Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 751: Công lao đàm phán

Chương 751: Công lao đàm phánChương 751: Công lao đàm phán
Tất cả mọi người đều lui ra, nhưng Triệu Hoàn ra hiệu bằng mắt với Ngô Mẫn, bảo y ở lại.
Lúc này, trong ngự thư phòng chỉ còn lại Triệu Hoàn và Ngô Mẫn, Ngô Mẫn dè dặt hỏi:
- Bệ hạ, xảy ra chuyện gì?
Triệu Hoàn hừ một tiếng:
- Vừa rồi người của Quốc Tử Giám báo tin, mấy nghìn thái học sinh đang tụ tập suốt đêm, chuẩn bị sáng mai diễu hành trên đường phố, phản đối việc nghị hòa.
Ngô Mẫn ngẩn người, lại còn có chuyện này nữa.
Trở lại vị trí ngồi xuống, Triệu Hoàn lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có đoán ra ai là người ở sau lưng sai sử chuyện này không?
Ngô Mẫn im lặng suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói:
- Ty chức nghĩ hẳn là không phải Lý Diên Khánh gây nên.
- Vì sao không phải là hắn?
- Nếu hắn thật sự muốn ngăn cản chúng ta đàm phán, hoàn toàn không cần phải sử dụng thái học sinh, mà cứ trực tiếp gây hấn, thì cũng không có đàm phán gì cả. Hơn nữa, tuy hắn xuất thân từ trường thái học, nhưng ảnh hưởng của hắn đối với các quan văn cũng không lớn, hắn thường xuyên ở bên ngoài, chưa chắc thái học sinh đã nghe lời hắn.
Lý do Ngô Mẫn đưa ra để loại bỏ Lý Diên Khánh ra ngoài vòng tình nghi, cũng không đủ sức thuyết phục. Thật ra Ngô Mẫn biết rõ, Lý Diên Khánh có năng lực huy động thái học sinh, nhưng Ngô Mẫn nói qua loa vài câu để làm nhạt ảnh hưởng của hắn, không phải là vì Ngô Mẫn có giao tình sâu đậm với Lý Diên Khánh, mà là vì có ý đồ riêng. Lý Diên Khánh cũng không phải là kẻ thù chính của y, y không cần phải lãng phí cơ hội này vì hắn, mà muốn lợi dụng cơ hội khó có được này để đâm cho kẻ thù chính của mình một dao.
- Chuyện này Lý Diên Khánh khó tránh khỏi có liên quan, trẫm hiểu hắn rất giỏi ném đá giấu tay. Cho dù chuyện này không phải hắn cầm đầu, thì cũng là một tay hắn bày mưu tính kế.
Rõ ràng là Triệu Hoàn không tin vào lời giải thích của Ngô Mẫn.
Im lặng trong chốc lát, Ngô Mẫn nói:
- Có chuyện này vi thần không dám nói rõ, hai ngày nay vi thần phái người giám thị Lý tướng quốc, tối hôm qua, thuộc hạ của vi thần tận mắt thấy xe ngựa của Lý tướng quốc vào trường thái học.
- Cái gì?
Vẻ mặt Triệu Hoàn lập tức trở nên rất khó coi, vị hoàng đế này không kiềm chế được sự căm tức, giận dữ đấm một cái xuống bàn, mắng:
- Khốn kiếp!
Ngô Mẫn vội khuyên:
- Xin bệ hạ bớt giận, hành vi của Lý tướng quốc hơi cực đoan, nhưng vi thần tin rằng tướng quốc làm thế cũng không phải vì tư lợi.
- Hừ! Hắn trăm phương ngàn kế cản trở trẫm, trẫm hận nhất là loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Trước nay trẫm luôn cho rằng hắn rất chính trực, bây giờ xem ra, trẫm nhìn lầm người rồi!
Ngô Mẫn vội cúi đầu, che giấu ánh mắt vui mừng, rồi chậm rãi nói:
- Bệ hạ, thật ra chuyện này tương đối dễ giải quyết.
- Ngươi nói xem, làm thế nào giải quyết chuyện này?
- Biện pháp rất đơn giản, chúng ta có thể tiến hành cùng một lúc, vừa chặn cổng trường thái học, không để thái học sinh đổ ra đường, mặt khác vi thần kiến nghị để Trương tướng quốc và Mã Thiếu Khanh đêm nay ra khỏi thành, để tránh đêm dài lắm mộng!
Triệu Hoàn chắp tay sau lưng đi vài bước, rồi quay đầu lại, ra lệnh một cách kiên quyết:
- Truyền khẩu dụ của trẫm, lập tức triệu Đổng Bình và Diêu Bình Trọng tới gặp trẫm!

Một lúc sau, cổng Tân Tống kêu lên ken két mở ra, cầu treo từ từ hạ xuống, ba trăm kỵ binh khôi giác sáng loáng, tay cầm trường mâu xếp thành hàng bên cạnh cửa thành. Lúc này, Phó đô thống Đổng Bình đích thân đưa Hòa Đàm sứ Trương Bang Xương, Phó sứ Mã Chính cùng mười mấy quan viên tùy tùng, đến trước cửa thành. Đổng Bình chắp tay nói:
- Chúc hai vị Trương tướng công vừa xuất quân đã thắng lợi, đàm phán thành công!
- Đa tạ Đổng tướng quân, cáo từ!
Trương Bang Xương chắp tay đáp lễ, rồi quay đầu ngựa lại, chạy ra ngoài thành, đuổi kịp đám tùy tùng.
Đổng Bình lập tức ra lệnh cho ba trăm kỵ binh thân vệ bí mật hộ vệ Trương Bang Xương và Mã Chính rời thành Tân Tống. Đoàn người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm tối tăm.
Sáng sớm hôm sau, trong trường thái học vô cùng ồn ào, năm nghìn binh sĩ phụ trách giữ trật tự trong thành, tay cầm khiên lớn và gậy gỗ, phong tỏa hai cổng chính ở phí đông và phía tay trường thái học đến mức con kiến cũng không chui lọt. Trên bốn ngàn thái học sinh tay cầm biểu ngữ phản đối nghị hòa, đang định rời trường thái học, không ngờ lại bị đông đảo binh sĩ chặn lại trước cổng. Trước cổng chính, là một chồng bao cát cao ngang người, hoàn toàn chắn mất cổng chính, khiến mấy nghìn thái học sinh không thể ra ngoài. Các thái học sinh hết sức phẫn nộ, bọn họ xô những bao đất, ném đá như mưa về phía các binh sĩ, các binh sĩ giơ khiên lên đỡ. Lúc này, mấy trăm thái học sinh khiêng một cây gỗ to, quát lớn xông về phía các binh sĩ. Hàng ngũ binh sĩ rối loạn một lúc, nhưng rốt cuộc cây gỗ to lớn cũng bị họ chặn lại, rồi hất mạnh về phía các thái học sinh, mười mấy thái học sinh bị cây gỗ đụng phải, bể đầu chảy máu, ngã trên mặt đất, các thái học sinh khác chạy tới cứu giúp.
- Vô liêm sỉ! Có gan thì đi đánh quân Kim kia kìa!
Các thái học sinh phẫn nộ hét to:
- Các ngươi chỉ biết trấn áp dân chúng tay không tấc sắt, cút đi!
Nhưng năm nghìn binh sĩ không lui lại, lại chất bao cát lên như cũ.
Các thái học sinh phẫn nộ, lại dùng gạch đá ném các binh sĩ. Mấy trăm thái học sinh ào ào lao qua bao cát, xông vào đám lính, đánh nhau với họ, trước cổng trường thái học vô cùng hỗn loạn. Ở góc tây nam của trường, một trong những thủ lĩnh của thái học sinh là Giả Quan mượn cái thang leo qua tường cao, chạy về phía thành Bắc.
Sau nửa canh giờ, Cổ Quan tìm được Lý Diên Khánh trên đầu tường thành Bắc, Lý Diên Khánh im lặng suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói với Cổ Quan:
- Ta đánh giá thấp quyết tâm nghị hòa của triều đình rồi, để mọi người được an toàn, hủy bỏ hành động lần này đi!
- Ý Lý đô thống muốn nói, sứ giả nghị hòa đã ra khỏi thành rồi?
- Ta vừa nhận được tin tức, họ đã ra khỏi thành đêm qua rồi. Tướng quốc Trương Bang Xương làm chánh sứ, Hồng Lô Thiếu Khanh Mã Chính làm phó sứ, hiện giờ hẳn là đôi bên đang nghị hòa ở trong doanh trại của quân Kim. Lần này, trách nhiệm là do ta, ta không ngờ triều đình hành động cấp tốc và quyết đoán như vậy.
Lý Diên Khánh thở dài, áy náy nhìn Cổ Quan:
- Ta rất xin lỗi!
Cổ Quan lắc đầu:
- Là chúng ta đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của phái chủ hòa, không liên quan tới Lý đô thống.
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút, lại nói:
- Ta đoán chừng kế tiếp triều đình sẽ trả thù. Sau khi chuyện này kết thúc, ngươi và Trần Đông lập tức tới tìm ta, ta sẽ sắp xếp giấu các ngươi trong quân đội, tốt nhất là chiều nay đến đi!
- Đa tạ Lý đô thống cứu giúp!
Cổ Quan chắp tay thi lễ với Lý Diên Khánh, rồi xoay người, theo hành lang vội vã xuống tường thành.
Lý Diên Khánh đi tới tường chắn mái, chăm chú nhìn theo Cổ Quan đang đi ra xa. Không biết là ai xúi bẩy Triệu Hoàn dùng cái biện pháp thối tha kia, phái binh trấn áp thái học sinh, thoáng cái khiến thái học sinh trở thành kẻ đối địch với triều đình. Thật ra, phái một đại thần đức cao vọng trọng đi khuyên nhủ các thái học sinh, hiểu chi dĩ tình, dụ chi dĩ lợi (dùng tình cảm khuyên giải để người ta hiểu ra, dùng lợi ích để dỗ dành người ta nghe theo), là hiệu quả nhất, thế nhưng hoàng đế lại sử dụng một biện pháp ngu xuẩn nhất.
Lý Diên Khánh lắc đầu, so về sự thông minh hoặc tình cảm, Triệu Hoàn đều kém xa phụ thân y là Triệu Cát, thảo nào Triệu Cát một mực muốn đổi thái tử, câu “Còn ai hiểu con bằng cha”, quả thật là chí lý!

Có hơn ba trăm thái học sinh bị thương, hơn một trăm người bị bắt, đám binh lính cũng có hơn trăm người bị thương vì gạch đá ném trúng, tình trạng bạo lực trước cổng trường thái học càng lúc càng tăng.
Lúc này, Cổ Quan leo tường trở lại trường thái học, tìm gặp lãnh tụ Trần Đông. Trần Đông lập tức triệu tập mười mấy đại biểu thái học sinh bàn bạc đối sách.
- Cổ Quan đã nhận được tin, đêm qua sứ giả nghị hòa đã rời khỏi kinh thành rồi, việc nghị hòa là khó tránh khỏi. Các vị, hành động lần này của chúng ta đã thất bại rồi, mọi người nghĩ xem, có nên tạm thời dừng lại?
Trần Đông khá thông minh, ở đây nhiều người khó giữ bí mật, y không tiết lộ nguồn tin.
Một thái học sinh lớn tuổi căm hận nói:
- Cũng không phải là không thể tạm dừng, chỉ là triều đình lại sử dụng quân đội để trấn áp chúng ta, khiến người ta quá thất vọng.
Mọi người xôn xao lên tiếng, mỗi người một câu, đều tỏ vẻ phẫn nộ đối với hành động của triều đình, nhưng cuối cùng đều nhất trí tạm thời hủy bỏ cuộc diễu hành phản đối nghị hòa lần này.
Lúc giữa trưa, một thái học sinh đưa thư cho Sương quân đô thống Diêu Bình Trọng, thông báo kết thúc cuộc diễu hành, mấy nghìn thái học sinh giải tán và quay về ký túc xá. Tuy nhiên, Diêu Bình Trọng cũng không dẫn binh sĩ rời đi, trước đó triều đình đã hạ chỉ cho Diêu Bình Trọng, phải chờ tới khi kết thúc nghị hòa, quân đội mới có thể rút khỏi. Mà lúc này, Niếp Sơn dẫn ba trăm bộ khoái của phủ Khai Phong cũng đến trước cổng trường thái học, nhiệm vụ của họ là sau khi thái học sinh giải tán, sẽ bắt giữ những lãnh tụ thái học sinh tổ chức cuộc diễu hành lần này.
Cùng lúc đó, từ góc tây nam của trường thái học, Trần Đông và Cổ Quan leo tường thoát khỏi trường thái học, chạy về phía bắc thành…
Lúc hoàng hôn, Trương Bang Xương quay về kinh thành, ở cửa Tân Tống chờ Đổng Bình đích thân dẫn quân hộ vệ Trương Bang Xương vào đại nội. Lúc này, Triệu Hoàn và mấy tướng quốc đều ở ngự thư phòng đợi tin của Trương Bang Xương. Trước đó, từ buổi trưa, Triệu Hoàn đã nhận được tin nhanh do Trương Bang Xương phái người mang về, rằng cuộc đàm phán tiến hành rất thuận lợi, có hy vọng hôm nay sẽ đạt được hiệp nghị, tin này khiến Triệu Hoàn và các đại thần đều tràn ngập mong chờ.
Lúc này, một viên hoạn quan bẩm báo ở cửa:
- Trương tướng quốc đã từ quân doanh trở về, đang ở ngoài cung chờ bái kiến!
Triệu Hoàn vội nói:
- Mau tuyên Trương tướng quốc tới yết kiến!
- Bệ hạ có chỉ, tuyên Trương tướng quốc yết kiến!
Theo tiếng hô to của thị vệ, chỉ chốc lát sau, Trương Bang Xương vội vã đi vào ngự thư phòng, hầu như không che giấu được sự kích động trong lòng.
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Trương tướng quốc miễn lễ, tình hình đàm phán như thế nào?
Triệu Hoàn cấp thiết hỏi thăm.
Mọi người trong ngự thư phòng đều đổ dồn ánh mắt vào Trương Bang Xương, Trương Bang Xương run run nói:
- Đàm phán…đàm phán đã kết thúc, vi thần may mắn không làm nhục mệnh!
Triệu Hoàn hết sức vui mừng, lại hỏi:
- Vậy khi nào rút quân?
- Quân Kim đồng ý suốt đêm nay sẽ lùi về phía bắc Hoàng Hà, tối nay chiến tranh sẽ chính thức kết thúc!
Mọi người trong ngự thư phòng đều hoan hô, các tướng quốc đều kích động ôm lấy nhau, cuộc chiến tranh nửa tháng rốt cuộc đã kết thúc.
Lúc này, Bạch Thì Trung lại hỏi:
- Trương tướng quốc, điều kiện rút quân của quân Kim là gì?
Không khí bên trong ngự thư phòng lập tức yên lặng, đây là điểm vô cùng quan trọng, nếu như phải trả một cái giá vô cùng nặng nề để quân Kim rút lui về phía bắc, chỉ sợ bọn họ sẽ bị người người chế nhạo, thậm chí lợi bất cập hại.
Trương Bang Xương khom người nói:
- Bẩm Bạch tướng quốc, đây là trọng điểm đàm phán của chiều hôm nay, đôi bên trải qua mấy lần mặc cả, Hoàn Nhan Tà cũng hiểu thành ý của chúng ta, đã từ bỏ khoản bồi thường khổng lồ, chỉ yêu cầu chúng ta trả hai mươi vạn thạch mã liêu hắc đậu (đậu đen), yêu cầu trong vòng ba ngày đưa tới bờ nam sông Hoàng Hà.
- Hả?
Triệu Hoàn kinh ngạc, y có phần không tin vào lỗ tai mình:
- Chỉ cần hai mươi vạn thạch đậu đen?
- Bẩm đúng vậy! Đây là văn bản lui binh chính thức đã được đôi bên ký tên, xin mời bệ hạ xem qua.
Trương Bang Xương đưa một văn bản đàm phán đã được đôi bên ký tên và đóng dấu cho Triệu Hoàn, Triệu Hoàn xem đi xem lại mấy lần, quả nhiên đối phương chỉ cần hai mươi vạn thạch đậu đen.
Triệu Hoàn vui mừng quá đỗi, ai nói đàm phán vô dụng, không cần đến chiến tranh ác liệt, nghị hòa cũng có thể giải quyết vấn đề, hơn nữa chỉ cần bỏ ra một cái giá cực kỳ nhỏ, chỉ có hai mươi vạn thạch đậu đen.
- Trương tướng quốc thực sự là rường cột của Đại Tống ta!
Triệu Hoàn thốt ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận