Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 112: Nhòm ngó Giải Nguyên. (1)

Chương 112: Nhòm ngó Giải Nguyên. (1)Chương 112: Nhòm ngó Giải Nguyên. (1)
Lý Diên Khánh trở tay giáng hai bạt tai lên mặt Vương Văn Hoan, đánh Vương Văn Hoan đến mức đầu óc choáng váng, gã bụm mặt, cả gương mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, không dám thở mạnh.
Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến ai nấy đều ngẩn ra, Lý Diên Khánh lấy một tờ ngân phiếu ném lên bàn, nói với ba người Chu Xuân:
- Đám sâu rệp này quả thật khiến người ta mất hứng quá mà, chúng ta tới nơi khác đi?
Ba người Chu Xuân không ngờ Lý Diên Khánh sẽ ra tay thật, ba người đều cóc hút lo lắng, vội vàng đứng dậy rời khỏi gian phòng. Bọn vừa vừa bước tới đầu cầu thang, phía sau đã truyền tới tiếng gào giận dữ:
- Chặn tên khốn kiếp kia lại cho ta, đừng để nó chạy mất.
Sau đó Triệu Ngọc Thư mặt mũi đầy máu me lao tới, mười mấy người đi cùng gã lũ lượt xông từ trong phòng ra, vây Lý Diên Khánh lại. Lý Diên Khánh thấy sắp lớn chuyện, bèn nói với ba người Chu Xuân:
- Mấy người đi trước đi! Đệ sẽ nói lí với gã!
Ba người Chu Xuân bị dọa đến hồn bay phách tán, cũng muốn ở lại với Lý Diên Khánh, nhưng không có dũng khí này, chỉ đành nói tiếng “xin lỗi” rồi vội vàng rời đi.
Lý Diên Khánh đứng ở đầu cầu thang, tiện tay vặn một cột gỗ bên cầu thang, gã bóp nát cây cột to bằng bắp chân dễ dàng như bẻ một bắp ngô, mảnh gỗ vụn rào rào rơi khỏi tay hắn. Trong ánh mắt mười mấy thái học sinh lộ vẻ sợ hãi, không ai dám tiến lên.
Lý Diên Khánh cười tủm tỉm, nói với đám thái học sinh trước mặt:
- Người đọc sách thì phải nói đạo lý, ta đề nghị chúng ta không nên đánh nhau, chuyện này không có lợi cho các ngươi, các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, mười lăm người quây lại đánh một thiếu niên mười hai tuổi như ta, nếu quan phủ truy cứu, các ngươi không chỉ mất quyền thi khoa cử lần này, thậm chí Thái Học cũng không cần các ngươi nữa. Ta đang lo nghĩ cho tiền đồ của các ngươi đó, các ngươi thấy thế nào?
Hơn chục sĩ tử gật đầu như giã tỏi, cảm thấy Lý Diên Khánh nói rất có lý, mấy người lặng lẽ đặt cái ghế đang cầm trong tay xuống.
Lý Diên Khánh lại liếc mắt nhìn Triệu Ngọc Thư, cần phải cảnh cáo tên này, để gã ngậm cái miệng thúi của mình lại.
Nụ cười trên mặt Lý Diên Khánh biến mắt, hắn nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Thư, lạnh lùng nói:
- Ngươi dám nhục mạ phụ thân ta, dựa vào tính cách của ta, hôm nay ta phải cắt ít nhất một cái tai của ngươi. Có điều, ta niệm tình ngươi phạm sai lần đầu, lại vì quá chén nên sẽ tha cho ngươi lần này. Nếu ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ngươi chắc chắn sẽ ngâm xác trong rãnh nước bẩn. Lý Diên Khánh ta nói được làm được, không tin? Ngươi cứ thử xem?
Nói xong, hắn giơ tay luôn, đám đũa lần lượt rời khỏi tay, “phập phập phâp” đâm thẳng lên bức tường trắng muốt phía sau. Rồi Lý Diên Khánh phủi phủi tay, quay người nghênh ngang rời đi.
Đám người nhìn đám đũa trên tường, ngơ ngác nhìn nhau, ngạc nhiên tới mức trợn mắt há mồm. Thế mà đống đũa lại xếp thành chữ “giết” ở trên tường! Một họ chỉ là một đám thư sinh yếu đuối, chưa bao giờ chứng kiến cảnh đằng đằng sát khí thế này. Triệu Ngọc Thư còn run rẩy đầy sợ hãi, hồi lâu chẳng nói nổi câu nào.
Ba người Chu Xuân đã rời khỏi tửu lâu, Lý Diên Khánh cũng chẳng còn hứng ăn uống gì nữa, hắn mua năm cái bánh thịt ở sạp hàng ven đường rồi mang về nhà trọ.
Về phòng, Lý Diên Khánh ngồi cạnh bàn vừa gặm bánh thịt vừa đọc sách.
Hắn vừa tính thời gian một chút, từ khi xuất phát tới giờ, ngày nào hắn cũng gặp phải hết chuyện này tới chuyện khác. Đã ba ngày trôi qua mà hắn chỉ đọc sách được một buổi sáng và một buổi tối. Cứ theo cái đà này, hắn chắc chắn sẽ thi trượt khoa cử lần này, còn chẳng bằng cùng Trương Hiển với Tần Lượng tới Châu học chơi.
Trong lòng Lý Diên Khánh quả thực có chút hoảng hốt, hắn chưa tính toán kỹ càng, có rất nhiều nội dung ôn tập hắn “lâm trận mới mài gươm”, hắn còn phải đọc lại hai lần “Tống hình thống”, ngoài ra còn phải xem xét kĩ càng hơn bốn trăm vụ án nữa. Xem hết đống án kia tốn ít nhất một tháng, nhưng hiện giờ chỉ còn hai mươi bảy ngày mà thôi.
Ngoại trừ việc cố gắng đọc sách ra, hắn chẳng còn lựa chọn nào khác. Lý Diên Khánh quyết định sau này không ra ngoài nữa, chuyện ăn uống cũng giải quyết luôn ở nhà trọ.
Đúng lúc này, phía ngoài khẽ vang lên tiếng gõ cửa:
- Ai vậy hả?
Lý Diên Khánh hơi bực mình, lúc này rồi mà sao còn có người tới quấy rầy hắn nữa vậy trời?
- Là ta!
Giọng nói của Chu Xuân vang lên.
Lý Diên Khánh lập tức đứng dậy mở cửa, thấy Chu Xuân đứng trước cửa với vẻ đầy áy náy, tay trái còn cầm một hộp cơm, tay phải cầm mấy cuốn bút ký rất dày,
- Hóa ra là Chu huynh, huynh mau vào đi!
Chu Xuân bước vào phòng, hỏi thăm với vẻ quan tâm:
- Hiền đệ không sao chứ?
- Còn có thể sao được chứ?
Lý Diên Khánh gãi gãi đầu cười nói:
- Đệ nói lý với mấy người đó, bọn họ ỷ mạnh hiếp yếu, nếu làm lớn chuyện thì người không may là bọn họ. Người đọc sách phải nói lý mà, cuối cùng bọn họ cũng hiểu, thế là đệ quay về đây thôi.
- Sau đó chúng ta tới tửu lâu một chuyến nữa, nhưng đệ và những Thái học sinh kia đều rời đi cả rồi, chỉ thấy tiểu nhị đang dọn dẹp, hỏi bọn họ đã có chuyện gì xảy ra thì chẳng ai chịu nói, người nào người nấy sợ hãi không thôi. Chúng ta đều rất lo lắng cho đệ nên vội vàng trở về, gặp chưởng quỹ mới biết đệ không sao hết.
Vừa nói, Chu Xuân vừa đặt hộp cơm lên bàn:
- Ta nghĩ hiền đệ vẫn chưa ăn no nên mang chút đồ ăn tới cho đệ.
Lúc này, tiểu nhị mang một bình trà nóng lên, Lý Diên Khánh rót đầy hai chén trà nóng, cười nói:
- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, huynh hơ lửa cho ấm người.
Chu Xuân ngồi xuống, y xoa xoa tay trước chậu than rồi nhận chén trà nóng Lý Diên Khánh đưa, uống một hớp lớn, tới khi vị trà sưởi ấm cả người, y mới nói với Lý Diên Khánh:
- Trước kia cũng từng xảy ra chuyện như hôm nay rồi, mâu thuẫn giữa Thái học sinh và sĩ tử địa phương rất gay gắt, suy cho cùng là do danh ngạch trúng tuyển quá ít, cạnh tranh kịch liệt mà ra.
Sĩ tử địa phương nghĩ rằng Thái học sinh trở về cướp đoạt lợi ích của bọn họ, mà Thái học sinh lại nghĩ những danh ngạch trúng tuyển vốn dành cho Thái Học, địa phương chẳng qua chỉ được chút ít mà thôi, nhất là khi bảng Phong Vân xuất hiện, chỉ có bốn sĩ tử địa phương nằm trong danh sách ấy, Thái học sinh và học trò của bốn thư viện lớn chiếm tận mười sáu vị trí, mâu thuẫn càng trở nên kịch liệt.
Lý Diên Khánh luôn có thể lấy được chút ít tin tức thú vị từ chỗ Chu Xuân, nếu là khi trước, hắn nhất định sẽ hỏi thêm vài câu, nhưng hiện giờ hắn chẳng có tâm trạng ấy, thời gian quá mức gấp rút, hắn chỉ mong sao Chu Xuân về càng sớm càng tốt.
Lý Diên Khánh cười cười, đáp lại một cách qua loa:
- Hóa ra còn có chuyện như vậy, chẳng trách những Thái học sinh kia ngạo mạn kiêu căng vô cùng.
Nhưng Chu Xuân tới không phải để phổ cập kiến thức cho Lý Diên Khánh, y rất cảm kích Lý Diên Khánh vì đã bảo vệ danh dự tổ phụ cho y, nhưng lại áy náy vì chẳng thể ở lại bên cạnh Lý Diên Khánh khi hắn gặp rắc rối.
Y bèn nghĩ cách bù đắp chút gì đó cho Lý Diên Khánh, để bản thân đỡ cảm thấy áy náy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận