Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 253: Nỗi phiền muộn của Đại Khí.

Chương 253: Nỗi phiền muộn của Đại Khí.Chương 253: Nỗi phiền muộn của Đại Khí.
Tôn đại nương tử là chưởng quỹ mới vào làm từ đầu năm. Ngô chưởng quỹ trước kia đã được thăng chức làm đại tổng quản, phụ trách việc kinh doanh buôn bán của cả Bảo Nghiên Trai. Tất cả các công đoạn từ trang viên trồng hoa, nghiên cứu điều chế, sản xuất và cửa hàng đến trông coi các chi nhánh đều phải quản lý. Y cũng bận xoay mòng mòng không kém gì Lý Đại Khí.
Tôn đại nương tử năm nay mới ba mươi tuổi, dáng dấp xinh đẹp. Nàng là một quả phụ, còn nuôi thêm một con gái. Vốn Tôn đại nương là phó chưởng quỹ của quầy son phấn Hương Ký. Sau khi Vương Ký bị niêm phong, nàng về quê ở Tô Châu tự mở một cửa hàng son phấn. Tuy nhiên, cửa hàng của nàng luôn bị bọn vô lại quấy rối. Đường cùng, nàng đành phải đóng cửa tiệm, quay lại kinh thành, đầu năm nay được Lý Đại Khí mời về làm chưởng quỹ.
Tôn đại nương tử là người biết ăn nói, làm việc dứt khoát, đã làm trong ngành này mười mấy năm nên rất hiểu về làm đẹp và son phấn. Hơn thế, nàng lại là phụ nữ. Để nàng tiếp khách sẽ thuận tiện hơn Ngô chưởng quỹ rất nhiều.
Tôn đại nương tử kéo tay Lý Diên Khánh, mặt cười tươi như hoa đào nở, nói:
- Hậu sinh anh tuấn thế này, nếu ta trẻ lại mười tuội, ta sẽ tìm mọi cách để gả cho ngươi. Nếu không, hay là mấy năm nữa để Phương Nhi cân tiểu viên ngoại đi.
Phương Nhi chính là con gái của Tôn đại nương tử, là một tiểu mỹ nhân thực sự. Năm nay nàng mới có chín tuổi, đang học điều chế son phấn trong tiệm. Nếu là ngày thường, chắc Lý Diên Khánh cũng phấn khởi đùa lại và câu. Tuy nhiên, hôm nay tâm tình của hắn đang tương đối nặng nề, nên chỉ đành miễn cưỡng cười cười rồi nói:
- Cha ta có ở trong tiệm không?
- Ở trong tiệm.
Tôn đại nương tử nhìn mặt Lý Diên Khánh đoán được tâm tình hắn không tốt lắm nên cũng thôi không đùa nữa. Nàng chỉ cửa sau, nói:
- viên ngoại đang ở hậu viện.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, đi về phía hậu viện. Hắn dù đã đạt được vòng nguyệt quế ở cuộc thi lớn về cưỡi ngựa bắn tên năm ngoái, vang động cả Biện Knh nhưng danh tiếng cũng đã nhạt dần theo thời gian. Ánh hào quang lấp lánh trên đầu cũng đã phai sắc. Ngoài binh sĩ quân đội còn nhớ cuộc thi đó, dân chúng ở Biện Kinh hầu hết đã quên từ lâu.
Lý Diên Khánh vào tiểu viện từ cửa sau. Lý Đại Khí đầu năm bỏ ra tám vạn quan tiền, mua thêm nửa mẫu đất trống phía sau cửa hàng, xây lên thành bảy tám gian phòng, là nơi tổng điều chế son phấn của Bảo Nghiên Trai. Ban ngày hầu như Lý Đại Khí đều ở đây.
Lý Diên Khánh đi đến phòng trong, chỉ thấy phụ thân đang nói chuyện với Lý Câu Nhi. Lý Đại Khí là hội trưởng hội đồng hương. Lý Cấu Nhi cũng là thành viên chủ chốt của hội. Hai người có quan hệ khá tốt. Những phòng Lý Đại Khí cho nhân viên trong tiệm thuê hầu hết đều là của Lý Cấu Nhi. Mấy khu vườn trồng hoa ở các nơi cũng là mua về qua tay Lý Câu Nhi.
Nhìn thấy con trai mình là Lý Diên Khánh đi vào, Lý Đại Khí cười hờ hờ, hỏi:
- Diên Khánh sao lại tới đây
- Cha, con có chút việc đây.
Lý Câu Nhi thấy cha con bọn họ có việc bèn đứng dậy cáo từ.
Lý Diên Khánh đi vào ngồi xuống.một nha hoàn dâng trà cho hắn. Lý Đại Khí thấy con trai mặt mũi nghiêm trọng liền hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Bệnh tình Sư phụ nguy kịch, chỉ sợ lần này
Lý Đại Khí ngây người ra. Mãi một lúc sau, y mới thở dài, nói:
- Con người ta qua sáu mươi tuổi, trừ phi giữ gìn cẩn thận, chứ không cũng khó lâu dài. Ngươi cũng đừng buồn nữa. Cố gắng thi đậu tiến sĩ, đó là điều an ủi lớn nhất với sư phụ ngươi.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, trầm mặc lúc lâu rồi nói:
- Con định ngày kia thi xong thì về.
- Cái này tùy ngươi. À đúng rồi, vừa hay ta có phong thư muốn gửi cho Chân Nhị thúc. Nhân tiện, ngươi mang cho ta luôn. Ngoài ra, nếu như Diêu sư phụ qua đời, hậu sự tận lực làm được phong quang điểm, tất cả phí tổn ta đến gánh chịu
- Con có đủ tiền. Cha không cần phải để ý. Con đến là muốn cha giúp con thu xếp thuyền chở sách về. Con muốn ở quê nhà một thời gian.
- Không vấn đề. Ta chuyển sách cho con. Vậy bao giờ con quay trở lại.
- Tháng mười hai phải ghi danh. Chắc chắn con sẽ về trước lúc đó.
- Chỉ cần không chậm trễ việc báo danh là được. Con tự quyết định đi.
Ngừng một chút, Lý Đại Khí nói với con trai:
- Thực ra cũng có vài chuyện muốn thương lượng với con.
- Cha cứ nói.
- Ta muốn mua một căn nhà ở kinh thành. Năm ngoái thiên tử đã thưởng một căn, nói thực ta không thích lắm.vả lại, đó là nhà quan, không thể để lại cho con cháu. Ta muốn mua một căn của riêng mình.
Với tài lực hiện giờ của Lý Đại Khí, mua một căn nhà năm mẫu ở kinh thành không phải là một vấn đề. Hơn thế, đây cũng là tâm nguyện của y, là mơ ước từ khi còn trẻ vào kinh thi khoa cử.
- Vừa rồi cha thương lượng với Lý Câu Nhi chuyện này à?
Lý Đại Khí gật gật đầu, nói:
- Lý Câu Nhi giúp ta chọn ba căn nhà. Ta đi xem cả rồi, tương đối hài lòng với căn ở gần Lương môn. Ở đó rất gần với khách xá Thương thị.
- Cha đã định chưa?
Lý Đại Khí vội vàng lắc đầu, nói:
- Chỉ là xem qua mà thôi. Mua nhà là đại sự, ta muốn nghe xem ý kiến của ngươi rồi tính.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Nếu như cha quyết định mua nhà, con khuyên cha đi mua nhà ở Tiền Đường huyện Hàng Châu. Cứ mua mấy cái nhà, đừng mua ở Biện Kinh.
- Ta đã mua một cửa hàng ở Tiền Đường làm chi nhánh. Nhưng ta cảm thấy bên đó cũng bình thường. Không bằng được Tô Châu. Tại sao lại phải mua nhà ở đó.
Lý Diên Khánh không biết làm thế nào tiết lộ hướng đi của lịch sử. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cha còn nhớ rõ con đã từng nói chuyện Người Nữ Chân kia không?
- Đương nhiên vẫn nhớ. lời tiên đoán của ngươi rất chuẩn. Người Nữ Chân kia quật khởi thần tốc, liên tiếp đánh bại quân Liêu, chiếm được hơn phân nửa Liêu Đông. Rất nhiều người nói Người Nữ Chân sớm muộn sẽ diệt Liêu quốc.
Người Nữ Chân diệt Liêu quốc là chuyện tất nhiên. Chỉ cần có thế lực mạnh ở phương Bắc quật khởi nhất định sẽ xâm lược xuống phía Nam. Hà Bắc là một vùng đồng bằng vô tận, làm sao có thể ngăn được bước chân ngựa của bọn họ. Hoàng Hà mùa đông đóng băng, Nữ Chân muốn xuống phía nam, Biện Kinh vẫn còn cố thủ an toàn. Cấm quân tuy có tới hàng trăm vạn nhưng cả trăm năm nay chưa từng xảy ra binh biến. Đừng nói chuyện đội quân vàng vừa quật khởi, nếu con không đoán nhầm thì chỉ trong vòng mười năm, triều đình nhất định sẽ phải thiên đô. Đây chính là lý do sao con lại khuyên cha cố gắng tích tiền vàng.
Lý Đại Khí không nói gì mãi một lúc lâu. Tất cả những lời này của con trai dường như chỉ là một suy đoán, không có sức thuyết phục. Nhưng chuyện người Nữ Chân quật khởi lại là điều con trai y đoán vô cùng chuẩn xác. Mà đó là dự đoán của nhiều năm trước. Điều này khiến Lý Đại Khí không thể cười cho qua. Vạn nhất thực sự phải dời đô, mấy vạn quan tiền bỏ ra mua nhà của y sẽ chẳng phải ném vào biển ư.
- Vậy sao lại là Tiền Đường Hàng Châu mà không phải nơi khác? Tỉ như các vùng Ba Thục, Tương Dương, Tô Châu, Giang Ninh, Hợp Phì?
- Ba Thục quá bế tắc. Đó là bước cuối cùng sau khi thiên hạ rơi vào bế tắc. Các vùng Tương Dương, Hợp Phì không đủ phồn vinh, không đảm nhiệm được vị trí đô thành. Tô Châu mặc dù đầy đủ phồn hoa, nhưng không phải đất ven biển, thiếu một đường lui mấu chốt. Còn về phần Giang Ninh là cố đô Nam Đường, thiên tử có hồ đồ hơn nữa cũng sẽ không dời đô đến đó. Chỉ có Hàng Châu là điểm cuối cùng của Đại Vận Hà, thương nghiệp phát đạt, dân số đông đúc, lại là khu sản xuất lương thực chủ lực. Thêm nữa, nó còn có đường biển tiện lợi. Con đã liên tục suy tính, nếu như dời đô, chỉ có Hàng Châu thích hợp nhất
Lý Đại Khí chắp tay đi vài bước. Y lại nhìn con trai mình một chút. Thấy ánh mắt nghiêm túc mà kiên định của hắn, cuối cùng cuối cùng y khẽ gật đầu, nói:
- Thôi được! Ta nghe lời con. Chúng ta cứ ở quan trạch, còn nhà của riêng ta về sau sẽ suy nghĩ thêm. Hàng Châu bên kia khá là rẻ, ta liền mua xuống hơn một trăm mẫu đất xem sao.
Đừng mua liền khối. Cứ mua tản ra. Cố gắng gần sông. Đừng mua phía Bắc. Phía bắc bình thường đều là hoàng cung, phố nhà quan, phía Nam mới là khu buôn bán.
- Cái này ta hiểu. Mắt khác bên kia sông Hạ a đã mua ba tòa bách hoa sơn trang. Con thấy có cần mở rộng không?
- Con vẫn muốn nói lại là phải mua riêng ra. Cứ mua một chỗ sẽ khiến người ta chú ý.
Lý Đại Khí gật gật đầu, y trầm ngâm một chút rồi nói: - Còn có một việc ta muốn nói cho ngươi, mặc dù tình hình của Diêu sư phụ không tốt, không nên nói chuyện này, nhưng nếu như ta không nói ngay bây giờ e rằng về sau mới nói sẽ chậm.
- Chuyện gì?
Lý Diên Khánh hỏi lại vẻ không hiểu.
- Dì Dương của ngươi có thai năm tháng rồi. Ai chà, chuyện này ta chẳng biết nói thế nào.
Lý Diên Khánh nhịn không được bật cười, nói:
- Vậy con hẳn là phải chúc mừng cha mới đúng!
Lý Đại Khí khẽ giật mình, hỏi:
- Khánh nhi, ngươi ngươi không để ý?
Lý Diên Khánh lắc đầu, nói:
- Loại chuyện này rất bình thường, dì Dương ở cùng cha đã lâu như vậy, không có mang thai mới không bình thường. Thang Hoài, Vương Quý đều có huynh đệ cùng cha khác mẹ, ta lại có cái gì khác họ đâu?
Lý Đại Khí vui mừng quá đỗi. Y vẫn luôn lo lắng vì chuyện này. Y không hiểu phải nói cho con trai mình như thế nào. Không ngờ con trai căn bản cũng không để ý, khiến hắn lo lắng vô ích mấy tháng giời.
- Con yên tâm, cái này bảo nghiên trai là của ngươi, Du cho như thế nào tương lai cha đều sẽ để lại cho con.
Lý Diên Khánh cười lắc đầu, nói:
- Nếu con thi đậu Tiến sĩ làm quan, cha cảm thấy con sẽ kiêm nhiệm vị trí ông chủ của Bảo Nghiên Trai ư?
Lý Đại Khí vỗ ót một cái, nhịn không được bật cười ha hả, nói;
- Cha thật sự là hồ đồ rồi, mình làm thương nhân, còn hi vọng nhi tử cũng làm thương nhân, không có tiền đồ a!
Lý Diên Khánh vội vã chạy trở về thu dọn hành lý, rồi đi luôn. Lý Đại Khí cũng không ngồi yên được nữa, hắn phải lập tức đi tìm Ngọc nương, đem thái độ của con trai nói cho nàng hay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận