Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 458: Nhòm ngó bên người.

Chương 458: Nhòm ngó bên người.Chương 458: Nhòm ngó bên người.
Quan phòng của Vương Phủ nằm trong chính đường Trung Thư Tỉnh. Mặc dù y chỉ chỉ là Phó Tể Tướng chính sự, nhưng y được Thiên tử Triệu Cát trọng dụng, khiến quyền thế của y đã lớn hơn Tả Hữu Tướng Quốc Bạch Thì Trung và Dư Thâm, trở thành quyền Tướng thực sự, đã mơ hồ có thể chống lại Thái Kinh lúc toàn thịnh.
Vương Phủ được Triệu Cát trọng dụng cũng không phải năng lực của y lớn bao nhiêu, mà bởi vì y không phải người của Thái Kinh, y do Lương Sư Thành một tay đề bạt lên.
Trong bốn Tể Tướng trước mắt, Trương Bang Xương và Dư Thâm là vây cánh của Thái Kinh, Bạch Thì Trung mềm yếu vô năng, căn bản không dám đối kháng với Thái Kinh. Mặc dù Thái Kinh đã lui sĩ, nhưng lão vẫn khống chế triều chính, chính vụ quan trọng đều do lão quyết định, được bách quan xưng là ngoại Tướng.
Triệu Cát đương nhiên cũng hiểu được thế cục này, y tuyệt đối không muốn thấy một đảng Thái Kinh độc đại, cho nên y cần một Tướng Quốc có thể chống lại Thái Kinh. Vương Phủ sinh ra hợp thời, trong nửa năm ngắn ngủi đã nhận được quyền lực to lớn, nhất cử trở thành quyền Tướng mới.
Vương Phủ ngồi sau chiếc bàn rộng lớn, hơi híp mắt lại nghe Chủ Bộ Trương Tuân của Ngự Sử Đài báo cáo. Mặc dù Trương Tuân chỉ là một quan nhỏ tòng thất phẩm, nhưng gã đồng thời kiêm nhiệm Chủ Bộ Đài Viện và Giám Viện, vị trí cực kỳ mấu chốt.
Gã được Vương Phủ một tay đề bạt, trở thành con mắt của Vương Phủ tại Ngự Sử Đài, nhìn chằm chằm mỗi Ngự Sử thay Vương Phủ, một khi các Ngự Sử có hành động khác thường, gã sẽ lập tức chạy tới báo cáo cho Vương Phủ.
- Sáng hôm nay Lý Diên Khánh tới Thiên Ngục Đại Lý Tự. Ta nghe Chủ Sự của hắn nói, hôm nay hắn thăm Phan Nhạc, chẳng qua không thẩm vấn. Nhưng lúc gần đi, hắn ký tên đóng dấu thay đổi nhà tù, giữa trưa Phan Nhạc được đổi tới Tân Ngục Đại Lý Tự.
Vương Phủ trầm tư một lát hỏi:
- Hắn biết chân tướng vụ án này không?
- Hắn đã biết.
- Vậy hắn có biết tiền nhiệm Lưu Lâm của hắn vẫn không chịu ký tên đơn thay đổi hay không?
- Tờ đơn kia phát hành nửa năm trước, ti chức cảm thấy hắn hẳn là vừa xem liền biết. Ti chức cho rằng, hôm nay hắn đi chính là vì ký tên đổi ngục.
Vương Phủ cũng không lập tức giận tím mặt, y cũng có một mặt cẩn thận. Y biết Lý Diên Khánh đảm nhiệm Thị Ngự Sử là Lương Sư Thành an bài, mặc dù Vương Phủ đã phản bội Lương Sư Thành, nhưng Lương Sư Thành cũng không trở mặt với y. Dưới tình huống này, y không đáng chủ động chọc giận Lương Sư Thành, chọc thêm kình địch cho mình.
Cho nên đối với việc Lương Sư Thành xếp Lý Diên Khánh vào Ngự Sử Đài, thái độ của Vương Phủ hết sức cẩn thận, không có dùng thân phận Tướng Quốc phản đối, cũng không cố ý làm khó, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc, mà xếp tai mắt bên người Lý Diên Khánh, chăm chú nhìn mỗi hành động của Lý Diên Khánh, chỉ cần Lý Diên Khánh không xúc phạm lợi ích của y, y cũng sẽ không tùy tiện can thiệp.
Vương Phủ chắp tay đi vài bước, lại dừng bước hỏi Trương Tuân:
- Phan gia kia có đi tìm hắn hay không?
- Tại Ngự Sử Đài thì không, nhưng riêng tư có đi tìm hay không ti chức cũng không biết, ti chức… ti chức không dám quá chú ý việc tư của hắn.
Vương Phủ cũng biết loại chuyện này quả thực rất khó kiểm chứng, dù cho Phan Húc không tự mình tới cửa, cũng sẽ nhờ người khác nói chuyện.
Mặt Vương Phủ trầm xuống nói:
- Ta để ngươi tiếp cận mỗi hành động của hắn, nhưng không nói chỉ ở Ngự Sử Đài, buổi tối hắn có đi thăm hỏi những quan viên khác hay không? Có nhận lời cầu tình của Phan gia sau khi tan triều hay không? Đây đều là chức trách của ngươi, nhưng ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả, nếu như không làm được thì ngươi nói sớm ra, ta sẽ để người khác tới làm.
Trương Tuân sợ hãi cúi đầu thật sâu. Vương Phủ nhìn gã một lát, lại giọng điệu nghiêm trọng nói:
- Ngươi cũng biết chức vụ này của Lý Diên Khánh vốn là của ngươi, nghĩ tới vì sao ngươi không lấy được? Cũng bởi vì ta không nắm được điểm yếu của Lý Diên Khánh, ngươi để ta phản đối thế nào? Nếu như ngươi tận tâm một chút, nắm được điểm yếu của Lý Diên Khánh, chỉ cần thời cơ đến rồi, ta có thể để hắn xéo đi, vị trí này sẽ là của ngươi.
Vương Phủ vừa đe dọa, lại vừa lung lạc, khiến Trương Tuân ngoan ngoãn, gã cảm động rưng rưng dập đầu:
- Ti chức nguyện thịt nát xương tan để báo đáp ơn tri ngộ của Tướng Quốc!
Vương Phủ gật nhẹ đầu, ôn hòa nói:
- Ta rõ ràng lòng trung thành của ngươi, chỉ là thủ đoạn hơi khiếm khuyết một chút. Chuyện của Lý Diên Khánh không cần quá gấp, phải cẩn thận quan sát, không thể để cho hắn phát hiện mình bị giám thị.
- Ti chức rõ ràng.
Ngừng một chút, Trương Tuân lại cẩn thận hỏi:
- Vụ án Lâm đạo sĩ kia làm sao bây giờ?
- Vụ án này tạm thời không nên kết luận, tiếp tục quan sát mỗi cử động của Lý Diên Khánh.
- Ti chức nhớ kỹ!
Trương Tuân cáo từ lui đi, Vương Phủ còn đang cân nhắc chuyện Lý Diên Khánh tới Thiên Ngục Đại Lý Tự, y thực sự lo lắng không phải là Phan gia, Phan gia tính là cái gì, không quyền không thế, có chút tiền mà thôi. Vương Phủ lo lắng chính là Lương Sư Thành, đây có phải là ý của Lương Sư Thành hay không?
Vương Phủ trầm tư thật lâu, dù có phải ý của Lương Sư Thành hay không, y đều cảm thấy cần phải hàm súc cảnh cáo Lý Diên Khánh một chút.
Năm ngày trước Lý Diên Khánh đã chuyển tới nơi ở mới ở cầu Vân Kỵ, nơi này cảnh vật tĩnh mịch, trị an tốt đẹp, sát vách chính là Pháp Vận Tự một trong mười ngôi chùa của Biện Kinh. Mặc dù nơi này không khổng lồ như tòa trạch viện lớn ba trăm mẫu của Tào gia, nhưng cũng có trước sau hơn năm mươi gian phòng, với Lý Diên Khánh mà nói vẫn hơi rộng rãi.
Cho nên Lý Đại Khí lại để Dương thị mua mười mấy vú già, bao gồm quản gia, nha hoàn, đầu bếp nữ, người làm vườn, mã phu vân vân, hạ nhân một gia đình trung sản cần thiết đều phải có.
Mặt khác, cân nhắc từ an toàn, Lý Diên Khánh vẫn đặt Dương Quang và ba huynh đệ Trương thị bên cạnh mình. Làm Thị Ngự Sử, hắn cũng cần mấy tên tùy tùng võ nghệ cao cường lại trung thành cảnh cảnh. Bốn tên thân vệ ở tại tiền viện, cho bốn người họ ở lại một độc viện vốn dùng để làm phòng khách, đồng thời cho bọn họ tiền lương mỗi tháng năm mươi quan, điều này đủ khiến họ bán mạng làm việc cho Lý Diên Khánh.
Cũng không phải mỗi ngày Lý Diên Khánh đều dẫn bốn người họ ra vào Ngự Sử Đài, bốn người họ chia làm hai ban, mỗi ngày có hai người theo hắn tiến vào Ngự Sử Đài, hai người khác lưu thủ trong nhà.
Lúc xế chiều, Lý Diên Khánh cưỡi ngựa quay về nhà, Thái thúc quản gia cười ha hả ra đón:
- Quan nhân, hôm nay phía Bảo Nghiên Trai chuyển tới một tấm thiệp mời!
Thái thúc họ Dương, là người địa phương kinh thành, tuổi chừng năm mươi, dáng người thấp béo, rất giống quả bí lùn. Từ mười mấy tuổi y đã làm việc trong phủ đại hộ, qua mấy chục năm từ tiểu tư làm tới quản sự, tính tình rất tốt, làm người cũng phúc hậu trung thực. Y vốn là quản gia trong tòa nhà phố Băng Quỹ, Lý Đại Khí ở chung với y nhiều năm, biết y làm người đáng tin, liền giới thiệu y tới bên này làm quản gia.
- Thiệp mời gì?
Lý Diên Khánh đi trên đường đều nghĩ ngợi bản án Lâm Linh Tố, tâm tư còn chưa tỉnh táo.
- Dường như là Cao gia đưa thiệp mời tới, quan nhân nhìn xem thì biết.
Thái thúc đưa một tấm thiệp mời cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh trông thấy lạc khoản là Cao Thâm, lúc này hắn mới nhớ tới dường như Cao Thâm từng mời mình. Chẳng qua hắn nhớ kỹ dường như Cao Thâm nói là, hai ngày nữa tới phủ y làm khách, lúc này nhoáng cái đã qua mười này, chẳng lẽ Chu Xuân vừa đến kinh thành hay sao?
Nhớ tới Cao Thâm liền nghĩ tới Phan Húc, hai ngày này hắn đang nắm trong tay bản án cháu trai Phan Húc, dường như gặp mặt không thỏa đáng. Chẳng qua Lý Diên Khánh nhớ tới Chu Xuân, gã sắp là quan phụ mẫu quê hương của hắn, hắn vẫn phải cho mặt mũi gặp mặt một lần.
Lý Diên Khánh nhìn thời gian ghi trên thiệp mời, là trưa mai. Cao Thâm này thực biết chọn thời gian, ngày mai đúng là lúc nghỉ tuần, hắn còn đang muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút, lần này không nghỉ ngơi được rồi.
- Quan nhân muốn đi sao?
Thái thúc hỏi, nếu như không đi, liền cần tới phủ người ta đáp một tiếng, tránh để người khác chuẩn bị uổng phí một phen.
- Đi! Đương nhiên phải đi, Thượng tướng quân mời khách sao có thể không đi?
- Quan nhân, ngày mai cần chúng ta đi chung với ngài hay không?
Dương Quang ở bên mặt dày hỏi han.
- Ngày mai là nghỉ tuần, các ngươi nghỉ đi! Ta không cần các ngươi đi cùng.
Dương Quang vui mừng quá đỗi, họ đã hẹn trước ngày mai đi uống rượu, buông lỏng một ngày.
Lý Diên Khánh biết tâm tư của gã, liền gõ đầu gã một cái:
- Dùng tiền mua hưởng thụ thì có thể, nhưng không cho phép gây rắc rối cho ta!
- Chúng ta chưa từng gây họa!
- Nói bậy! Lần trước đánh nhau với một đám vô lại là ai khiêu khích, còn không phải ngươi ra tay trước?
Dương Quang gãi đầu, nhỏ giọng lầm bầm:
- Đám vô lại kia đùa giỡn dân nữ, chúng ta ra tay trượng nghĩa, có gì không đúng?
Lý Diên Khánh trừng mắt lườm gã một cái, quay đầu nói với Dương Hổ:
- Ngươi phụ trách coi chừng mấy người bọn họ, đừng để uống mấy bát rượu lại bắt đầu anh hùng cứu mỹ nhân!
Trương Hổ là thủ lĩnh của mấy người họ, đã thành hôn, lớn tuổi nhất, làm người cũng ổn trọng nhất. Gã vội vàng ôm quyền nói:
- Xin Ngự Sử yên tâm, ti chức nhất định coi chừng họ.
Lý Diên Khánh trừng mắt lườm Dương Quang:
- Có nghe thấy gì không, nên xưng hô ta thế nào?
Mặc dù Dương Quang cười đùa tí tửng, nhưng gã làm việc có chừng mực, gã không dám thực sự chọc giận Lý Diên Khánh, vội vàng cung kính nói:
- Ti chức nhớ kỹ rồi!
Lúc này Lý Diên Khánh mới tung người xuống ngựa, bước nhanh vào trong cửa lớn.
Đúng lúc này, một chiếc xe bò chạy như bay tới. Lý Diên Khánh dường như nghe được tiếng của Hỉ Thước, hắn không khỏi giật mình trong lòng, liền đứng chờ trên bậc thang. Xe bò nhanh chóng chạy tới, dừng trước mặt Lý Diên Khánh, liền thấy Hỉ Thước kéo màn xe ra vội vàng hấp tấp nói:
- Tiểu quan nhân, Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều xảy ra chuyện, ngài… ngài mau đi xem một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận