Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 403: Liêu thành đánh đêm

Chương 403: Liêu thành đánh đêmChương 403: Liêu thành đánh đêm
Thời gian dần dần đến canh hai, toàn bộ quân Lương Sơn đã chìm vào giấc ngủ. Trong đại doanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hơn mười trạm gác ở bên ngoài không ngừng qua lại tuần tra. Hành quân đường dài hai ngày cũng chưa được nghỉ ngơi cho tốt, đám binh sĩ người người buồn ngủ không chịu nổi, hai chân giống như đeo chì, không ngừng ngáp, vẫn ráng gượng mở to hai mắt, quan sát tình hình xung quanh.
Ở góc đông bắc đại doanh có hai trinh sát tuần tra phụ trách cảnh giới, bọn họ phụ trách tuần tra trong phạm vi ba dặm của đại doanh, gặp được tình huống nào khác thường sẽ thổi còi báo nguy. Có lẽ là do hai binh sĩ trinh sát tuần tra qua mỏi mệt, bọn họ lén ước định mỗi người trực nửa đêm, một binh sĩ trinh sát tuần tra tránh ở sau một khối đá lớn tranh thủ ngủ, một người khác thì đứng ở trên tảng đá nhìn ra xa.
Đúng lúc này, một mũi tên bắn lén lao tới chính giữa cổ họng tên binh sĩ. y ôm cổ họng ọc ọc kêu hai tiếng, cắm đầu từ trên tảng đá ngã xuống. Tên binh sĩ kia nhất thời bừng tỉnh, hắn vừa thăm dò nhìn xung quanh, mấy chục mũi tên đã đồng thời phóng tới, nhất thời bị loạn tiễn bắn chết. Một lát sau, vô số bóng kỵ binh xuất hiện ở góc đông bắc đại doanh.
Lý Duyên Khánh chăm chú nhìn đại doanh một lát, dứt khoát hạ mệnh lệnh, “Xuất kích!”
Một ngàn kỵ binh liền đốt đuốc, các điểm ánh sáng rất nhanh liền hợp thành một mảng tinh vân của những bó đuốc. Theo lệnh của chủ tướng, kỵ binh chợt xuất kích tạo ra tiếng vó ngựa kinh thiên động địa. Một ngàn kỵ binh như dòng nước lũ sắt thép lao về phía đại doanh, lúc này, trinh sát tuần tra khác đã phát hiện, bắt đầu thổi lên kèn cảnh báo: “Ô “
Nhưng lúc này báo nguy đã không còn ý nghĩa, kỵ binh lướt qua hào nông, xông vào đại doanh. Đám kỵ binh đã được huấn luyện qua cướp doanh ban đêm không chỉ một lần, nên ở trong thực chiến, bọn họ cũng không hỗn loạn, quăng từng bó đuốc lên đại trướng khiến cho những cái trướng lớn nhanh chóng bị điểm hỏa, thế lửa lan tràn, toàn bộ đại doanh trở thành một mảng biển lửa.
Binh sĩ Lương Sơn đang ngủ bừng tỉnh. Đối mặt lửa lớn thiêu đốt, bọn họ vô cùng hoảng sợ từ trong đại trướng chạy vội ra, một đám tay không tấc sắt, lại bị kỵ binh Huyền Vũ doanh giết hại vô tình, chiến đao bổ chém, trường mâu đâm thọc, từng đội kỵ binh ở trong đại doanh hoành hành giết chóc, cho dù quỳ xuống đất đầu hàng cũng trốn không được vận mệnh tử vong.
Dương Hùng được vài chục thân binh vây quanh ý đồ phá vây chạy trốn, lại bị Vương Quý nhìn thấy. Y phóng ngựa xông tới, ngoài năm mươi bước giương cung cài tên. Một mũi tên lao thẳng tới sau lưng Dương Hùng, Dương Hùng vội vàng không kịp mang khôi giáp, một mũi tên này bắn trúng chính giữa lưng hắn, Dương Hùng kêu thảm một tiếng, từ trên ngựa rơi xuống.
Thân binh Dương Hùng kinh hãi, vội vàng đỡ chủ tướng nâng lên chiến mã, nhưng lập tức một trận loạn tiễn phóng tới, năm sáu thân binh bị bắn ngã, chiến mã cũng liên tục trúng tên, hí dài một tiếng, bị đau mà chạy gấp ra xa.
“Giết cho ta!”
Vương Quý rống to một tiếng, hơn một trăm kỵ binh xong tới, giết chết mấy chục thân binh, Dương Hùng thấy mình không chỗ để trốn, hắn quát to một tiếng, rút ra trường kiếm, đâm thẳng về phía Vương Quý đang như cuồng phong vọt tới.
Vương Quý vung đại đao nặng sáu mươi cân bổ thẳng về phía kẻ địch, hai năm này Vương Quý tốn rất nhiều công vào đao pháp, đao pháp càng thêm thành thạo, một đao này càng thêm hung mãnh sắc bén.
Chỉ nghe một tiếng “đương! “, hai tay Dương Hùng tê dại, trường kiếm rời tay bay đi, Dương Hùng bị đánh bay ra sau, hắn cố nén đau đớn bò lên nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn.
Vương Quý từ bên người hắn xông nhanh qua, chỉ thấy tia sáng lạnh lóe lên, một cái đầu người nhất thời bay ra xa mấy trượng, Dương Hùng chết thảm đương trường, trở thành Đô Thống lĩnh đầu tiên của quân Lương Sơn bị giết chết.
Thế lửa trong quân doanh càng lúc càng lớn, kỵ binh cũng nhanh chóng rời khỏi quân doanh. Bọn họ chạy ra bên ngoài cùng bộ binh tàn sát binh sĩ quân Lương Sơn trốn ra, đây là một trận giết hại cực kỳ thảm thiết, không có thương hại, binh sĩ chạy ra biển lửa đều bị giết chết, đầu hàng cũng không được.
Lý Duyên Khánh ở bên ngoài lạnh lùng nhìn các binh sĩ huy đao giết chóc binh sĩ Lương Sơn chạy trốn.hắn cần dùng sắt cùng máu để tạo ra một đội quân, cũng là đang tạo ra chính mình, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể có dũng khí đối mặt kỵ binh Nữ Chân như sài lang đánh tới.
lửa lớn trong quân doanh dần dần tắt, chiến tranh cũng dần dần chấm dứt, ba ngàn binh sĩ Lương Sơn hầu như bị tàn sát không còn một mống. Lúc này thời gian cũng đến canh bốn, Đô Đầu Lô Phi suất lĩnh mấy trăm binh sĩ đi tới dưới Liêu thành kêu cửa, qua một hồi lâu, cửa thành chậm rãi mở ra.
Mấy trăm binh sĩ giơ thuẫn bài, thật cẩn thận vào thành, mấy chục hương binh chạy xuống thành nhấc tay hô to: “Tri huyện cùng Huyện thừa đều chạy mất, quan trong thành đã không có.”
Lô Phi vung tay lên, các binh sĩ nhanh chóng khống chế cửa thành đông, không bao lâu, Lý Duyên Khánh suất lĩnh quân đội khác cũng vào thành.
Chỉ thấy trên đường Liêu thành hết sức im lặng, từng nhà đều tắt đèn, trong toàn bộ huyện thành hoàn toàn tối đen, nhưng Lý Duyên Khánh có thể cảm giác ra, rất nhiều nhà cũng không có đi vào giấc ngủ, mà là tránh ở phía sau cửa sổ vụng trộm nhìn ra phía ngoài.
Lúc này, Lô Phi dẫn theo hai gã văn lại chạy tới bẩm báo: “Khởi bẩm Chỉ Huy Sứ, ty chức tới huyện nha, quả thật Tri huyện đã chạy trốn, chỉ tìm được hai gã văn lại này.”
Hai gã văn lại vội vàng quỳ xuống cầu xin, “Chúng tôi không quan hệ cùng loạn phỉ Lương Sơn, xin tướng quân tha mạng!”
“Quan viên trong huyện đều là quân Lương Sơn bổ nhiệm sao?” Lý Duyên Khánh hỏi hai người.
Một người trong đó nơm nớp lo sợ nói: “Chỉ có Tri huyện cùng Huyện thừa.”
“Vậy Huyện úy cùng Chủ bộ đâu?” Lý Duyên Khánh truy hỏi.
“Huyện úy bị bọn họ giết, Lâm Chủ bộ không chịu làm việc, đã bị cách chức ở nhà, châu quan đều sớm bỏ chạy.”
“Lâm Chủ bộ ở nơi nào?”
“Nhà hắn là…. là ở trong thành!”
Lý Duyên Khánh lập tức nói với Lô Phi: “Để cho người này dẫn đường, ngươi dẫn vài huynh đệ đi mời Chủ bộ đến cho ta, nhớ kỹ phải khách khí một chút.”
Lô Phi dẫn theo một gã văn lại rời đi, Lý Duyên Khánh lên thành.lần này nhiệm vụ hắn xuất kích tới phủ Đại Danh không chỉ là muốn cứu viện phủ Đại Danh, giải nguy vây thành, đồng thời hắn còn phải khôi phục trật tự phủ Đại Danh cùng Bác Châu.
Lúc này, Lý Duyên Khánh hỏi một gã văn lại: “Trong thành có bao nhiêu lương thảo?”
lúc này Văn lại đã biết vị Lý tướng quân này sẽ không giết bọn họ, nói không chừng còn có thể dùng bọn họ, nên bình tĩnh lại, vội vàng nói: “Khởi bẩm tướng quân, trong kho hàng huyện thành có một vạn thạch lương thực, cỏ khô sáu vạn gánh, còn có chút tiền bạc, Tôn Tri huyện của Lương Sơn coi như không tham, cũng không nhiễu dân.”
Lý Duyên Khánh đang phát sầu cỏ cho quân mã không đủ, nghe nói có sáu vạn gánh cỏ khô, hắn nhất thời mừng rỡ, vấn đề cỏ khô cho chiến mã đã được giải quyết.
” vì sao Quân Lương Sơn không giết Chủ bộ?” Chuyện này cũng làm cho Lý Duyên Khánh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Văn lại nghĩ nghĩ nói: “Nghe nói hình như Lâm Chủ bộ có điểm quan hệ thân thích cùng một đầu lĩnh Lương Sơn, cho nên quân Lương Sơn không có giết hắn.”
Lý Duyên Khánh gật gật đầu, cái này có thể giải thích thông, tuy Tống Giang dối trá, nhưng chưa bao giờ là người nương tay.
Lúc này, Lô Phi dẫn theo một người trung niên đi tới, người này nhìn qua cũng nhã nhặn, rất có điểm giống bá phụ Lý Đại Quang của hắn.
Trung niên văn sĩ có vẻ có điểm bất an, tiến lên hành lễ nói: “Hạ quan Lâm Nghi ra mắt Lý tướng quân!”
“Ngươi chính là Lâm Chủ bộ bản huyện?”
“Đúng vậy!”
Lâm Nghi là bị quân Lương Sơn cách chức, cũng không phải triều đình đuổi, cho nên hắn vẫn xem mình là Chủ bộ bản huyện như trước.
Lý Duyên Khánh gật gật đầu nói: “Quân Lương Sơn Bác Châu đã bị ta tiêu diệt ở ngoài thành, Ngụy Tri huyện cùng Ngụy Huyện thừa đều đã bỏ chạy.huyện Liêu Thành không thể không có quan, trật tự trong huyện thành liền tạm thời nhờ vào Lâm chủ bộ.”
Lâm Nghi nghe nói quân Lương Sơn Bác Châu đã bị toàn diệt, không khỏi vừa mừng vừa sợ, “Cái này quá tốt rồi, sáng mai ta liền triệu tập thân sĩ, cùng thương thảo đại kế an thành.”
“Mặt khác lương thực cùng cỏ khô trong kho hàng ta sẽ dùng một ít. Ta cho Chủ bộ một phần danh sách, mời Lâm Chủ bộ nhanh đưa thư cho triều đình, xin triều đình an bài quan viên Bác Châu.”
Lý Duyên Khánh bố trí quân đội nghỉ ngơi ở trong Liêu thành, lại lột từ trên người binh sĩ quân Lương Sơn hơn ngàn bộ khôi giáp hoàn hảo, cũng thu thập binh khí, giao cho Lâm Nghi tổ kiến hương binh.
Lý Duyên Khánh lại lệnh cho Vương Bình cùng Lô Phi chọn lựa hai trăm hương binh cường tráng bổ sung cho quân đội, để quân đội lại khôi phục biên chế hai ngàn người, cũng hạ lệnh đem vàng bạc tiền đồng trong mấy lần đại chiến thu được toàn bộ phân cho binh sĩ, trong lúc nhất thời các binh sĩ tiếng hoan hô như sấm dậy, sĩ khí tăng vọt.
Một đêm gần đến bình minh, trời vừa sáng, Vương Quý phụ trách quét tước chiến trường liền vội vàng tìm Lý Duyên Khánh, kích động nói: “Lão Lý, xem ta tìm được cái gì?”
Hắn đem một cái hộp gỗ do thợ khéo làm ra đưa cho Lý Duyên Khánh, “Đây là thứ phát hiện từ một cái thùng sắt trong trướng chủ tướng, ta nhắm chừng ngươi sẽ thích.”
“Đây là cái gì?” Lý Duyên Khánh tiếp nhận hộp gỗ hỏi.
“Ngươi mở ra sẽ biết.”
Lý Duyên Khánh mở ra hộp gỗ, bên trong lại là một cây đoản kiếm, bên ngoài là vỏ da cá mập, hắn chậm rãi rút kiếm ra, chỉ thấy cả thân kiếm là màu đen, ảm đạm không ánh sáng.
Vương Quý nhặt lên một cây trường mâu, “Đến thử xem!”
Lý Duyên Khánh một kiếm bổ tới, xoạt một tiếng, thân mâu nhất thời bị chém thành hai đoạn, thanh đoản kiếm này thế mà sắc bén không gì sánh nổi, so với đoản kiếm của hắn sắc bén hơn không chỉ mấy lần.
Đoản kiếm của hắn vốn là từ nhỏ ngẫu nhiên được, tuy còn có thể sử dụng, nhưng rõ ràng quá nhẹ, hơn nữa mũi kiếm đã mẻ nhiều, thanh đoản kiếm này tới rất đúng thời điểm.
Lý Duyên Khánh thử thử sức nặng của kiếm cười nói: “Rất vừa tay!”
Vương Quý thấy Lý Duyên Khánh thích, trong lòng cũng có chút cao hứng, hắn có điểm tiếc nuối nói: “Ta vốn định tìm một cây cung tốt cho ngươi, nhưng chỉ thấy hoặc là quá nhẹ, hoặc là chế tác kém, ngay cả ta đều chướng mắt.”
Báo đầu cung của Lý Duyên Khánh ở thành Thạch Châu Tây Hạ bị lửa thiêu cháy, đồng cung thiết tiễn lại không thể thường dùng, hắn thiếu một bộ cung tiễn tốt tiện tay hằng ngày, mọi người đều ghi tạc trong lòng.
Lý Duyên Khánh cười vỗ vỗ cánh tay Vương Quý, “Ta xin nhận ý tốt đó, đừng sốt ruột, nhất định sẽ có cơ hội.”
Lúc này, Ngưu Cao vội vàng chạy tới, khom người nói: “Khởi bẩm Chỉ Huy Sứ, chiến trường đã thu dọn xong.”
Lý Duyên Khánh gật gật đầu, “Để cho các huynh đệ nghỉ ngơi một canh giờ, rồi chuẩn bị xuất phát!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận