Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 699: Thang Âm trùng phùng

Chương 699: Thang Âm trùng phùngChương 699: Thang Âm trùng phùng
Lý Diên Khánh từ Huyện Thượng Đảng đi đường Phũ Dương tiến vào Từ Châu Hà Bắc Lộ. Ba ngày sau, Lý Diên Khánh tới Huyện Thang Âm. Lúc này, Kim binh đã rút về phía bắc, dân chúng chạy nạn về nhà quy mô lớn đã kết thúc, đường đi cảnh vật hoang tàn khắp nơi, nơi nào cũng có thể thấy được cảnh đổ nát thê lương, trong đát hoang xuất hiện đầy mộ mới chôn, rất nhiều phụ nữ và trẻ em đầu đeo khăn trắng quỳ gối bên mộ, khóc cho người thân bị Kim binh giết chết.
Lúc hoàng hôn, Lý Diên Khánh tới Trấn Lộc Sơn. Trấn Lộc Sơn đã hoàn toàn thay đổi, không có một cửa tiệm hoàn chỉnh, gần như một nửa phòng ốc đều bị lửa lớn thiêu hủy, chỉ còn lại từng bức tường bị khói đặc hun đen nhánh. Thư viện Lộc Sơn khí thế hùng vĩ nơi xa đã bị một mồi lửa đốt thành bãi đất trống.
Không ít nhà bùn cỏ được xây dựng dọc theo bãi đất trống, đây đều là chỗ ở tạm thời của bách tính chạy nạn trở về. Nhà của họ đều bị phá hủy rồi, tài sản bị cướp đi không còn, rất nhiều người tìm kiếm tài vật còn sót lại trong tưởng tượng bên trong nhà cũ gạch ngói vỡ vụn.
- Lý quan nhân!
Bỗng nhiên có người hô to sau lưng, Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy một người chạy tới từ trong phế tích quán rượu, chính là Trương chưởng quỹ quán rượu Lộc Sơn. Y làm chưởng quỹ tại quán rượu hơn hai mươi năm, từ nhỏ Lý Diên Khánh đã biết y.
- Trương chưởng quỹ!
Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, tiến tới đón:
- Ngươi vẫn khỏe chứ?
Trương chưởng quỹ khóc ô ô:
- Cái gì cũng mất rồi, người thì chết, quán rượu cũng bị đốt. Bạn già chết bệnh trong núi, chỉ còn lại ta cùng cháu gái, về sau sống thế nào?
- Còn Tam Lang đâu?
- Tam Lang tới Phủ Chân Định đánh trận rồi, đến giờ không có tin tức, đoán chừng lành ít dữ nhiều, con dâu cũng đi cùng nhà mẹ đẻ rồi.
Lý Diên Khánh thở dài, móc từ trong lòng ra một thỏi bạc kín đáo đưa cho y:
- Ngươi mang theo đứa trẻ tới Giang Hạ đi! Phụ thân ta có trang viên ở đó, ít nhất các ngươi có phần cơm ăn.
Trương chưởng quỹ quỳ bịch xuống. Lý Diên Khánh vội đỡ y dậy:
- Trương chưởng quỹ đừng làm như thế!
Lúc này, bách tính trên trấn vội vàng xúm lại, mồm năm miệng mười nói:
- Lý quan nhân, Kim binh còn đến nữa hay không?
Lý Diên Khánh nhìn qua từng đôi mắt tràn ngập mong chờ, đây đều là hương thân của hắn. Mũi hắn mỏi nhừ, cao giọng nói với mọi người:
- Cuối năm Kim binh sẽ lại đánh tới, các hương thân đều tới phương nam đi! Trấn Giang Khẩu Huyện Giang Hạ còn gọi là Tiểu Thang Âm, Thư viện Lộc Sơn mới ở nơi đó, nơi đó còn có rất nhiều hương thân xã Hiếu Hòa sống ở đó, trang viên của phụ thân ta cũng ở đó, hắn sẽ giúp đỡ mọi người.
- Hoàng Hà có chở người không?
Có người cao giọng hỏi.
- Ta nhận được tin tức, Bạch Mã Độ Huyện Lê Dương có thuyền quan phương đưa đò miễn phí. Ta sẽ sắp xếp cháo cứu tế ven đường quan đạo Phủ Khai Phong, mọi người nhanh chóng xuôi nam đi!
Lý Diên Khánh mang đến hi vọng cho mọi người, rất nhiều người thậm chí không kịp chờ đợi chạy về nói cho người nhà.
Rời khỏi Trấn Lộc Sơn, không bao lâu lại đi tới thôn Lý Văn. Cũng bởi vì thôn Lý Văn gân quan đạo, cũng bị Kim binh đồ thán, cả tòa thôn trang bị thiêu hủy hơn một nửa, chỉ còn lại mười mấy căn phòng lẻ loi trơ trọi, không nhìn thấy một bóng người trong thôn, vắng lặng một cách chết chóc.
Nhà cũ của Lý Diên Khánh cũng bị thiêu hủy, chẳng qua năm ngoái A Phúc thúc và bạn già theo nhau chết bệnh năm ngoái, nhà cũ vẫn đóng chặt, hiện giờ chỉ còn lại một mảnh đổ nát thê lương.
Lý Diên Khánh đi vào mộ mẫu thân phía sau căn nhà, mộ đã không còn, biến thành một vùng đất bằng, bên trên trồng hai gốc cây giống, có vẻ không bình thường.
Lý Diên Khánh biết đây là sắp xếp của phụ thân, phòng ngừa người Kim trộm mộ. Hắn bày hương nến cống phẩm, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái. Lúc này, có thân binh cao giọng quát hỏi:
- Là ai?
Nơi xa có người hô:
- Là bạn của Lý Đồng Tri, là Lý Đồng Tri tới sao?
Lý Diên Khánh lấy làm kinh hãi, đây là… tiếng của Nhạc Phi nha!
Hắn vội vàng đứng dậy, liền thấy hai mươi mấy tên lính đứng trên quan đạo nơi xa, đều dắt chiến mã, người dẫn đầu dáng dấp khôi ngô cao lớn, chính là Nhạc Phi.
Lý Diên Khánh vội vàng dẫn người lên quan đạo. Nhạc Phi bước nhanh tới, hai người kích động ôm nhau. Lý Diên Khánh hỏi:
- Sao Ngũ ca lại ở nơi này?
- Một lời khó nói hết ! Từ từ ta nói cho ngươi.
Hai người tìm tảng đá lớn ven đường ngồi xuống. Nhạc Phi nói đơn giản một lần chuyện mình cứu Khang Vương Triệu Cấu, tránh tới Huyện Lâm Lự. Lý Diên Khánh cảm thấy hứng thú, hỏi:
- Sau đó thì sao? Tại sao ngươi không theo Khang Vương xuôi nam?
Nhạc Phi lắc đầu:
- Khang Vương cũng hi vọng ta xuôi nam với hắn, nhưng nghe nói Tông lão tướng quân được bổ nhiệm là Phó Nguyên Soái Hà bắc, ta liền quyết định lưu lại kháng Kim. Khang Vương bổ nhiệm ta làm Thiên tướng, đi theo Lưu Thống Chế. Mấy ngày nay ta vừa vặn phụng lệnh tới Thang Âm thu thập bại binh.
- Mẫu thân ngươi còn bình an không?
- Mẫu thân và huynh đệ còn tốt, hai đứa con trai cũng bình an, nửa tháng trước gặp được Thang Đại bá ở Vệ Châu, đi theo Thang Đại bá tới Giang Hạ rồi.
Lý Diên Khánh thấy ánh mắt Nhạc Phi hơi ảm đạm, liền lo lắng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Nhạc Phi chán nản nói:
- Thê tử của ta cho rằng ta tử trận, liền đi theo biểu huynh của nàng tới Phủ Khai Phong rồi.
Lý Diên Khánh nhướng mày:
- Tại sao lại như vậy?
Nhạc Phi thở dài:
- Nàng và biểu huynh vốn thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chỉ là phụ mẫu của nàng không thích mới… Ài! Được rồi, loại chuyện này không tiện miễn cưỡng, giống như mẫu thân của ta nói, dưa hái xanh không ngọt.
Lúc này, Nhạc Phi lại nghĩ tới một chuyện:
- Đúng rồi, Thang Đại bá nói cho ta, bia mộ của mẫu thân ngươi chôn ở góc tây bắc hậu viện, là cha ngươi nhờ hắn mang lại kinh thành. Lần này hắn không cách nào mang đi, để ta sai người đưa đi, ngươi có muốn thuận tiện mang theo nó đi không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đa tạ rồi ! Để ta mang đi.
Nhạc Phi đứng dậy cười nói:
- Được, ta phải tới xã Thang Bắc, sau này chúng ta còn gặp lại!
Lý Diên Khánh còn muốn để Nhạc Phi tới Thiểm Châu tìm Vương Quý, chẳng qua nghĩ lại, Nhạc Phi hẳn nên đi theo Tông Trạch, hắn liền không thuyết phục, cười vỗ tay gã:
- Hi vọng sớm ngày nghe được tin tức ngươi đại phá Kim binh!
- Ta cũng vậy!
Hai người nhìn nhau, cùng cười ha ha. Nhạc Phi xoay người lên ngựa, ôm quyền thi lễ với Lý Diên Khánh, liền dẫn hai mươi mấy tên thủ hạ chạy vội về phía bắc, một lát dần biến mất nơi cuối quan đạo.
Lý Diên Khánh cũng tìm được bia mộ của mẫu thân, lập tức lên ngựa, mang theo trăm tên thân binh chạy về phía Hoàng Hà.
Vượt qua Hoàng Hà từ Bạch Mã Độ Lê Dương, đi thêm hai ngày, Lý Diên Khánh rốt cuộc tới Đông Kinh Biện Lương. Hắn sắp xếp thủ hạ ở lại khách sạn ngoài thành, chỉ mang theo hai tên lính đi vào trong thành.
Lý Diên Khánh tiến vào kinh thành từ Phong Khâu Mâu. Lúc trước cửa vào kinh thành không có binh sĩ trấn giữ, bách tính trong ngoài thành ra vào tự do, ngày nghỉ lễ còn trắng đêm không đóng cửa thành, nói thân dân tự do cũng không sai. Nhưng một phương diện khác là võ bị hoang phế, ngay cả binh sĩ thủ thành cơ bản cũng không có, càng không cần nói tới huấn luyện Cấm Quân.
Nhưng lần này thì khác, binh sĩ đứng đầy trước cửa, tất cả bách tính vào cửa đều bị kiểm tra nghiêm ngặt. Lý Diên Khánh đi tới cửa thành, lúc này, hai tên lính nâng trường mâu ngăn cản hắn:
- Dừng lại, là ai?
Bắt đầu từ khi tuyên bố bổ nhiệm, Lý Diên Khánh đã từ quân chức chuyển thành quan văn, hắn không mặc quân phục nữa, mà mặc một chiếc áo thư sinh màu xanh nhạt, đầu đội khăn vấn đầu, đây là cách ăn mặc phổ biến nhất của nam tử Đại Tống. Chỉ là hắn thể trạng khôi ngô, cưỡi một thớt chiến mã cực kỳ hùng tuấn, có vẻ không tầm thường.
Chẳng qua Lý Diên Khánh cũng không làm khó hai binh sĩ thủ thành, hắn khẽ cười nói:
- Ta là Khai Phong Doãn mới nhận chức, Lý Diên Khánh mới trở về từ Thái Nguyên.
Hai tên lính cả kinh há to miệng, qua nửa ngày quay người liền chạy. Không bao lâu, một Thiên tướng bước nhanh tới, quỳ một chân xuống bẩm báo:
- Mạt tướng Đường Thủ Nghĩa, tham kiến Lý Đô Thống!
Dù Lý Diên Khánh không còn đảm nhiệm quân chức, nhưng tướng sĩ quân đội vẫn quen thuộc xưng hô hắn là Đô Thống. Lý Diên Khánh cười nói:
- Xin Đường tướng quân đứng lên!
Lúc này, binh sĩ trên đầu thành vội vàng vọt ra, đứng trên đầu thành nghênh đón Lý Diên Khánh trở về. Lý Diên Khánh cười vẫy tay với binh sĩ đầu tường, lại hỏi Đường Thủ Nghĩa:
- Binh sĩ thủ thành có bao nhiêu?
- Hồi bẩm Đô Thống, mỗi cửa thành có một ngàn năm trăm binh sĩ, chia làm ba ban thay phiên thủ thành, hiện giờ Đô Thống nhìn thấy chỉ là năm trăm người.
- Ồ! Ban đêm cửa thành có đóng hay không ?
- Giờ Hợi sẽ đóng đúng giờ, sáng sớm mở cửa giờ Mão, hiện giờ chủ yếu nghiêm phòng gian tế Kim quốc lẩn vào trong thành.
- Vất vả các vị rồi!
Lý Diên Khánh giục ngựa chậm rãi đi vào trong thành, vào cửa thành, liền thấy vô số dân chúng vây cửa thành chật như nêm cối, hơn sáu ngàn người. Họ đều là bách tính gần cửa thành, nghe nói Lý Diên Khánh vào kinh, bách tính lục tục đi tới nghênh đón. Khi Lý Diên Khánh vừa lộ mặt, chung quanh vang lên tiếng hoan hô.
- Chào đón Lý Đô Thống về kinh!
Lý Diên Khánh giật nảy mình, vội vàng ôm quyền nói:
- Cảm ơn các vị hương thân phụ lão, Diên Khánh không đảm đương nổi.
Giọng của hắn nhanh chóng bị tiếng vỗ tay nhiệt liệt che mất. Lúc này, hai ông lão râu tóc bạc phơ tiến tới run rẩy quỳ xuống:
- Lý Đô Thống vào kinh, kinh thành chúng ta bình yên vô sự rồi!
Lý Diên Khánh vội vàng xuống ngựa, tiến tới đỡ hai ông lão dậy:
- Hai vị lão nhân làm vãn bối tổn thọ rồi!
Lúc này, có người cao giọng hô:
- Lý Đô Thống vào kinh rồi không đi đâu nữa!
Lý Diên Khánh cười ôm quyền nói với mọi người:
- Cảm ơn các vị hương thân, Diên Khánh phụng chỉ vào kinh, sắp đảm nhiệm Phủ Doãn Khai Phong, về sau sẽ có rất nhiều thời gian liên hệ với mọi người.
Nghe nói Lý Diên Khánh đảm nhiệm Phủ Doãn Khai Phong, mấy ngàn bách tính lại hoan hô. Rất nhiều bách tính kích động hô to:
- Có Lý Đô Thống ở đây, kinh thành chúng ta không sợ Kim binh rồi!
Sự tín nhiệm và chờ mong của bách tính kinh thành khiến Lý Diên Khánh cực kỳ cảm động trong lòng. Hắn xoay người lên ngựa, giục ngựa chậm rãi rời đi, mọi người lục tục tránh ra một con đường. Lý Diên Khánh không ngừng ôm quyền vẫy tay với mọi người. Bách tính hai bên đường phố ngày càng nhiều, tạo thành hai bức tường người nghênh đón dài tới vài dặm, có hơn vạn người. Họ tự động nhường ra một con đường, không ngừng vẫy tay reo hò với Lý Diên Khánh. Lúc này Lý Diên Khánh cũng không nhịn được nữa, hai hàng lệ nóng chảy xuống khuôn mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận