tới kinh sư cần Vương, không có muốn tạo phản!
Đám tù binh hô lớn.
- Yên tĩnh!
Vương Quý gầm lên giận dữ, tất cả mọi người yên tĩnh lại.
Lúc này Lý Diên Khánh mới tiếp tục nói:
- Ta là Thái Úy Lý Diên Khánh của triều đình, có thể một số người trong các ngươi đã nghe nói qua, chưa nghe nói qua cũng không sao cả. Ta có thể nói cho mọi người, ta chính là chủ tướng trấn thủ kinh thành, tháng trước Kim binh đã sớm rút về phía bắc, sau đó đã không cần tới cần Vương. Nhưng ở Hàng Châu có người dụng ý khó dò, muốn thừa dịp triều đình đại chiến mới ngừng mà khởi binh tạo phản, ta chính là triều đình phái tới bình định tạo phản…
Lý Diên Khánh còn chưa dứt lời, tù binh phía dưới đã sớm sôi trào. Lý Diên Khánh không cần phải nói, người trong thiên hạ đều biết, chuyện tạo phản nói ra từ trong miệng hắn, khiến hơn hai vạn tù binh tin tưởng không nghi ngờ.
Rất nhiều tù binh hô lớn:
- Chúng ta không muốn tạo phản, chúng ta bị lừa, Lý Thái Úy tha thứ cho chúng ta đi!
Càng ngày càng nhiều binh sĩ cao giọng cầu tình. Lý Diên Khánh vung tay áo, các binh sĩ dần ngừng lại, an tĩnh lần nữa.
- Hiện giờ các ngươi có hai con đường. Con đường thứ nhất, ta có thể thả cho các ngươi về quê, nhưng quan phủ sẽ có ghi chép các ngươi tham gia tạo phản, tương lai thuế phú lao dịch sẽ nhiều hơn người khác. Con đường thứ hai, các ngươi gia nhập quân đội của ta, tham dự bình định tạo phản, lập công chuộc tội. Hai con đường này, các ngươi có thể tùy tiện chọn một đường!

Bạn cần đăng nhập để bình luận