Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 888: Thái Nguyên mộ binh.

Chương 888: Thái Nguyên mộ binh.Chương 888: Thái Nguyên mộ binh.
Sau khi đoạt được phủ Thái Nguyên, Lý Diên Khánh lập tức phái Quan Thắng và Hoa Vinh dẫn ba ngàn binh sĩ đến trấn thủ Lâu Phiền Quan và Nhạn Môn Quan, phòng ngự quân kim ở phủ Đại Đồng xuôi nam.
Lần này tổng cộng hắn chỉ suất lĩnh ba vạn người đánh lén thành Thái Nguyên, sau khi phái sáu ngàn người đi phòng ngự Lâu Phiền và Nhạn Môn Quan, quân đội trong tay hắn có hơi thiếu, phải giật gấu vá vai, chuyện chiêu mộ quân đội thủ thành đã như lửa xém lông mày.
Ngày thứ hai đến phủ Thái Nguyên, Lý Diên Khánh đã phái người công khai chiêu mộ năm vạn tân binh ở các huyện trong phủ Thái Nguyên và trong thành Thái Nguyên. Đồng thời, thiết lập điểm mộ binh ở bốn tòa cửa thành đông tây nam bắc, chiêu mộ nghĩa sĩ tự nguyên tham gia kháng Kim bảo vệ tổ quốc.
Mặc dù bố cáo chiêu mộ được viết rất nhiệt huyết, lại lợi dụng danh vọng to lớn của Lý Diên Khánh ở Thái Nguyên, đương nhiên, một mặt nào đó, sẽ kích phát lòng nhiệt tình kháng Kim của dân chúng.
Nhưng ở một mặt khác, nó lại rất tàn khốc. Mọi người không thể chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết mà tham gia kháng Kim. HƠn một trăm năm nay, cách nghĩ tham gia quân ngũ Đại Tống để kiếm tiền đa xâm nhập rất sâu vào trong xương tủy mỗi người dân Đại Tống. Nếu không có bổng lộc, nhiều nhất là mấy tháng dân phu đã coi như nể mặt nhau rồi.
Muốn chiêu mộ tân binh, theo quy củ, mỗi tháng trả mười quan tiền hoặc hai lượng bạc. Đây là tiêu chuẩn mộ binh thấp nhất rồi. CÒn phải đảm bảo cho binh lính ăn no mặc ấm, trước kia thì hơi thấp một chút cũng được vì không cần đánh trận, nhưng bây giờ tham gia quân ngũ đã là nghề nghiệp nguy hiểm cực cao, đương nhiên bổng lộc cũng phải tăng thêm.
Trước kia, Lý Diên Khánh được mấy trăm thân binh hộ tống đến bờ sông phía đông thành Thái Nguyên. Quân Kim đã xây một tòa kho thành cực lớn, gần như tập trung tát cả lương thảo vật tư của các châu Hà Đông lộ ở đây. Nơi này cũng là trọng địa hậu cần cho quân Kim tiến đánh phủ Lạc Dương và Duyên An./
Lúc này, hai vạn quân Tống đang dùng xe ngựa và xe trượt tuyết di chuyển lương thảo vật tư vào thành. Bọn họ nhất định phải đến kịp trước khi quân Kim đuổi giết đến, vận chuyển toàn bộ lương thảo vật tư vào trong thành, làm cơ sở để trường kỳ giữ thành Thái Nguyên.
Trước mắt quan viên chủ quản kho thành là Chủ bạc Kinh lược phủ Trần Đông. Trần Đông không còn là lãnh tụ phái thái học nữa, bị triều đình phong làm Võ Đức Lang thất phẩm, cũng chủ động yêu cầu làm quan văn trong quân của Lý Diên Khánh, đảm nhiệm chức Chủ bạc Kinh lược sử. Lần này theo Lý Diên KHánh lên phía bắc tới phủ Duyên An, lại theo quân đi vào trong thành Thái Nguyên, chủ quản hậu cần vật tư lương thảo
Nghe nói Đô Thống đến, Trần Đông vội vàng dẫn theo mấy tùy tùng ra nghênh tiếp. Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Xác minh vật tư xong hết chưa?
- Bẩm Kinh lược, đã xác minh được tám phần mười số vật tư, còn lại trống trận, quân kỳ, trướng bồng còn chưa xác minh xong. Kinh lược cho ty chức thêm một ngày, tầm này ngày mai sẽ xong hết.
Lý Diên Khánh cười đáp:
- Những thứ đó ngươi thong thả đối chiếu đi. Hôm nay ta tới kiểm tra tình hình lương thảo, tiền bạc và binh giáp hỏa khí.
Trần Đông vội vàng hỏi:
- Kinh lược muốn nghe báo cáo hay xem xét thực địa?
Lý Diên Khánh khẽ cười:
- Nghe báo cáo chán lắm, đi thực địa xem xét vẫn hơn.
- Vậy mời Kinh lược theo ty chức tới nhà kho.
Đám người vây quanh Lý Diên Khánh đi vào nhà kho, vừa đi Trần Đông vừa giới thiệu:
- Kho thành Thái Nguyên dài chừng mười dặm, gồm một trăm hai mươi tòa kho hàng lớn, chủ yếu chia làm ba phần, kho lương thảo, kho binh giáp hỏa khí và kho vật tư.
- Chia thế nào?
- Mời kinh lược xem nơi đó!
Trần Đông chỉ vào bốn mươi mấy nhà kho:
- Cửa của các nhà kho này đều sơn màu đen, có nghĩa trong này là kho hàng hóa. Tiền bạc, gang, vải vóc, lều vải, trống trận, đại kỳ, quân thảm, da dê, vân vân, các loại vật tư đều ở đây. Trên cửa còn có số hiệu, kho nào đứng đầu bằng chữ giáp là kho tiền bạc. Kho có cửa màu đỏ là kho vũ khí, chữ giáp là kho áo giáp, chữ ất là kho cung nỏ. Kho lương thuế có cửa màu vàng. Các loại đều tập trung ở đây, nhìn một cái là thấy.
Hiện giờ Lý Diên Khánh quan tâm nhất là tiền bạc, nó quyết định đến việc lần này hắn sẽ chiêu mộ được bao nhiêu quân đội. Hắn không chút do dự đi vào kho tiền bạc chữ giáp đầu tiên. Trong kho này đều là bạc nén, chất thành từng rương, gần như đều là quan ngân, mỗi thỏi hai lăm lượng, mỗi rương bốn mươi thỏi, cũng là một ngàn lượng bạc.
- Tổng cộng có bao nhiêu rương?
Lý Diên KHánh nhìn qua đống rương chất chồng như một quả núi nhỏ, hỏi.
- Tổng cộng có năm trăm năm mươi rương, trong đó, năm mươi rương là vàng, năm vạn lượng vàng, năm mươi vạn lượng bạc.
- Số hợp trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ quân Kim không dùng đến sao?
Trần Đông khẽ khom người đáp:
- Ty chức đã hỏi thăm quản lý kho trước đó, cũng tra xét sổ sách. Vàng bạc quân Kim cươp được từ Hà Đông lộ không chỉ có chừng này, nhưng chỉ cho quân coi giữ phru Thái Nguyên năm mươi vạn lượng bạc và năm vạn lượng vàng, còn lại chuyển hết đến phủ Yến Sơn. Có điều, quân Kim vẫn chưa kịp dùng đến.
- Có bao nhiêu tiền đồng?
- Tiền đồng có năm trăm vạn xâu, đều là quan tiền nhỏ, không có tiền giấy.
Lý Diên Khánh thầm tính toán. Năm vạn binh sĩ, bổng lộc một tháng là năm mươi vạn quan tiền. Năm trăm vạn quan tiền có thể kéo được mười tháng, huống chi còn có vàng bạc, chí ít là lão binh có thể dùng. Trên cơ bản là đủ. Hắn nhẹ nhàng thở ra.
- Vậy có bao nhiêu lương thảo?
Đây cũng là một vấn đề quan trọng. Lý Diên Khánh biết trên giấy tờ ghi chép còn bốn mươi vạn thạch lương thực, nhưng hắn quan tâm đến con số thực tế hơn.
- Thực tế kiểm kê cho thấy có hơn bốn mươi lăm vạn thạch lương thực. Trong đó năm thạch là của dân thương tạm gửi ở đây, ba mươi vạn gánh cỏ khô, trên cơ bản là giống với sổ sách.
Trong tay có tiền, quân đội không loạn, trong tay có lương, lòng không hoảng hốt. Đảm bảo được thuế ruộng rồi, còn vũ khí, dầu hỏa, súng đại, các vật liệu khác, Lý Diên Khánh không lo lắm.
Nhưng hắn vẫn còn một tiêc nuối tương đối lớn, là trong nhà kho Thái Nguyên không có thuốc nổ, ngay cả nguyên liệu chế thuốc nổ cũng không có, đều vận chuyển đến phủ Yến Sơn cả rồi.

Từ trong kho thành đi ra, hắn hỏi Lưu Kỹ cùng tuần sát:
- Còn cần bao nhiêu lâu nữa mới chuyển được vật tư tiền lương vào thành?
- Khởi bẩm Đô Thống, chúng ta đã động viên bách tính cả thành hỗ trợn, nếu tăng thêm máy vạn tân binh nữa, ty chức có lòng tin trong vòng ba ngày sẽ chuyển hết vật tư lương thảo vào thành.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, hỏi:
- Quân doanh trong thành có đủ chứa không?
- Nếu chỉ có quân doanh khẳng định không đủ. Nhưng phòng xá nhà cửa bỏ trống trong thành rất nhiều, ty chức đã trưng dụng toàn bộ ba mươi căn nhà bỏ trống quanh quân doanh, dỡ bỏ tường viện, tập trung lại, về cơ bản là đủ.
Lý Diên Khánh nghĩ một lát rồi nói:
- Tân binh cần phải tranh thủ gấp rút huấn luyện, việc vận chuyển vẫn phải nhờ bách tính hỗ trợ thôi. Ta thấy trong nhà kho quân giới chất đống rất nhiều đòn giông, dùng nó để vận chuyển lương thực rất hiệu quả đấy.
- Đô Thống nói có lý, ty chức sẽ mau chóng kiểm tra.
Tới gần cửa thành phía tây, Lưu Kỹ cáo từ, vội vàng đi kiểm tra việc chiêu mộ bách tính và chế tạo xe trượt tuyết đơng iarn. Lý Diên Khánh quay về quân nha trong thành.
Đi ngang qua cửa thành tây, ngoài thành xếp hàng thật dài, tổng cộng năm hàng, mỗi hàng ít nhất dài đến một dặm, xem ra phải hơn một vạn người tới đây báo danh tòng quân.
Điểm báo danh được lập ở bên ngoài cửa thành tây, nơi này là một trong bốn điểm báo danh, do một thuộc cấp suất lĩnh ba trăm binh sĩ phụ trách công việc báo danh, cộng thêm mười mấy văn sĩ trẻ tuổi phụ trách đăng ký. Quá trình báo danh rất đơn giản, dầu tiên là xem, xem tuổi tác, chiều cao, thể trọng, chỉ cần không phải già yếu bệnh tật là có thể thông qua. Thứ hai là khảo sát thể năng đơn giản, qua rồi sẽ có thể đăng ký nhập ngũ.
Khảo sát thể năng cũng rất đơn giản. Nâng được quả tạ nặng ba mươi cân quá đỉnh đầu năm lần, chạy hai dặm vừa đi vừa về, chỉ cần là người bình thường chiu khó vận động là có thể thông qua, trừ phi là thư sinh trói gà không chặt, nếu không, chỉ có quả tạ ba mươi cân, không đáng kể.
Lúc này, năm mươi mấy nam tử đang kahro thí chạy tới, chạy một hơi về đích. Nhưng phía sau có ba nam tử trẻ tuổi vẫn đang chạy không ra hơi, khi tới đích, gần như co quắp ngã xuống.
Thuộc cấp phụ trách chiêu mộ giận tái mặt quát:
- Loại ba người này. Những người khác có thể đi đăng ký!
Ba người vộ vàng cầu xin:
- Xin tướng quân nhẹ tay một chút đi!
Có Đô thống ở bên cạnh, ba người bọn họ có cầu tình cũng vô dụng. Viên thuộc cấp kiên quyết nói:
- Nhất định là không được. Thể lực các ngươi quá kém, căn bản không thể tham gia quân ngũ.
Lý Diên Khánh cười bước lên giải thích:
- Vị tướng quân này là muốn tốt cho các ngươi thôi. Thể lực không đủ, khi đánh trận, các ngươi sẽ là người đầu tiên mất mạng.
- Chúng thảo dân đều là người đọc sách, bình thường ít rèn luyện, chỉ cần rèn luyện một chút thôi sẽ khỏe hơn.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Người đọc sách cũng không giống như các ngươi!
- Chúng thảo dân là học sinh phủ học Thái Nguyên. Sau khi phủ học giải tán, bọn thảo dân vẫn chưa tìm được công việc, mà vẫn cần nuôi sống gia đình, đành phải đi chép sách cho người ta sống qua ngày. Quả thực cuộc sống hàng ngày rất quẫn bách, không có cách nào mới tới tham gia quân ngũ.
Lý Diên Khánh nghĩ một lát, lại nói:
- Nếu là học sinh phủ học thì khác một chút rồi, không nhất định phải tham gia quân ngũ. Như vậy đi, ở nhà kho bên kia đang tìm người ghi sổ, các ngươi có thể qua đó xem một chút, nếu qua được kiểm tra, cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình.
Ba người do dự một chút, người nam tử cầm đầu dè dặt cẩn thận hỏi:
- Xin hỏi vị tướng quân này, nếu tới nhà kho làm việc, có thể nhận được danh ngạch của quân đội vào phủ học quân Kinh Triệu chứ?
Giờ Lý Diên Khánh mới hiểu được mục đích thực sự của họ. Thì ra họ muốn đi đường tắt vào học phủ Kinh Triệu đọc sách. Đầu óc bọn họ rất linh hoạt đấy, nhưng sao tâm lại có phần bất chính.
Lý Diên Khánh cũng không vạch trần, chỉ lạnh lùng nói:
- Nuôi sống gia đình thì có thể, dùng văn chức trong quân đội để xin danh ngạch vào phủ học cũng được, nhưng có điều kiện. Ít nhất phải phục vụ trong quân đội hai năm mới được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận