Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 777: Để lại đường lui.

Chương 777: Để lại đường lui.Chương 777: Để lại đường lui.
Trong bóng đêm, từng đội lính võ trang đầy đủ chạy đầy đường, nào là Phan Lâu Nhai, chùa Đại Tướng Quốc, Châu Kiều, đường Đông Đại, bến Tam Điều, vân vân, tất cả mọi con đường trong nội thành đều có có binh sĩ đi điều tra từng nhà, tuy khiến cho bách tính trong thành cực kỳ phẫn nộ, bởi vì lần tuần tra tìm người này được diễn ra vào ban đêm, nên không có tập trung quy mô lớn để kháng nghị.
Vừa tra vừa lục, từ trong thành lan ra tận ngoài thành, bắt đầu từ canh ba, lục soát xong xuôi trong nội thành, nội thành đóng cửa chặt, một vạn quân đội bắt đầu điều tra bên ngoài thành. Ngoài thành nhân khẩu thưa thớt, phần lớn là không có trạch có vườn gì, quân đội kiểm tra càng nhanh, chỉ trong một canh giờ đã lục soát hết một lượt, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Ánh mắt Tri Chính Đường nhìn chằm chằm vào quân Tân Bắc. Ngay từ đầu, Bạch Thì Trung đã nghi ngờ Lý Diên Khánh đang ẩn thân trong quân Tân Bắc. Dù sao hơn trăm thân binh của hắn cũng đã từng nhậm chức trong quân Tân Bắc, nhân mạch rất sâu, mà từ khi Đô Thống lĩnh của quân Tân Bắc là Đổng Binh bị quân Kim đánh tan, bỏ quan về quê, thực tế hiện giờ quân Tân Bắc do Từ Ninh và Trương Thanh khống chế, cho dù là Tướng quốc Hà Lật cũng chưa chắc đã hoàn toàn chỉ huy được quân đội này.
Canh năm, Bạch Thì Trung cùng Lý Bang Ngạn được mấy trăm binh sĩ chen chúc cưỡi ngựa đến cửa Tân Phong Khâu, Hà Lật dứng trên đầu thành lạnh lùng nhìn nhóm người Bạch Thì Trung từ đằng xa tiến lại.
Hà Lật vốn là phe trung gian, nhưng thế cục hiện giờ càng ngày càng xấu, ông ta không còn lựa chọn nào khác, hoặc là kiên định nhất quyết chống Kim, hoặc là giống như bọn người Bạch Thì Trung, vì thỏa hiệp cầu hòa mà không tiếc cả bán luôn cả lợi ích của Đại Tống.
Hà Lật không chút do dự lựa chọn vế đầu. Sĩ có thể chết chứ không thẻ nhục, thà rằng ông ta chết dưới đao quân Kim chứ không khuất phục người Kim. Huống chi hiện giờ bọn họ còn có năm vạn quân đội, còn có tường thành vững vàng cũng vũ khí phòng ngự lợi hại. Vì sao không thể huyết chiến đến cùng với quân Kim?
Đương nhiên, Hà Lật cũng biết Bạch Thì Trung đến đây làm gì. Quân đội lùng sục Kinh thành sôi trào suốt cả đêm, đoán chừng không mò ra được cái bóng của Lý Diên Khánh, nên nhìn sang bên này của mình.
- Hà Tướng công, có chuyện cần nhờ!
Bạch Thì Trung không ra mặt. Lão và Lý Diên Khánh có ân oán cá nhân, không muốn bị Hà Lật nắm lấy nhược điểm, bèn để cho Lý Bang Ngạn ra mặt.
Lý Bang Ngạn tung người xuống ngựa, bước lên cao giọng thưa:
- Phụng ý chỉ Quan gia, tới quân Tân Bắc tìm một người.
Hà Lật cười lạnh:
- Thật là ý chỉ Quan gia sao? Sao ta cảm thấy dường như Lý Tướng công giả truyền thánh chỉ!
Lý Bang Ngạn biến sắc:
- Hà Tướng công, chuyện này không thể nói lung tung!
- Ngọc tỉ của Quan gia hiện do Tri Chính Đường nắm giữ. Có phải chỉ cần đóng một cái là Tri Chính Đường có thể tuyên bố là thánh chỉ rồi?
Lý Bang Ngạn á khẩu không nói được gì. Chuyện giả truyền thánh chỉ này lừa gạt người khác một chút còn được, chứ không lừa được Hà Lật, chuyện gì lão ta cũng biết, lấy thánh chỉ ra nói chỉ là lừa mình dối người.
Bạch Thì Trung thầm mắng một tiếng, đành thúc ngựa bước lên:
- Hà Tướng công, hai mươi vạn quân Tống đã bị quân Kim toàn diệt, ngươi cũng biết rồi. Chúng ta không phải đối thủ của quân Kim. Hiện giờ hai mươi vạn quân Kim đang đột kích chúng ta, chúng ta lại chỉ có năm vạn quân thủ thành, làm sao có thể thủ? Đây rõ ràng là một…
Không chở Bạch Thì Trung nói xong, Hà Lật đã lạnh lùng ngắt lời:
- Vậy trước kia làm sao giữ vững?
- Cái này….
Bạch Thì Trung chỉ lúng túng một lát, liền đáp:
- Không ai muốn Đại Tống phải diệt quốc. Chúng ta chỉ hy vọng có thể dùng một phương thức khác giữ gìn Đại Tống. Chỉ cần chúng ta thể hiện thành ý, không phải không thể đàm phán lui binh. Xin Hà Tướng công thông cảm cho nỗi khổ tâm muốn giữ gìn Đại Tống của chúng ta.
- Nếu vậy, ngươi đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Đường đi khác, không thể cùng bàn. Xin mời Bạch Tướng công cứ tự nhiên!
Bạch Thì Trung thức trắng một đêm, trong lòng vạn phần nôn nóng, Hà Lật nói chuyện với lão không nể tình tí nào. Lửa giận bốc đùng đùng trong lòng lão, nhưng lại không thể không cố nén nó đừng trào ra, lại nói:
- Muốn đàm phán với quân Kim cần phải giao ra một người. Chúng ta đã tìm một đêm, cuối cùng chỉ còn lại ngoài tường thành. Xin hỏi, Hà Tướng công có thể cho chúng ta lên thành xem xét không?
- Người các ngươi muốn tìm là Lý Diên Khánh phải không? Xin lỗi, hắn không có ở bên ngoài tường thành. Các ngươi không cần tìm nữa.
- Ngươi….
Lửa giận của Bạch Thì Trung trào lên như núi lửa, quát lên:
- Hà Lật, ngươi không muốn uống rượu mời lại thích rượu phạt à!
Hà Lật khoát tay, hơn một ngàn binh sĩ trên thành giơ cao cung tiễn, lạnh lùng nói:
- Ngươi còn dám nói năng lỗ mãng, đừng trách ta không nể tình đồng liêu!
Lý Bang Ngạn vội vàng lên tiếng:
- Hà Tướng công việc gì phải làm vậy. Thê nhi của ngươi cũng ở trong thành, một khi quân Kim phá được thành, ngươi và ta tận trung vì nước thì thôi, nhưng không thể không cân nhắc tới an nguy của người nhà. Chúng ta cũng chỉ đang cố hết sức cứu vãn Đại Tông. Nếu không phải vì hai mươi vạn đại quân kia, làm sao chúng ta phải chịu khổ ăn nói khép nép tự rước lấy nhục chứ?
- Các ngươi muốn đàm phán với nước Kim, ta không phản đối. Nhưng ta đã nói, Lý Diên Khánh không có ở trong quân Tân Bắc. Các ngươi không cần phải phí sức tìm hắn!
- Nhưng đã tìm khắp trong ngoài thành rồi cũng không thấy Lý Diên Khánh, chỉ còn lại quân Tân Bắc chưa lục soát!
- Ha ha ha, Kinh thành lớn như thế, đông tới bảy tám trăm ngàn nhân khẩu, các ngươi có thể lục soát xong trong một đêm sao? Huống chi, ngươi có thể đảm bảo mỗi một tên lính đều trung thành cảnh cảnh với các ngươi sao? Ngươi có thể đảm bảo bọn họ không bị Lý Diên Khánh dùng vàng bạc thu mua sao? Còn nữa, hôm qua Tông Trạch mới đi cùng Lý Diên Khánh, liệu có thể nào hắn đang hộ tống đi cùng Tông Trạch không? Còn cả Hoàng cung nữa, các ngươi tìm rồi sao? Còn bao nhiêu sơ hở bày ra trước mắt các ngươi lại cố tình làm như không thấy, chỉ chằm chằm nhìn vào quân Tân Bắc, ta thấy các ngươi đang có rắp tâm bất lương mới đúng!
Bạch Thì Trung và Lý Bang Ngạn không phản bác được. Quả thực bọn họ lục soát quá vội vàng, không tìm thấy Lý Diên Khánh cũng đúng thôi. Chỉ là Bạch Thì Trung vẫn nghi ngờ Lý Diên Khánh đang ẩn nấp trong quân Tân Bắc nên mới đến đây, nhưng giờ lại chẳng thể làm gì.
- Làm sao bây giờ?
Trong lòng Bạch Thì Trung vô cùng lo lắng. Đối phương chỉ cho thời hạn đến hừng đông, giờ đã là canh năm, không kịp nữa rồi.
- Bạch Tướng công, nếu không được thì dùng kế sách dự bị thôi.
Lý Bang Ngạn cẩn thận dò hỏi.
Kế sạch dự bị là bọn họ đã tìm được một nam tử có dáng dấp giống Lý Diên Khánh, mặt mũi giống nhau đến bảy tám phần, chỉ có dáng người không giống, nhưng bọn họ có thể tuyên bố Lý Diên Khánh tự sát, rồi giao đầu người cho quân Kim, không chừng có thể lừa được.
Bạch Thì Trung thở dài. Lão cũng hiểu, nếu Lý Diên Khánh thật sự muốn trốn đi, thì rất khó tìm được giữa Kinh thành lớn thế này. Chỉ cần hắn hóa trang một chút bọn họ đã không tìm được rồi.
- Quay về đã rồi tính!
Bạch Thì Trung thầm nghiến răng, hai người quay đầu ngựa chạy vào trong thành.
Thực ra Bạch Thì Trung đã đoán không sai. Hiện giờ Lý Diên Khánh đang ở trong quân Tân Bắc, mặc dù lúc trước hắn đã khéo léo từ chối hi Triệu Hoàn ám chỉ đề cử làm Phó sứ phòng ngự, nhưng không có nghĩa là hắn thờ ơ với quân quyền. Lý Diên Khánh đồng ý để quân Kinh Triệu tạm trú ở Lạc Dương là vì muốn để lại đường lui, đây là quân đội của Từ Ninh.
Mười mấy năm trước Từ Ninh đã có giao tình thâm hậu với Chu Đồng. Khi bọn Lý Diên Khánh mới về Kinh thành, Từ Ninh lại được Chu Đồng nhở và tiếp tục chỉ điểm võ nghệ cho bọn hắn, coi như có nửa phần duyên sư đồ với Lý Diên Khánh và Nhạc Phi. Quan trọng hơn là, Từ Ninh đảm nhiệm chức Thống chế quân Tây Bắc thực tế là do Lý Diên Khánh đề danh. Chuyện Lý Diên Khánh sắp xêp thân binh vào quân Tân Bắc cũng được Từ Ninh quán triệt.
Từ Ninh và Đổng Bình bất hòa, từ khi Đổng Binh được bổ nhiệm làm chủ tướng quân Tân Bắc, vẫn mấy lần muốn đổi Từ Ninh, đều do Lý Diên Khánh ra sức bảo vệ mới không làm được.
Sau đó, Đổng Binh dốc sức thanh lý tâm phúc Lý Diên Khánh cài vào quân Tân Bắc, nhưng cũng chỉ là dọn dẹp bộ hạ của hắn và Trương Thanh, còn bộ hạ của Từ Ninh vẫn giữ lại ba mươi tâm phúc của Lý Diên Khánh, đảm nhiêm chức Đô đầu các doanh.
Lý Diên Khánh đứng trên đầu thành Nam Huân Môn. Hắn đang mặc một thân khôi giáp, đầu đội mũ chiến cánh phượng, ngươi mặc Thuận Thủy Sơn Văn Giáp, eo đeo trường kiếm, dứng trên cửa thành nam chăm chú nhìn ra bên ngoài thành tối đen như mực.
Từ Ninh đi tới bên cạnh hắn, trầm giọng nói:
- Có vẻ Đô thống rất lo lắng?
Lý DIên Khánh khẽ gjat đầu:
- Chấn thiên lôi chỉ có ở ba thành Đông Kinh, Kinh Triệu và Thái Nguyên. Bên bờ nam Hoàng Hà cũng có một chút. Hiện giờ Thái Nguyên và bờ nam Hoàng Hà đều thất thủ, ta đang nghi ngờ hiện trong tay quân Kim có ít nhất một ngàn quả chấn thiên lôi trở lên.
- Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, mặc dù quân Kim có chấn thiên lôi thì làm sao?
Lý Diên Khánh cười:
- Ngươi nói đúng. Quân Kim có chấn thiên lôi chúng ta cũng chỉ khó thủ thành hơn thôi. Không cần sợ nó!
Trầm mặc một lát, hắn lại thấp giọng nói:
- Vừa mới nhận được tin, Bạch Thì Trung mới tới Phong Khâu Môn, muốn lùng bắt ngài trong quân Tân Bắc, bị Hà Tướng công từ chối.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Lão ta cũng không ngốc. Biết ta sẽ trốn trong quân Tân Bắc.
- Nghe nói trong thành đã bị bọn họ náo lật trời, ty chức thật không hiểu, cho dù bọn họ có giao ngài ra thật, quân Kim sẽ không công thành nữa thật à? Còn mộng tưởng có thể thuyết phục quân Kim lui binh. Si tâm vọng tưởng!
Lý Diên Khánh cười nhạt:
- Vào lúc quốc gia lâm nguy, có dũng sĩ khẳng khái vì nghĩa, cũng có kẻ tham sống sợ chết bán nước, nhưng nhiều hơn cả là những kẻ phi thực tế, ôm ảo tưởng thỏa hiệp cầu hòa. Bọn Bạch Thì Trung chỉ khá hơn bọn Hán gian Quách Dược Sư, Đồng Tài, Lương Phương Bình một chút thôi, nhưng tính nguy hại của bọn họ không hề kém đám Quách Dược Sư. Nếu không phải vì bọn họ tiêu cực ngăn cản chuẩn bị chiến đấu, một mực muốn thỏa hiệp nghị hòa, quân Tống cũng sẽ không thua thảm hại như vậy.
Từ Ninh thở dài, lại nói:
- Ty chức đoán chừng hiện giờ Quan gia đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Không bằng giờ ty chức đi tìm Quan gia, thỉnh cầu Quan gia giao toàn bộ quân quyền cho ngài. Ty chức cảm thấy vẫn còn có hy vọng giữ được thành.
- Ngươi cảm thấy Quan gia đã tỉnh ngộ thật à?
Lý Diên Khánh nhìn y.
- Bất kể thế nào cũng nên đi thử một lần mới biết. Mặc dù ty chức rất tôn trọng Hà Tướng công, nhưng nói thật, ty chức không coi trọng năng lực chỉ huy thủ thành của ông ta.
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Nếu ngươi đã cảm thấy có hy vọng, vậy thử đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận