Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 314: Tranh đấu triều đình.

Chương 314: Tranh đấu triều đình.Chương 314: Tranh đấu triều đình.
Chủng Sư Đạo tới thành Biện Kinh đã ba ngày. Ba ngày qua, mỗi ngày lão tới Binh Bộ và Xu Mật Viện nghe ngóng tin tức, nhưng mỗi ngày đều thất vọng mà về. Lão không rõ, đơn từ chức mình sớm đệ lên giống như trâu đất xuống biển, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, ai cũng không biết có chuyện này. Điều này khiến Chủng Sư Đạo cảm thấy cực kỳ phiền muộn. Lão vào kinh thỉnh tội với Thiên tử, nhưng ngay cả thỉnh tội cũng khó khăn như vậy sao?
Ban đêm, một vị khách đặc biệt tới Chủng phủ bái phỏng Chủng Sư Đạo. Chủng phủ là một tòa nhà nhỏ do lão phụ thân của Chủng Sư Đạo là Chủng Kinh Lược Chủng Ngạc mua tại kinh thành năm mươi năm trước, chiếm diện tích chỉ có ba mẫu, cũng coi như là nơi đặt chân của con cháu Chủng gia tới kinh thành.
Vị khách tới bái phỏng là bạn cũ Tào Nguyên Tuấn của Chủng Sư Đạo. Lão từng là Tả Vệ Đại Tướng Quân, Giáo Kiểm Binh Bộ Thượng Thư, sau lấy Tiết Độ Sứ Hoài Bắc lui sĩ, ở nhà dưỡng tuổi già, từng là một lão tướng tư lịch rất sâu trong quân đội.
Chủng Sư Đạo nghe nói bạn cũ đến, vội vàng ra cửa phủ đón:
- Là trận gió thơm nào thổi Tào huynh tới rồi?
Tào Nguyên Tuấn hừ một tiếng:
- Ta là đặc biệt tới hưng sư vấn tội?
Chủng Sư Đạo khẽ giật mình:
- Ta có tội gì?
- Ngươi đến Biện Kinh ba ngày, lại không đến thăm ta, đây không phải tội lớn sao?
Chủng Sư Đạo không nhịn được bật cười:
- Không phải ta sợ ảnh hưởng huynh trưởng nghỉ ngơi sao?
- Hai chúng ta mấy chục năm không gặp, vì mười mấy năm không gặp hi sinh nửa canh giờ nghỉ ngơi, chẳng lẽ còn không được sao?
- Là ta không đúng, bồi tội với huynh trưởng. Mời huynh trưởng vào nhà ngồi!
Chủng Sư Đạo mời Tào Nguyên Tuấn vào trong ngồi, lại để hạ nhân dâng trà. Tào Nguyên Tuấn cười nói:
- Năm đó ta bị huynh đệ trong quân gọi đùa là Tào Viện Quân, hiền đệ được xưng là Tổng Trì Đáo, hai người chúng ta cũng không thể chạy tới điểm tập kết trong thời gian quy định, lão Chủng Kinh Lược không thể nhịn được cuối cùng quy định, trễ thêm lần nữa, đánh một trăm quân côn, khi đó chúng ta là một đôi cá mè một lứa!
Hai người cùng cười to. Chủng Sư Đạo cũng cảm thán nói:
- Nhoáng một cái đã bốn mươi năm trôi qua, chúng ta đều già rồi.
- Là ta già rồi, ta lui sĩ đã gần mười năm, nhưng hiền đệ vẫn còn làm chủ soái trong quân. Nhìn hiền đệ chẳng qua năm mươi sáu mươi tuổi, nhưng ai có thể tin tưởng hiền đệ đã sáu mươi tám tuổi. Mà ta mới bảy mươi tuổi, mọi người đều nói ta tám mươi rồi.
- Ta chính là mệnh lao lực, chức quan không cao, chuyện tình không ít. Tiểu Chủng Kinh Lược năm đó cũng biến thành lão Chủng Kinh Lược, nói không chừng ta cũng sắp lui sĩ rồi.
- Hiền đệ xảy ra chuyện rồi sao?
Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Gần đây trong quân xảy ra một vụ bê bối khó mà mở miệng.
- Có phải vụ án phụ tá thông đồng với địch?
Chủng Sư Đạo khẽ giật mình:
- Huynh trưởng cũng biết sao?
Tào Nguyên Tuấn nở nụ cười:
- Ta đến chính là vì chuyện này, chuyện này triều đình đã sớm huyên náo xôn xao rồi.
Chủng Sư Đạo ngẩn cả người:
- Ta lại hoàn toàn không biết gì cả, chuyện này giống như chưa từng xảy ra vậy.
- Sau khi hiền đệ vào kinh bái phỏng Xu Mật Sứ, bái phỏng Tướng Quốc hoặc là quyền quý nào khác không?
Chủng Sư Đạo lắc đầu:
- Một người cũng không!
- Vậy không phải đúng rồi sao? Chuyện này chỉ là nội đấu của cao tầng, không liên quan tới trung hạ tầng. Hiền đệ chỉ tiếp xúc với quan viên trung hạ tầng, lại không chịu bái phỏng quan lớn, đương nhiên hoàn toàn không biết gì cả.
Chủng Sư Đạo nghe hết sức kinh ngạc:
- Ý của Tào huynh là nói chuyện của ta đã gây ra nội đấu cao tầng rồi sao?
Tào Nguyên Tuấn gật đầu:
- Đây chính là nguyên nhân đêm nay ta tới bái phỏng ngươi. Ta đoán chừng ngươi còn không biết, xem giao tình nhiều năm, ta đặc biệt tới để nhắc nhở ngươi. Chuyện của ngươi đã trở thành tiêu điểm đấu tranh của hai phái trong triều. Có người muốn bảo đảm ngươi, nhưng có người lại muốn thay thế ngươi, bản thân ngươi tốt nhất nên giữ yên lặng.
Chủng Sư Đạo trầm ngâm thật lâu nói:
- Bảo đảm ta là Đồng Quán, đúng không!
- Tại sao ngươi biết?
- Ta và Đồng Quán mặc dù quan hệ không hòa thuận, nhưng ít ra ta có thể nghe lệnh hắn, cam chịu làm thuộc hạ của hắn. Nhưng nếu như người của Cao Cầu thay thế ta, đó chính là Cao Cầu muốn thay thế Đồng Quán khống chế quân Tây Bắc, Đồng Quán có thể dung được sao?
- Xem ra ngươi không hồ đồ, ngươi từ chức dẫn tới sóng to gió lớn, nói cho cùng, cũng là vì tranh đoạt quân quyền Tây Bắc!
Chủng Sư Đạo trầm mặc thật lâu:
- Vậy ta nên làm gì? Tào huynh có thể cho ta một đề nghị hay không?
- Ta khuyên hiền đệ luận sự, không nên nắm trách nhiệm của thuộc hạ lên người mình. Có thể tự trách, nhưng không thể mất đi ranh giới cuối cùng.
- Ta hiểu được, đa tạ huynh trưởng đặc biệt tới khuyên ta.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Dương Tái Hưng gấp giọng bẩm báo dưới đường:
- Đại Soái, thánh chỉ đến rồi!
- Hả!
Chủng Sư Đạo vội nói:
- Mau mau bày hương án nghênh chỉ!
Cũng không phải thánh chỉ tới, mà là thủ dụ của Thiên tử, chẳng qua đối với Chủng Sư Đạo đều giống nhau. Chủng Sư Đạo quỳ gối sau hương án cung kính nghe chỉ. Một hoạn quan cao giọng nói:
- Truyền thủ dụ của Thiên tử, Chủng Sư Đạo vào giờ chính thìn sáng ngày mai, tiếp nhận chất vấn tại Văn Đức Điện, không cần chuẩn bị, trả lời thật lòng là được, khâm thử!
- Thần Chủng Sư Đạo tuân chỉ!
Hoạn quan cười tủm tỉm nói:
- Chủng Soái, đây chỉ là thủ dụ của quan gia, không phải thánh chỉ chính thức, dựa theo quy định, Chủng Soái xem qua một chút, ta còn phải mang về.
- Ta hiểu được, không cần đọc qua, công công mang về đi!
- Việc này Chủng Soái còn quên cái gì chứ!
Hoạn quan cười khan một tiếng nói.
Chủng Sư Đạo sửng sốt nửa ngày, hoạn quan không nhịn được nhắc nhở:
- Chúng ta khó được xuất cung một lần, bình thường sẽ không ra về tay không, đây là quy củ trong cung.
Lúc này Chủng Sư Đạo mới bỗng nhiên nhớ tới, vội vàng lệnh thân binh cầm hai mươi lạng bạc đến, giao bạc cho hoạn quan. Lúc này hoạn quan mới cười tủm tỉm nói:
- Ta nhắc nhở Chủng Soái một chút, cũng không thể đi đúng giờ, nhất định phải sớm hơn nửa canh giờ. Thà rằng Chủng Soái chờ quan gia, cũng không thể để quan gia chờ ngươi.
- Ta hiểu được, đa tạ công công nhắc nhở!
Lúc này hoạn quan mới nghênh ngang rời đi. Tào Nguyên Tuấn đi tới thở dài một tiếng nói:
- Từ trên xuống dưới, không quan nào không tham, ngay cả hoạn quan nhỏ cũng muốn hối lộ. Tệ nạn của Đại Tống kéo dài ngày càng quá sâu, nguy cơ trùng trùng!
Chủng Sư Đạo im lặng, lão cũng tràn ngập cảm xúc tương tự.
Trời vừa sáng ngày hôm sau, Chủng Sư Đạo sớm vào đại nội, một thị vệ dẫn lão đến chờ trong hành lang bên Văn Đức Điện, nơi này chỉ có ghế nghỉ ngơi, là nơi đám quan chức chờ tuyên triệu.
Chủng Sư Đạo một mình ngồi gần nửa canh giờ. Lúc này phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân. Chủng Sư Đạo quay đầu, hóa ra là Thái Úy Đồng Quán đi tới từ hành lang bên kia, lão vội vàng đứng lên hành lễ:
- Thám kiến Đồng Thái Úy!
Đồng Quán đi tới vỗ cánh tay của lão, thấp giọng nói:
- Lâm trận đổi soái là tối kỵ trong quân, lão Chủng cũng đừng phạm vào hồ đồ này nữa.
Chủng Sư Đạo cười khổ một tiếng:
- Cho dù như thế, nhưng nguyên tắc cũng không thể giấu!
- Ta biết, Chủng Soái là người có nguyên tắc, nhưng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này, mà không phải ném vấn đề ra rồi mặc kệ. Ngươi đi rồi, ai tới đền bù sai lầm này, ngươi trông cậy vào Lưu Diên Khánh sao? Hắn sẽ nói đây là không phải trách nhiệm của hắn, cởi chuông cần người buộc chuông, lão Chủng, nguyên tắc quan trọng, trách nhiệm cũng quan trọng.
Chủng Sư Đạo hiểu được trong lòng, bởi vì chuyện xảy ra đột nhiên, Đồng Quán còn chưa có chuẩn bị người thay thế lão, cho nên mới không muốn để cơ hội thay Soái này cho Cao Cầu. Nếu như là người của Đồng Quán lão, Đồng Quán nhất định sẽ nói, vấn đề nghiêm trọng, nhất định phải truy cứu trách nhiệm.
Chủng Sư Đạo chỉ gật nhẹ đầu, tỏ ra đã hiểu Đồng Quán.
Lúc này, Đồng Quán thay đổi chủ đề, lại hỏi:
- Biểu hiện của Lý Diên Khánh trong quân đội thế nào?
- Hắn văn võ song toàn, có sự quả quyết cứng cỏi của võ tướng, cũng có sự chăm chú cẩn thận của quan văn, có thể xưng là đại tài hiếm có. Có hắn nắm giữ quân vụ, ta không cần quan tâm.
- Nhưng hắn còn quá trẻ, để hắn nắm quyền lớn, có không đủ tư lịch khiến mọi người không phục hay không?
- Hắn làm rất tốt, không có người nào không phục. Lại nói ta cảm thấy tư lịch và tuổi tác cũng không quan trọng, quan trọng là tài năng. Lại nói, hắn là Tiến Sĩ Thám Hoa, tư lịch này ai có thể so với hắn? Sao Thái Úy có thể nói hắn không đủ tư lịch?
Đồng Quán cười ha ha:
- Ta không có ác ý, ta chỉ vì tốt cho hắn. Sở dĩ hai năm này ta gạt hắn sang một bên, là muốn hắn gặp chút trở ngại, nếu không cuộc sống của hắn quá thuận lợi, không tốt cho hắn.
Chủng Sư Đạo thầm nghĩ trong lòng: ‘Nói quỷ thành người, nói người thành quỷ, đều là miệng lưỡi, Diên Khánh cũng không phải con của ngươi, dựa vào cái gì chịu sự bài bố của ngươi’.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Chủng Sư Đạo lại không nói ra, chỉ cười nhạt một tiếng:
- Ta sẽ tiếp tục chú ý hắn!
Lúc này, trong đại điện truyền đến tiếng chuông vang. Đồng Quán vội nói:
- Chúng ta chia tay trước, Chủng Soái chờ một chút, sẽ có người tới thông báo ngươi vào điện.
- Mời Thái Úy!
Đồng Quán vội vàng đi vào trắc điện. Một lúc lâu sau, có Điện Trung Giám cao giọng hô:
- Bệ hạ có chỉ, tuyên Chủng Sư Đạo yết kiến!
Cuối cùng đã đến rồi, Chủng Sư Đạo sửa sang y quan một chút, liền theo một quan viên đi vào trong điện. Hôm nay cũng không phải đại triều, chỉ là một hội nghị phạm vi nhỏ, cho nên cử hành trong điện phụ diện tích hơi nhỏ.
Thiên tử Triệu Cát đã đến, ngồi ngay ngắn trên giường rồng cao cao, hai bên trái phải phía dưới là hơn mười đại thần đang ngồi đợi.
Hôm nay chỉ là xem xét đơn từ chức của Chủng Sư Đạo, bình thường mà nói, đơn từ chúc sẽ không cử hành hội nghị thế này. Chỉ là việc này dính tới chuyện để lộ bí mật với Tây Hạ, cho nên Triệu Cát cảm thấy cần phải để trọng thần tham dự lần chất vấn này.
Chủng Sư Đạo bước nhanh về phía trước, quỳ xuống hành đại lễ:
- Vi thần Chủng Sư Đạo tham kiến Ngô Hoàng bệ hạ, nguyện bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Triệu Cát khoát tay áo:
- Chủng ái khanh bình thân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận