Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 636: Được ăn cả ngã về không

Chương 636: Được ăn cả ngã về khôngChương 636: Được ăn cả ngã về không
Trong đại trướng cực kỳ yên tĩnh, quá trình bái kiến Tù trưởng mới cũng đã kết thúc, tiếp theo chính là màn kịch quan trọng của hôm nay, ứng phó với thế công hùng hổ dọa người của quân Tống thế nào.
Nếu như trước khi Phi Thác Bộ bị diệt, có lẽ mọi người còn có lực lượng đánh một trận với quân Tống, nhưng Phi Thác Bộ bị quân Tống tiêu diệt dễ dàng, tất cả mọi người hiểu được, đội quân Tống này không phải sương quân, mà là một đội quân cực kỳ mạnh mẽ, họ căn bản không phải đối thủ.
Dã Lợi Thịnh nhìn mọi người một cái, chậm rãi nói:
- Ta vẫn lấy chủ trương dùng đàm phán kết thúc nguy cơ lần này. Mọi người cũng nhìn thấy, ngoài năm bộ lạc lớn, tám bộ lạc nhỏ khác quân Tống không hề động tới, nói rõ Lý Diên Khánh không phải tới tiêu diệt Hắc Đảng Hạng, mà tới báo thù. Đây là chúng ta gieo gió gặt bão, cũng không trách được người khác, mọi người nên suy nghĩ thật kỹ ba điều kiện của đối phương đi!
Lúc này, Thủ lĩnh Nam Lợi Bộ Nam Lợi Quảng trao đổi ánh mắt với hai người khác, liền nói:
- Chúng ta có thể trả lại nhân khẩu và tài vật, nhưng bồi thường và chiến mã lại không hợp tình hợp lý. Chúng ta vốn đã nghèo, đâu có tiền bồi thường? Lại nói nhân khẩu cướp đoạt được chúng ta cũng không hề ngược đãi, chỉ để họ làm việc nuôi dê. Về phần một số nữ nhân bị tàn phá thân thể có thể bồi thường chút dê, nhưng cũng không thể quá nhiều, nếu không chúng ta cũng không chịu đựng nổi.
Thủ lĩnh Dã Mã Bộ Nam Lợi Xuân bên cạnh cũng tiếp lời:
- Lão thủ lĩnh nói không sai, thật ra cũng bị họ giết mấy ngàn người rồi, đây hoàn toàn có thể chống đỡ được bồi thường mà!
Dã Lợi Thịnh thầm cười lạnh trong lòng. Trước khi đến ba người này đã thống nhất lời nói rồi, vẫn muốn để Dã Lợi Bộ đi làm kẻ ác, họ trốn phía sau.
- Ba vị thủ lĩnh, ta đương nhiên cũng không muốn bồi thường. Hắc Đảng Hạng vốn đã nghèo rồi, nào có tiền đi bồi thường. Nhưng vấn đề đối phương dùng đao đặt lên cổ chúng ta, hoặc chúng ta rút đao đánh một trận với họ, liều cá chết lưới rách, hoặc là thành thật tiếp nhận điều kiện của đối phương. Thực sự không có tiền, có thể lấy da dê và dược liệu thay thế, đối phương cũng đồng ý, nhiều nhất có thể cò kẻ mặc cả giá tiền, cái khác thực không có cách nào, dù sao Dã Lợi Bộ chuẩn bị tiếp nhận phương án này.
Dã Lợi Thịnh nói bóng gió chính là các ngươi tự nhìn xem rồi xử lý. Hiện giờ gã cũng không hề nhắc tới Hắc Đảng Hạng, mỗi bộ lạc tự mình đi đàm phán. Gã phát hiện ba bộ lạc căn bản không phục mình, hiện giờ không có cách nào mới đến cầu mình. Nếu thực sự giải quyết nguy cơ thay họ, chỉ sợ họ lại trở mặt, Dã Lợi Thịnh cũng muốn mượn cơ hội này thu thập ba bộ lạc.
Dã Lợi Thịnh đề xuất các bộ lạc tự mình giải quyết, ba Thủ lĩnh làm sao chịu tiếp nhận, ba người ồn ào một hồi với Dã Lợi Thịnh, căm hận rời đi.
Lúc này, Dã Lợi Nguyên Lễ đi tới nói:
- Không phải ba người này không đồng ý bồi thường, mà muốn dùng danh nghĩa Hắc Đảng Hạng bồi thường, như vậy giá tiền bồi thường đều tính lên đầu chúng ta, tính toán rất khôn khéo!
Dã Lợi Thịnh hừ lạnh một tiếng:
- Phân của mình thì tự đi lau sạch sẽ, ta mới không để ý họ!
Nói tới đây, Dã Lợi Thịnh quay đầu nói với Dã Lợi Nguyên Lễ:
- Tính toán xong chưa?
Dã Lợi Thịnh chuẩn bị dùng tài vật bộ lạc của Dã Lợi Phong bồi thường cho quân Tống. Đó là họa Dã Lợi Phong gây ra, người của bộ lạc gã bất mãn cũng không có cách nào.
- Ta đã tính rồi, phía Dã Lợi Phong có ba mươi vạn da dê thượng hạng, dựa theo giá trị triều Tống đại khái khoảng hai mươi vạn lạng bạc, bồi thường đã đủ rồi, nhưng chiến mã thì làm sao bây giờ?
Dã Lợi Thịnh trầm ngâm một chút nói:
- Hắn đòi toàn bộ chiến mã, đoán chừng là muốn hoàn toàn giải trừ vũ lực của chúng ta, cũng không phải đều là tham chiến mã. Ngươi hãy đi đàm phán với hắn, cho chúng ta giữ lại một ngàn con ngựa để chăn thả, để làm điều kiện, ta có thể đưa con trai tới phủ Kinh Triệu đọc sách.
- Ta hiểu được, hiện giờ ta sẽ đi.
- Chờ một chút!
Dã Lợi Thịnh gọi Dã Lợi Nguyên Lễ lại, gã chần chờ thật lâu rồi nói:
- Tứ thúc, ta muốn chuộc phụ nữ và trẻ em hắn đã bắt đi trở về, ngươi cảm thấy thế nào?
Đôi mắt Dã Lợi Nguyên Lễ mở to, lão bỗng nhiên vỗ đùi:
- Đó là cơ hội nha! Tại sao ta không nghĩ ra, Dã Lợi Bộ của chúng ta sẽ lớn mạnh rồi.
Dã Lợi Thịnh cười nhạt một tiếng, trước giờ nhân khẩu đều là lợi ích lớn nhất của Hắc Đảng Hạng, cho dù là nữ nhân. Dã Lợi Bộ có thể chiếm lấy vị trí Tù trưởng lâu dài, không phải chỉ vì nhiều nhân khẩu sao? Dã Lợi Thịnh có gan lớn và dám đảm đương của người Đảng Hạng, lại có sự khôn khéo của người Hán, gã đã sớm phát hiện chuộc phụ nữ trẻ em trong tay Lý Diên Khánh trở về là cơ hội hiếm có.
- Chuyện này phải nhanh chóng xác thực, tốt nhất đối phương có thể hạ giá một chút, bản thân Tứ thúc nắm chắc nhận việc.
- Ta biết, nhất định không khiến Tù trưởng thất vọng!

Dã Lợi Nguyên Lễ vội vàng rời đi. Dã Lợi Thịnh vẫn cảm thấy áp lực cực lớn, gã biết sở dĩ ba bộ lạc dám vung tay mà đi trước mặt mình, chắc chắn có phương án thứ hai. Phương án thứ nhất là để Dã Lợi Bộ đảm nhiệm người đứng tội, khi Dã Lợi Bộ không chịu tiếp nhận phương án của họ, phương án thứ hai của họ chắc chắn khởi động, mà họ càng có khuynh hướng dùng phương án thứ hai, đó chính là quyết chiến với quân Tống.
Trong lòng Dã Lợi Thịnh vừa mong chờ vừa lo lắng. Gã chờ đợi quân Tống có thể dạy dỗ ba bộ lạc kia, lại lo lắng quân Tống dạy dỗ quá hung ác, diệt ba bộ lạc kia, khiến Hắc Đảng Hạng tổn thương nguyên khí lớn rồi.
Sở dĩ ba bộ lạc Nam Lợi, Dã Mã và Khất Kết quyết định chiến đấu với quân Tống, cũng bởi họ có lực lượng nhất định. Cho dù ba bộ lạc gặp phải áp chế lớn tại Phu Châu, nhưng họ lục rương cạo đáy vẫn có thể kiếm ra năm ngàn kỵ binh, do Nam Lợi Quảng danh xưng Đệ nhị dũng sĩ Hắc Đảng Hạng thống soái.
Nam Lợi Quảng khoảng bốn mươi tuổi, dáng người khôi ngô cao lớn, hai tay cực kỳ cường tráng, dùng một cây chùy cán dài nặng tới năm mươi cân. Hai mươi năm trước gã là Đệ nhất dũng sĩ của Hắc Đảng Hạng, mãi tới mười năm trước thua trên tay Dã Lợi Phong, gã mới xuống đứng thứ hai.
Nam Lợi Bộ là bộ lạc lớn thứ hai của Hắc Đảng Hạng, khi không có Dã Lợi Thịnh và Dã Lợi Phong, Nam Lợi Quảng đương nhiên là lãnh tụ của ba nhà. Gã không thừa nhận địa vị Tù trưởng của Dã Lợi Thịnh, đó là do gã coi thường khí chất phong nhã của Dã Lợi Thịnh. Gã vẫn quen thuộc khuất phục bởi cường tráng, ví dụ như lão Tù trưởng Dã Lợi Bình Nguyên và Dã Lợi Phong, tư tưởng cường giả đứng đầu này đã cắm rễ rất sâu trong tính cách của gã.
Dã Lợi Quảng nhận được tin tức, phát hiện chủ lực quân Tống cách ba mươi dặm. Gã liền kéo năm ngàn quân đội tới Bách Cố Nguyên, nơi này là một nông trường rộng rãi và bằng phẳng, cực kỳ thích hợp kỵ binh tác chiến.
Đại quân của Lý Diên Khánh chỉnh đốn hai ngày sau đó lại xuất chinh, chỉ cần Hắc Đảng Hạng không chịu khuất phục ngày nào, hắn sẽ không ngừng chinh phạt ngày đó, cho đến cuối cùng dùng sắt và máu hoàn toàn chinh phục họ mới thôi.
Đội ngũ chậm rãi đi trên cao nguyên đất vàng vô bờ. Thời điểm Bắc Tống cao nguyên đất vàng còn có chút màu xanh, còn có bãi cỏ lớn phân phố dưới chân núi và hai bên dòng sông, nuôi sống những dân tộc du mục Hắc Đảng Hạng và người Khương.
Nơi này là Mã Lĩnh lồng lộng, dãy núi lớn dài mấy trăm dặm. Mấy chục dặm ở chân núi là mảng cỏ lớn nuôi súc vật, nơi này chính là địa bàn của Hắc Đảng Hạng.
Đội ngũ tiến vào Bách Cố Nguyên, đây là một đồi núi thấp diện tích mấy chục dặm, gò núi cao nhất cũng chỉ mấy trượng. Đặc điểm địa hình lớn nhất của khu này chính là hoàn chỉnh, không có khe rãnh ngang dọc, giống như một lớp bùn đất hơi mỏng gắn trên tảng đá lớn bằng phẳng. Từng mảng rừng cây lớn nhỏ không đều, thậm chí phía bắc còn có một đồng cỏ rộng chừng hơn mười dặm.
Lúc này, một trinh sát chạy vội tới trước mặt Hàn Thế Trung khom người bẩm báo:
- Khởi bẩm Hàn Thống Lĩnh, phát hiện kỵ binh quân địch cách hai mươi dặm về phía bắc!
Đôi mắt Hàn Thế Trung híp lại, quả thực bị Thống Chế nói trúng, Hắc Đảng Hạng còn muốn đánh một lần.
- Có bao nhiêu quân đội?
- Đại khái năm ngàn kỵ binh!
Mặc dù liên tục thắng bốn trận chiến, nhưng Hàn Thế Trung không dám khinh thường chút nào, gã vội vàng quay đầu chạy về trung quân.
Một lát, Hàn Thế Trung chạy tới trước mặt Lý Diên Khánh, ôm quyền nói:
- Thống Chế, phát hiện kỵ binh quân địch cách hai mươi dặm về phía trước, khoảng năm ngàn người!
Lý Diên Khánh khẽ cười:
- Xem ra Dã Lợi Nguyên Lễ thắng rồi!
Ngày hôm qua, Dã Lợi Nguyên Lễ thay mặt Dã Lợi Bộ tiến hành đàm phán, cơ bản đã đạt thành hiệp nghị. Trên tiền chuộc, Dã Lợi Nguyên Lễ đưa ra một đề nghị, lão đồng ý cung cấp tình báo kỹ càng của ba bộ lạc Nam Lợi, để đổi lấy quân Tống nhượng bộ tiền chuộc. Lý Diên Khánh đáp ứng điều kiện này, nếu như tình báo quả thực kỹ càng, hắn có thể hạ giá một nửa.
Dã Lợi Nguyên Lễ cho rằng đối phương nhiều nhất chỉ có thể kiếm ra năm ngàn kỵ binh, kỵ binh vàng thau lẫn lộn, nhưng đối phương có một đội kỵ binh giáp sắt hơn ngàn người, là một khoản viện trợ lớn nhất của người Tây Hạ dành cho Hắc Đảng Hạng.
Dã Lợi Phong thu mua Nam Lợi Bộ, liền giao một ngàn trang bị giáp sắt này cho gã, tạo thành một đội kỵ binh giáp sắt một ngàn người, do Nam Lợi Quảng tự mình thống soái. Mấy tháng trước chính là đội kỵ binh giáp sắt này xông vỡ tiền quân hai vạn sương quân, dẫn tới hai vạn sương quân bị tiêu diệt hoàn toàn.
Lý Diên Khánh từng giao thủ với quân đội Tây Hạ, hắn biết quân đội mạnh nhất của Tây Hạ là Thiết Diêu Tử. Theo miêu tả của Dã Lợi Nguyên Lễ, đội kỵ binh giáp sắt này hẳn là nửa Thiết Diêu Tử, là chiến mã không có giáp sắt, mà khôi giáp kỵ binh giống hệt như Thiết Diêu Tử.
Hơn ngàn kỵ binh giáp sắt này hẳn là tiền vốn để Nam Lợi Quảng quyết một trận tử chiến với hắn.
Lý Diên Khánh nhìn địa hình chung quanh, nói với Hàn Thế Trung:
- Xem ra đối phương muốn quyết một trận tử chiến với chúng ta trên mảnh đất bằng phẳng này.
- Thống Chế, chúng ta nghiên cứu chiến thuật cụ thể một chút đi!
Lý Diên Khánh gật đầu ra lệnh:
- Quân đội nghỉ ngơi tại chỗ, tất cả Thiên tướng tới đây!
Phương án tác chiến cụ thể do Thiên tướng chấp hành, tất cả Thiên tướng nhất định phải tham gia bàn bạc chiến thuật.
Mọi người vây quanh một khối đá bằng phẳng được tìm tới làm bàn, Lý Diên Khánh cầm mười mấy hòn đá lớn nhỏ để biểu thị cho mọi người.
- Nếu như chúng ta chỉ coi trọng một ngàn kỵ binh giáp sắt mà coi bốn ngàn kỵ binh khác là giấy, vậy chúng ta sẽ phải trả một cái giá thảm trọng, khinh địch trước giờ là nguyên nhân thất bại hàng đầu.
Mặc dù Lý Diên Khánh được Dã Lợi Nguyên Lễ cung cấp toàn bộ tình báo, nhưng cũng không quá tin tưởng. Hắn sớm phát hiện người này cáo già, cho nên khi lão nói bốn ngàn kỵ binh khác vàng thau lẫn lộn, Lý Diên Khánh liền cảm thấy câu này lão nghĩ một đằng nói một nẻo, hoặc là nói mập mờ. Vàng thau lẫn lộn cũng không đại biểu sức chiến đấu không mạnh, có thể đánh tan hai vạn sương quân đã nói rõ họ vẫn được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Lý Diên Khánh chỉ vào một hòn đá lớn nói:
- Đây chính là kỵ binh giáp sắt của họ, cung nỏ bình thường bắn không xuyên nổi khôi giáp của họ, nhất định phải dùng Thần Tí Nỏ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận