Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 580: Quan phục nguyên chức.

Chương 580: Quan phục nguyên chức.Chương 580: Quan phục nguyên chức.
Tào Bình mỉm cười:
- Mặc dù còn chưa có tin tức xác thực, nhưng ngươi không cần phải lo lắng, Thừa Phụng Lang tòng bát phẩm có phá cách thế nào cũng không được làm Thứ Sử tòng ngũ phẩm. Đã là Quyền Thứ Sử Hùng Châu, vậy ta đoán chừng ngươi hẳn là quan phục nguyên chức, vẫn là Triêu Phụng Lang chính lục phẩm. Bởi vì Chủng Sư Đạo và Lý Cương đều quan phục nguyên chức, ngươi hẳn là không ngoại lệ.
- Chiều hôm qua ta nhìn thấy trên báo chí.
- Vậy thì đúng rồi, báo chí đương nhiên sẽ không kỹ càng, xế chiều hôm nay ngươi tới Lại Bộ thì biết.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút:
- Thế nhưng hôm qua Lương Sư Thành tới tìm phụ thân ta, hắn để ta tới tìm hắn trước khi tới Lại Bộ, tổ phụ cảm thấy ta nên làm gì?
Tào Bình thở dài:
- Lương Sư Thành vẫn quyền thế ngập trời, chúng ta không đắc tội nổi, nhưng cũng tuyệt đối không thể một lòng với hắn. Một khi Thái tử đăng cơ chính là thời điểm diệt vong của hắn, ngươi tuyệt đối không thể bị hắn liên lụy, ta liền tặng ngươi bốn chữ, lá mặt lá trái.
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, gừng càng già càng cay, cái nhìn của Tào Bình rất sâu sắc.
Tào Bình chậm rãi cười nói:
- Lần bắc phạt này mặc dù ngươi là Thống Chế Hữu Quân đông lộ, nhưng thực ra là quân đội độc lập. Dựa theo lệ cũ, rất nhiều tướng lĩnh thủ hạ cần ngươi tự mình bổ nhiệm. Vừa vặn có cơ hội này, ta muốn để hai con cháu Tào gia khá ưu tú đi theo ngươi xuất chinh, một là tôi luyện họ, hai cũng là cho họ cơ hội xuất chinh lập công.

Lý Diên Khánh gặp Tào Bình, lại đi bái kiến cha mẹ vợ. Cha vợ Tào Tuyển không có nhà, em vợ Tào Kiều Kiều vừa vặn tới Cao gia chơi. Lý Diên Khánh thấy mẹ vợ và thê tử nói chuyện chưa xong, mẹ vợ còn muốn mời danh y khám thai cho con gái, buổi chiều Lý Diên Khánh còn phải tới Lại Bộ báo cáo, liền cáo từ trước.
Lý Diên Khánh lập tức đi tới phủ Thái Phó của Lương Sư Thành. Chỉ chờ giây lát, đại viện liền chạy tới cười nói:
- Vừa vặn Thái Phó cũng ở đây, mời Lý quan nhân tới thư phòng gặp mặt, xin mời đi theo ta!
Sau khi Lý Diên Khánh trải qua vụ án Phạm đảng, đã nhìn thấu Lương Sư Thành, thời khắc mấu chốt lão tuyệt đối sẽ không bảo vệ mình. Lão đồng ý dệt hoa trên gấm nhưng không nên trông cậy lão đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Lương Sư Thành có rất nhiều quân cờ trong triều đình và địa phương, hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ trong đó mà thôi.
Đi vào thư phòng, Lý Diên Khánh khom người thi lễ:
- Ti chức tham kiến Thái Phó!
Lương Sư Thành đặt sách xuống cười tủm tỉm nói:
- Diên Khánh rốt cuộc trở về rồi, mau mời ngồi xuống!
Lý Diên Khánh ngồi xuống băng ghế mềm bên cạnh. Lương Sư Thành đánh giá hắn một chút, cười nói:
- Gầy hơn lúc trước không ít, cũng đen hơn rất nhiều, ở huyện Gia Ngư rất vất vả đúng không? Lại còn tiễu phỉ nữa, ta đều biết, phía Thẩm Quan Viện bên kia có ghi chép kỹ càng chuyện của ngươi ở huyện Gia Ngư.
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu:
- Lần này về kinh, cũng nhờ Thái Phó chiếu cố!
- Đúng vậy! Quan gia nói ngươi là Phạm đảng, trở về ảnh hưởng quá lớn. Ta liền khuyên quan gia, làm tư thái là được rồi, lại thêm ngươi biểu hiện rất tốt ở huyện Gia Ngư, làm quan thanh liêm rất được lòng dân, cho nên quan gia quyết định triệu hồi ngươi về, quan phục nguyên chức!
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Quan phục nguyên chức, là chỉ ta sẽ trở lại Ngự Sử Đài sao?
- Không! Không! Không! Tạm thời không trở về Ngự Sử Đài, chỉ là khôi phục quan giai chính phục lẩm. Đương nhiên nếu ngươi muốn trở về Ngự Sử Đài, chờ sau khi chiến tranh kết thúc, ta có thể sắp xếp ngươi nhận chức Ngự Sử Trung Thừa, lại thăng một cấp, điều kiện tiên quyết là ngươi phải lập công trước địch mới được.
Lý Diên Khánh đương nhiên biết làm Ngự Sử Trung Thừa kỳ thực cũng là chó của Lương Sư Thành, nếu như chiến tranh kết thúc mình vẫn phải nghĩ biện pháp ra ngoài nhận chức, rời xa sự khống chế của Lương Sư Thành.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài hắn bày tỏ cảm tạ, giống như đề nghị của Tào Bình, lá mặt lá trái. Lý Diên Khánh vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Đa tạ Thái Phó hậu ái, Lý Diên Khánh khắc ghi trong lòng.
Lương Sư Thành gật đầu, lão rất hài lòng thái độ của Lý Diên Khánh. Nhưng trong lòng lão hiểu rõ, để Lý Diên Khánh trở về là Thái tử tranh thủ được, kỳ thực chẳng liên quan tới lão. Lão còn phải thi chút ơn huệ nhỏ lung lạc Lý Diên Khánh mới được.
Lão lại cười tủm tỉm nói:
- Có khó khăn gì cần ta giúp đỡ hay không?
Lý Diên Khánh vừa muốn từ chối nhã nhặn, chợt nhớ tới một chuyện, liền cười nói:
- Thật ra ti chức quan tâm tới huyện Gia Ngư, có thể thăng Huyện Thừa Dương Cúc lên làm Huyện Lệnh mới, Huyện Úy Chu Bình trước đó thăng làm Huyện Thừa hay không? Ti chức thực sự không hi vọng Huyện Lệnh từ bên ngoài tới nhận chức, thay đổi quy củ của ta.
Với Lương Sư Thành mà nói đây chỉ là chuyện rất nhỏ, lão liền vui vẻ đáp ứng:
- Ta đã biết, chuyện này cứ giao cho ta.
Lương Sư Thành trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Lần bắc phạt này, ngươi cảm thấy tiền cảnh thế nào?
- Thẳng thắn mà nói, ti chức cảm thấy tiền cảnh không lạc quan, chỉ có thể cố gắng đi tới phương hướng tốt nhất, giữ gìn tôn nghiêm của Đại Tống.
- Ngươi nói rất đúng, lần trước thất bại quá thảm, tôn nghiêm của triều đình mất hết. Quan gia cũng hi vọng lần bắc phạt này có thể đoạt lại Yên Kinh thì tốt nhất, nếu như thực sự không đoạt lại được, cũng phải cố gắng cứu vãn tôn nghiêm đã mất trước đó.
- Quan trọng là Đồng Quán không thể can thiệp vào quân sự.
- Yên tâm đi! Lần này Đồng Quán không thể tiết chế quân đông lộ. Chủng Sư Đạo đảm nhiệm Tuyên Phủ Đô Thống Chế, trực tiếp báo cáo với Thái tử điện hạ. Có Thái tử làm chỗ dựa thay các ngươi, cứ việc buông tay đi làm.
Lý Diên Khánh bỗng nhiên có một loại trực giác, dường như Lương Sư Thành cũng muốn thông qua mình chữa trị quan hệ với Thái tử. Nếu không, Thái tử cực lực đề cử mình, lúc trước lão đều nổi trận lôi đình, cho rằng mình vòng qua lão tự liên hệ với Thái tử, mà lần này lão lại không hề bất mãn chút nào.

Rời khỏi phủ Lương Sư Thành, Lý Diên Khánh thấy canh giờ còn chưa tới giờ nghỉ trưa, hắn liền tới đại nội tìm Lại Bộ.
Lại Bộ Thị Lang Lương Trung Thư tự mình tiếp đãi hắn. Lương Trung Thư là con rể Thái Kinh, ban đầu từng quen biết Lý Diên Khánh ở phủ Đại Danh. Mặc dù nhân phẩm của y kém, nhưng nếu khi đó không phải Lý Diên Khánh cứu phủ Đại Danh kịp thời, y đã sớm chết trong tay quân Lương Sơn. Từ điểm này mà nói, y nợ Lý Diên Khánh một ân tình.
Chẳng qua Lương Trung Thư không cho rằng mình nợ ân tình Lý Diên Khánh, y chỉ cho là nhạc phụ Thái Kinh bảo vệ y, y mới có thể vào kinh đảm nhiệm chức vụ cao như thế.
Đương nhiên Lương Trung Thư vẫn có ấn tượng tốt với Lý Diên Khánh, y tươi cười mời Lý Diên Khánh ngồi xuống:
- Quan viên từ nơi khác điều tới lần này, ngươi là người thứ hai tới đây, hôm qua là Tông Trạch, người khác còn đang trên đường tới.
- Ba vạn quân Hà Đông từ Thái Nguyên đã tới chưa?
- Nghe nói Chủng Sư Trung dẫn họ tới đây, hiện giờ còn chưa tới, chẳng qua cũng sắp rồi.
Lý Diên Khánh lấy quan ấn và thư điều kiện trong bọc bên mình ra giao cho Lương Trung Thư:
- Đây là cho Lại Bộ đi!
- Ha ha! Quan ấn cũng mang về à, thật ra quan ấn lưu lại ở huyện Gia Ngư cũng không sao, chỉ cần bản thân ngươi đến là được rồi, mấy phần nghị định bổ nhiệm này ngươi nhìn trước một chút, không có vấn đề thì ký tên đồng ý, sau đó ta sẽ nói với ngươi một chút chức quan mới.
Lý Diên Khánh nhận nghị định bổ nhiệm của mình, quả nhiên mình khôi phục quan giai chính lục phẩm.
- Lúc đầu ngươi tiễu phỉ ở huyện Gia Ngư có công, dựa theo lệ cũ, lúc ngươi quan phục nguyên chức hẳn là tăng thêm một giai. Nhưng ngươi cũng biết, chính lục phẩm tăng lên làm tòng ngũ phẩm là một cửa ải lớn, trừ khi tư lịch đủ rồi, hoặc lập được công lớn, nếu không thực sự rất khó. Ngươi còn trẻ, Tiến sĩ cập đệ chẳng qua bốn năm trước, bước qua cửa này càng khó khăn. Hi vọng lần bắc phạt này ngươi có thể lập được công lớn, ta rất tình nguyện đề nghị thăng ngươi làm ngũ phẩm.
- Sau khi bắc phạt kết thúc, dựa theo lệ cũ ta sẽ vào kinh làm quan sao?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
Lương Trung Thư lắc đầu:
- Dựa theo lệ cũ thì không, trước đó ngươi là Huyện Lệnh, hiện giờ tham gia bắc phạt chỉ là quan phân công tạm thời, có thể cho rằng đây là một phần nhiệm kỳ Huyện Lệnh của ngươi. Dựa theo lệ cũ, Huyện Lệnh thăng Thông Phán, sau đó lại nhậm chức Tri Châu một nhiệm kỳ, có lý lịch Châu Huyện hoàn chỉnh, đại khái chừng mười năm, ngươi có thể về kinh đảm nhiệm chức vị quan trọng của Lục Bộ hoặc là Tỉnh Đài khác. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải biểu hiện tốt ở địa phương, mỗi năm kiểm tra đánh giá tốt nhất, nếu đức hạnh không tốt, hoặc chiến tích không có, vẫn không có hi vọng trở về triều đình.
Trong lòng Lý Diên Khánh đã có phương hướng đại khái, liền vui vẻ ký tên lên nghị định bổ nhiệm, lưu lại địa chỉ liên hệ. Lương Trung Thư cười nói:
- Hiện giờ ngươi có thể trở về chờ Binh Bộ thông báo.
Hiện giờ Lý Diên Khánh đảm nhiệm Thứ Sử Hùng Châu chỉ là quan ảo, không có quan nha, không có tùy tùng, đương nhiên không có công việc gì, bổ nhiệm xong là có thể về nhà nghỉ ngơi.
Chức vụ phân công thực sự của hắn là Thống Chế Hữu Quân đông lộ, việc này cần Binh Bộ bổ nhiệm.

Rời khỏi đại nội hoàng cung, đúng lúc giữa trưa, thời tiết cực kỳ nóng bức. Mặt trời độc ác phun sóng nhiệt càn quét mặt đất, không khí trở nên mờ ảo, di chuyển chậm chạp trong không trung, giống như lồng hấp khiến người ta ngạt thở.
Bởi vì thời tiết quá nóng, trên đường phố cũng trống rỗng, bóng người cũng khó kiếm, chỉ có mấy chiếc xe bò đang vô lực đi tới, xa phu trông mong mời chào khách nhân có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Quan nhân, ngồi xe đi! Trời nóng như vậy coi chừng chảy cả mỡ ra.
Một chiếc xe bò dừng trước mặt Lý Diên Khánh.
Chiếc xe bò này đến rất đúng lúc, Lý Diên Khánh vội vàng ngồi lên xe, trong xe bò đã có hai vị khách, là một cặp vợ chồng trung niên. Hai người lạnh lùng nhìn Lý Diên Khánh một chút, lại đưa mắt ra ngoài xe. Lý Diên Khánh ngồi ở hàng thứ nhất, nơi này giống như ngăn trên lồng hấp, không khiến người ta bị dày vò.
- Quan nhân muốn đi đâu?
Xa phu hỏi.
Lý Diên Khánh còn chưa nghĩ được mình đi đâu, liền cười nói:
- Cứ tùy tiện đi! Ta nghĩ được sẽ nói cho ngươi.
- Vậy ta tới Ngự Nhaai trước, hai vị khách trên xe muốn tới Ngự Nhai.
- Tùy tiện!
Xe bò chậm rãi chuyển động, lung lay chạy tới Ngự Nhai.
Đã rất lâu rồi Lý Diên Khánh không tới kinh thành, chẳng qua hết thảy ở kinh thành cũng không thay đổi, vẫn quang cảnh cũ. Lúc đầu Lý Diên Khánh còn chút hào hứng hoài niệm, nhưng hắn nhanh chóng chán ngấy.
Xe bò chạy chậm trên Ngự Nhai. Lúc này Lý Diên Khánh bỗng nhiên trông thấy một cửa hiệu hai tầng rực rỡ gấm hoa, cực kỳ hoa lệ, một tấm biển treo trên cửa hàng, ‘Tiệm son Ngọc Cẩm Lâu’.
- Dừng xe! Ta xuống ở nơi này.
Lý Diên Khánh gọi xe bò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận