Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 707: Khách phương xa

Chương 707: Khách phương xaChương 707: Khách phương xa
Kẻ có thể ngồi xe ngựa cũng không phải là người bình thường, Lý Diên Khánh vội vàng ra ngoài đón, chỉ thấy một tên tiểu hoạn quan đỡ một người từ trong xe bước ra, chính là Lương Sư Thành mà hắn đã lâu không gặp.
Mặc dù hiện tại Lý Diên Khánh đang rất không muốn gặp người này nhưng vẫn tiến lên hành lễ,
- Thái Phó, đã lâu không gặp.
Lương Sư Thành gầy đi rất nhiều, khí sắc rất kém, giọng nói cũng rất thấp:
- Gần đây vẫn luôn ở trong cung, nghe nói Diên Khánh hôm qua đã tới phủ của ta?
- Vâng, hôm qua ta tới thăm Thái Phó thì nghe nói Thái Phó ở trong cung.
Lúc này, Lý Đại Khí bên cạnh nói:
- Diên Khánh, mau mời Thái Phó tới phòng trong ngồi đi, chỗ này gió sông hơi lớn, đừng để bị cảm lạnh.
Lý Đại Khí có ấn tượng rất tốt với Lương Sư Thành, lúc trước mười mấy triệu tiền son phấn mà y bán vào trong cung bị Lý Ngạn giữ lại, may nhờ có Lương Sư thành nói giúp mới lấy được về, Lý Đại Khí vẫn luôn nhớ chuyện này.
- Mời Thái Phó!
Lương Sư Thành gật gật đầu, đi theo cha con Lý Diên Khánh bước vào Bảo Nghiên Trai. Lắn đã không phải là Nội Tướng quyền cao chức trọng lúc trước nữa, Triệu Cát càng ngày càng bất mãn với lão, khiến lão mất hết quyền thế, ngay cả Tổng Quản Phủ Đại Nội cũng không đến phiên lão, chỉ quản lý quần áo trong cung, chẳng khác gì một viên quan già bình thường, vô hình chung thân phận của lão cũng bị hạ thấp xuống rất nhiều.
Lương Sư Thành ở trong cung mãi không ra ngoài, một mặt giống như Cao Cầu nói, muốn ôm chặt lấy chân Triệu Cát, nhưng một nguyên nhân quan trọng hơn là lão mất hết quyền thế, lão sợ cừu gia tới cho nên không dám ở bên ngoài.
Lương Sư Thành ngồi xuống đại đường, nói với Lý Đại Khí:
- Bảo Nghiên Trai đều dời về nam rồi nhỉ?
Lý Đại Khí thận trọng nói:
- Cũng không dời về nam hoàn toàn, ở kinh thành vẫn tiếp tục kinh doanh.
- Thực ra mọi người đều biết rằng, nếu như hành cung Hàng Châu xây dựng xong, quan gia cũng sẽ xuống phía nam qua mùa đông, lưu lại đều là để ứng phó tình hình. Không giấu gì Lý viên ngoại, người nhà ta cũng đã di dời về nam, phần lớn tài sản đã chuyển tới Tô Châu, nếu như quan gia di chuyển về nam qua mùa đông, chỉ sợ ta cũng phải đi theo.
Lương Sư Thành thở dài nói nói tiếp:
- Hai tháng trước ta bị một trận ốm, mãi không đỡ, Thái y liên tục căn dặn, không thể ở bên ngoài lâu, cho nên nói đôi ba câu với Diên Khánh, ngồi một chút sẽ đi luôn.
Lý Đại Khí hiểu ý, cười nói:
- Thái Phó ngồi đợi một chút, ta đi xem sổ sách, ta cũng vừa về, không quá yên tâm về tình hình trong nhà.
- Lý viên ngoại xin cứ tự nhiên.
Lý Đại Khí đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Lương Sư Thành và Lý Diên Khánh, Lương Sư Thành mỉm cười nói:
- Diên Khánh hiện tại vẫn đang kiêm nghiệm Đồng Tri Kinh Triệu chứ!
Lý Diên Khánh cười cười,
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, ta đi Lại Bộ từ nhiệm, chỉ bãi chức Thái Nguyên, chức vụ ở Phủ Kinh Triệu thì vẫn chưa bãi bỏ, không chỉ là Đồng Tri Kinh Triệu mà còn cả Tổng Quản Diên Phu Lộ, Lại Bộ nói cấp trên chưa sắp xếp, bọn họ cũng không rõ.
- Đây thực ra là ý của quan gia, hắn cũng rất lo lắng cho Thiểm Tây, nếu như Thiểm Tây Lộ có biến, chỉ sợ ngươi còn phải quay về.
- Nếu đã như vậy, trực tiếp để ta tới Phủ Kinh Triệu là được rồi, tại sao còn phải vào kinh?
- Vào kinh là chuyện tốt mà! Thời gian ngươi ở ngoài quá lâu rồi, giao thiệp trong kinh sẽ dần dần phai nhạt, rất bất lợi cho con đường tiến thân sau này của ngươi.
- Thì ra là thế!
Lương Sư Thành nhấp một ngụm trà, cười nói:
- Biểu hiện chiều nay của ngươi ở Tử Thần Điện rất tốt!
- Nhưng có người nói ta rất ngông cuồng!
- Không! Không! Không! Chỉ có những kẻ vô tri mới có thể nói như vậy, hôm qua quan gia vốn định nhập Quân Nghị Đường vào Tri Chính Đường, do Tri Chính Đường trực tiếp quản lí. Kết quả ngươi dùng chuyện dân tị nạn áp cung, dẫn tới Vương Phủ bị cách chức, làm rối loạn kế hoạch của quan gia, cũng thay đổi hoàn toàn xu hướng suy tàn về thế lực của Thái tử hai tháng qua. Hiện giờ ngươi là công thần của Thái tử, nếu như sau này Thái tử luận công trọng thưởng, ngươi ít nhất có thể xếp vào ba vị trí đầu.
- Kết quả này ta cũng rất bất ngờ, chẳng qua là lúc đó ta quá phẫn nộ, một lòng muốn tìm Vương Phủ tính sổ, thật không có ý gì khác.
Lương Sư Thành biết Lý Diên Khánh nghĩ một đằng nói một nẻo, lão cũng không nói gì thêm, liền đem hộp giấy mang theo bên người đưa cho Lý Diên Khánh:
- Trong này là một số đồ vật cũ là thời thiếu niên Thái tử từng sử dụng qua, phiền Diên Khánh thay ta giao cho Thái tử, hơn nữa giúp ta nói tốt vài câu, chuyện này nhờ ngươi rồi.
Lý Diên Khánh gật gật đầu,
- Ta nhất định sẽ làm theo!
- Vậy ta về đây, đêm còn phải hầu hạ quan gia, không thể vắng ta được, Diên Khánh dừng bước!
Lý Diên Khánh tiễn Lương Sư Thành ra cửa phủ, nhìn theo xe ngựa đi khuất mới trở vào.
- Diên Khánh, Lương Thái phó tới làm gì?
Lý Đại Khí từ trong phòng thu chi đi tới.
- Muốn nhờ con lôi kéo quan hệ với Thái tử.
- Không phải lão quan hệ rất tốt với Thái tử sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu cười,
- Đấy là lúc trước, bây giờ…lão đã đi lầm đường.
- Vậy…lão có giúp chuyện của Sư sư không?
Đây mới là chuyện mà Lý Đại Khí lo lắng, thân phận Sư sư vẫn luôn là một thanh kiếm treo trên đầu con trai, Lý Đại Khí đã vì chuyện này mà lo lăng rất nhiều năm.
Lý Diêu Khánh cười lạnh một tiếng,
- Cha không cần lo lắng, hiện tại lão còn sợ con đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, ngược lại người không may là lão chứ không phải là con!
Lý Đại Khí thoáng sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra, thở dài một hơi rồi cười nói:
- Thì ra là thế, vậy cha thực sự không cần lo lắng nữa.
- Thực sự không cần lo lắng nữa.
Lý Diên Khánh thấy trời đã nhá nhem tối, liền cười nói:
- Cha nghỉ ngơi sớm đi! Con đi thăm Mạc tiên sinh, ngày mai còn cả đống việc phải xử lý.
- Con đi đi! Thay cho vấn an lão gia tử, ngoài ra nói với Tào Nghiễm, thuyền đã chuẩn bị xong, bọn họ bất kỳ lúc nào cũng có thể rời kinh.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nhanh bước rời khỏi Bảo Nghiên Trai.
……
Sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh mang theo Mạc Tuấn và Tào Anh đi tới Phủ nha Khai Phong. Tào Anh là con trai của Tào lão gia Ngũ Tào Húc, nhưng gã là con thứ, xuất thân Thái Học, năm nay khoảng chừng ba mươi tuổi, học thức uyên bác, tính cách cực kỳ cẩn trọng, đây chính là một văn quan đầu tiên mà Tào gia sắp xếp đi theo Lý Diên Khánh sau hai viên võ tướng Tào Tính và Tào Mãnh, với tư cách là phụ tá của Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh đi vào Phủ nha Khai Phong, Triệu Huy cười rạng rỡ ra đón,
- Vừa rồi các Huyện của Phủ Khai Phong đều truyền ra thông tin, cứu tế dân gặp nạn đã được bắt đầu toàn bộ, Huyện Nhậm Khâu đã đặt ba trạm cứu tế, Tưởng tri huyện cam đoan tuyệt đối sẽ không có bất kỳ một người dân tị nạn nào ở Huyện Nhậm Khâu bị chết đói.
Triệu Huy trước thì ngạo mạn sau thì cung kính, trong lòng Lý Diên Khánh biết rõ, chỉ là hắn lười so đo với Triệu Huy, tâm tư của hắn cũng không đặt vào Phủ Khai Phong, chỉ cần Triệu Huy không tạo ra chuyện gì, hắn cũng hi vọng bình an vô sự.
Lý Diên Khánh gật gật đầu,
- Thiếu Doãn vất vả rồi, Ta giới thiệu với Triệu Thiếu Doãn một chút, hai vị này là Mạc Tuấn và Tào Anh phụ tá của ta, sau này có chuyện gì cứ trực tiếp tìm bọn họ.
Triệu Huy vội vàng chào hỏi hai người, vừa vội vàng phái người sắp xếp phòng phụ tá cho Mạc Tuấn và Tào Anh, phòng của hai người cũng ở hậu viện Mai Hoa Đường, sát vách với Lý Diên Khánh. Theo phân công, Mạc Tuấn phụ trách việc triều đình và Phủ Khai Phong, Tào Tuấn phụ trách việc của mười lăm Huyện thuộc quản lý. Ngoài ra, mỗi người còn được sắp xếp thêm hai người giúp việc, cộng thêm chân trà đồng phụ trách rót nước pha trà, cũng coi như đầy đủ rồi.
Lúc này, một Thiếu Doãn Khai Phong phủ khác Nhiếp Sơn Tới gặp mặt Lý Diên Khánh, Nhiếp Sơn tuổi gần năm mươi, là môn sinh của Tướng Quốc Thái Biện trước đây, tính cách vô cùng kiên cường chính trực. Gã vốn là Long Đồ Các Học Sĩ, vì vi phahm đảng án nên bị Vương phủ biến thành Tri Phủ Đức An, đầu năm lại được Thái Kinh điều trở lại kinh thành, đảm nhận Thiếu Doãn Kinh Triệu. Gã chủ yếu phụ trách các Huyện thuộc Phủ Khai Phong, hai ngày trước vừa đi giải quyết việc ở Huyện Trần Lưu, đêm qua mới về.
Lý Diên Khánh mời Nhiếp Sơn ngồi xuống, hỏi:
- Hiện tại tình hình các Huyện thuộc Phủ Khai Phong thế nào?
Nhiếp Sơn lắc đầu,
- Tình hình không được tốt lắm, chủ yếu là giá cả hàng hóa cao, thu nhập thấp, cộng thêm mấy tháng gần đây lòng dân bàng hoàng, rất nhiều gia đình có tiền đã xuôi về nam, mà thanh niên phần lớn đổ dồn tới kinh thành, khiến các Huyện vô cùng tiêu điều, trị an cũng không tốt, đã xảy ra mấy vụ án giết người cướp của. Lần này ta đi Huyện Trần Lưu chính là một hộ thương nhân xảy ra án diệt môn, một nhà bảy người bị giết, bị cướp hơn năm ngàn lượng bạc trắng.
- Vụ án đã được phá chưa?
- Cơ bản đã điều tra rõ ràng, là một đám đạo tặc Thái Châu gây ra, đám đạo tặc này có năm người, chỉ là sau khi vụ án sảy ra, năm tên này đã trốn mất, hiện tại không rõ tung tích, đã phát lệnh truy nã tới các Châu.
Lý Diên Khánh hơi trầm ngâm nói:
- Hiện tại dân tị nạn từ các Châu thuộc Hà Bắc chạy tới kinh thành khoảng bốn năm mươi vạn người, trị an kinh thành vô cùng kém, chỉ dựa vào một mình Triệu Thiếu Doãn thì không kham nổi, thời gian này Nhiếp Thiếu Doãn cũng tập trung sức lực ở kinh thành, vụ án các huyện giao cho Thôi quan làm.
- Ti chức đã rõ!
Lý Diên Khánh lại giới thiệu Mạc Tuấn và Tào Anh, nói với Nhiếp Sơn:
- Ngày mai bắt đầu huấn luyện chuyên sâu binh sĩ thủ thành, ta cũng phải giành một phần tinh lực cho việc đó, cho nên thời gian ở Phủ Khai Phong có lẽ sẽ không nhiều, có việc gì ngươi hãy bàn bạc với hai phụ tá của ta, những việc có thể giải quyết được các ngươi tự mình xử lý, nếu thực sự không được ta sẽ ra mặt giải quyết.
Nhiếp Sơn nghiêm túc nói:
- Luyện binh mới là đại sự cấp bách, xin Phủ Doãn toàn lực ứng phó, ti chức sẽ cố gắng không quấy rầy phủ doãn.
Lý Diên Khánh cười gật đầu,
- Vậy thì vất vả Nhiếp Thiếu Doãn rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận