Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 222: Đục nước béo cò

Chương 222: Đục nước béo còChương 222: Đục nước béo cò
Điều Lý Diên Khánh lo lắng cũng không xảy ra, lần tập kết này diễn ra vào ban đêm, lại rất vội vàng, các doanh hoàn toàn không kịp kiểm kê nhân số, đã phải theo sự thống lĩnh của chủ tướng Chu Bách, trùng trùng điệp điệp rời doanh.
Không riêng gì quân doanh Nam, ba quân doanh khác cũng đồng thời tập kết xuất phát. Dương Tiễn đích thân đảm nhiệm chức chủ tướng, thống lĩnh hai vạn đại quân, phó tướng là Sương Đô Chỉ huy sứ Vương Tiến đảm nhiệm, hai vạn đại quân chia làm hai đường tiến về Tây Thành sở ở phía nam.
Trong đội ngũ, Lý Diên Khánh theo đám người chầm chậm chạy một mạch về phía nam. Trong bóng tối, khuôn mặt mọi người lúc sáng, lúc tối, rất khó bị người khác nhận ra hắn là một tân binh. Đội ngũ cũng không chỉnh tề, nhanh chậm không đồng nhất, chỉ chạy được khoảng năm dặm, hắn và các binh sĩ cùng lều đã chảy tản mác, nhưng vẫn chạy xen lẫn trong đại đội cung nỏ.
Hắn nhìn chăm chú tình hình hai bên, nhanh chóng phát hiện liên tục có binh sĩ chạy ra khỏi đội ngũ, ngồi xuống những bụi cỏ ven đường, các tướng lĩnh cũng lờ đi, dường như họ cũng không quan tâm binh sĩ có trở về đơn vị hay không.
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt trông thấy trong đội ngũ của bọn hắn, xuất hiện một cái lọng lớn. Hắn khẽ giật mình, chỉ có thiên tử mới phô trương như vậy, mà cho dù không phải thiên tử, thì cũng là cận thần tâm phúc của thiên tử mới được phép sử dụng lọng.
Hắn vội vàng huých cùi chỏ vào binh sĩ chạy bên cạnh, hất hàm về phía chiếc lọng lớn kia, hỏi:
- Đó là ai vậy?
- Còn ai nữa, đương nhiên là Dương công công, ngoại trừ ông ta, ai dám che lọng chứ?
Lý Diên Khánh mừng thầm, rốt cuộc Dương Tiễn đã ra mặt. Lúc này, thấy hai nhánh đội ngũ bắt đầu chia đường mà đi, hắn liền vội vàng chạy vào lùm cây ngồi xuống. Một lúc lâu sau, nhân lúc người ta không để ý, lẫn vào trong đội ngũ đối diện. Hắn chạy càng lúc càng nhanh, khoảng cách với chiếc lọng tím kia cũng càng lúc càng gần lại, chỉ còn cách chừng ba mươi bước.
Rốt cuộc Lý Diên Khánh cũng thấy rõ người ngồi dưới lọng. Đó là một người đàn ông trung niên có phần cao lớn và mập mạp, dưới cằm không có râu, trái cổ không nổi rõ, rõ ràng là hình dáng của một hoạn quan. Ông ta ngồi trên một cỗ xe ngựa không mui rộng rãi, đang nheo mắt suy nghĩ điều gì đó.
Lý Diên Khánh lập tức đoán định, người này chính là mục tiêu cuối cùng trong chuyến đi này của hắn: ông ta là Dương Tiễn! Cầm lòng không đậu, hắn sờ sờ thanh chủy thủ trong da giày. Cách hai mươi bước, hắn hoàn toàn có thể phóng dao giết Dương Tiễn như đã giết Chu Đào, tuy nhiên lý trí nói cho hắn biết, bây giờ còn chưa đến lúc, cho dù giết được Dương Tiễn, hắn cũng rất khó chạy thoát, hắn còn phải chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Lý Diên Khánh kìm nén sát tâm đang nổi lên, lại tiếp tục trà trộn trong đám cung nỏ thủ đông đúc, chạy về phía nam.
Vào lúc canh ba, trên bờ đông bến nước Lương Sơn, hơn trăm chiếc thuyền nhỏ chở đầy quân sĩ Lương Sơn lên bờ. Giữa những bụi cỏ lau, từng đội, từng đội binh sĩ nhảy lên bờ, chạy về phía khu tập kết ở phía trước. Đây là dội binh sĩ ngàn người thứ ba, hai đội binh sĩ thứ nhất và thứ hai đã lên bờ trước đó.
Đây là đội quân ba ngàn người do Tống Giang đích thân suất lĩnh cùng với mười mấy viên đại tướng, tập kích Tây Thành sở, mục đích là một sơ lớn tù binh, đổi lấy thi thể của Triều Cái.
Nhưng các tướng lĩnh không hề hay biết, Tống Giang đã nhận được hồi âm do Dương Tiễn tự tay viết, trong đó Dương Tiễn đồng ý với thỉnh cầu cầu hòa của Tống Giang, cũng đồng ý để y giả vờ tiến công Tây Thành sở lúc rạng sáng. Tuy nhiên, Dương Tiễn cũng yêu cầu quân Lương Sơn không được tiến vào trong phạm vi cách Tây Thành sở năm mươi bước, nếu Tống Giang bội ước, Dương Tiễn sẽ tấn công quân Lương Sơn một cách quy mô.
Tống Giang cưỡi một con ngựa lông vàng đốm trắng, ánh mắt ngưng trọng chăm chú nhìn về phía Tây Thành sở. Nơi này cách Tây Thành sở chưa tới hai mươi dặm, chừng một canh giờ là có thể đánh tới nơi. Nhưng lúc này, Tống Giang lại có vẻ mang đầy tâm sự, y vừa mới nhận được tin báo của thám tử từ huyện Tu Thành truyền về, nói quan binh huyện Tu thành dốc toàn bộ lực lượng, huyện thành hiện đang trống rỗng, điều này khiến Tống Giang chợt nhìn thấy một thời cơ.
Lúc này, Ngô Dụng đi tới thấp giọng nói:
- Dương Tiễn không hề có chút thành ý nào, hiển nhiên là hắn muốn lợi dụng việc chúng ta giả vờ đánh Tây Thành sở để nhân cơ hội tiêu diệt quân Lương Sơn, vì sao Nhị ca không tương kế tựu kế?
Hồi lâu, Tống Giang mới đáp:
- Chỉ sợ khó tránh khỏi một trận đại chiến.
- Trước sinh nhật của hoàng đế, Dương Tiễn sẽ không có bất kỳ hành động nào, qua sinh nhật của hoàng đế, thì đã bắt đầu vào mùa đông, hắn cũng sẽ không xuất binh. Chẳng bao lâu sẽ sang đầu năm mới, có lẽ khi đó chúng ta đã khôi phục nguyên khí, cũng không e ngại Dương Tiễn tấn công lên núi. Nhị ca cũng vừa khéo có thể lợi dụng cơ hội này để nắm giữ toàn bộ đại quyền của Lương Sơn.
Câu nói sau cùng của Ngô Dụng đánh trúng tâm sự của Tống Giang, nhưng y vẫn hơi do dự, nếu làm như thế, thì y sẽ thật sự đắc tội với Dương Tiễn.
Ngô Dụng hiểu rất rõ tâm tư của Tống Giang, y lại tiếp tục khuyên nhủ:
- Thật ra thì không sợ đắc tội với Dương Tiễn, mà điều nên sợ là chúng ta không có thực lực.
Cuối cùng, Tống Giang đã bị Ngô Dụng thuyết phục, lập tức y bảo:
- Mời tất cả các tướng đến gặp ta!
Lúc canh tư, hai vạn quân Tống đã bày ra thiên la địa võng ở Tây Thành sở, chờ quân Lương Sơn đến chui đầu vào lưới.
Từ đầu đến cuối, Lý Diên Khánh vẫn giữ khoảng cách trong vòng hai trăm bước đối với Dương Tiễn. Mặc dù lúc đang hành quân, hắn có thể ngẫu nhiên tới gần xe ngựa của Dương Tiễn, nhưng một khi đã tới nơi bố trí, hai ngàn thân vệ lập tức vây quanh Dương Tiễn, bất kỳ người ngoài nào cũng rất khó tiến vào phạm vi một trăm bước.
Điều này khiến Lý Diên Khánh hơi thất vọng, nếu sớm biết thân vệ của Dương Tiễn phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, lúc hành quân, hắn nên hạ thủ cho rồi. Hiện giờ, hắn có phần lo lắng, e rằng mình đã đánh mất cơ hội.
Lúc này, Lý Diên Khánh chợt nghe thấy hai tên đại tướng đang thấp giọng nói:
- Tình huống chỉ sợ có chút không ổn, có thể quân Lương Sơn đang dẫn xà xuất động.
- Dương huynh, huynh nói thế là có ý gì?
- Chúng lừa gạt chúng ta đến Tây Thành sở, bỏ trống huyện Tu Thành và bến tàu, rất có thể quân Lương Sơn sẽ đánh úp Tu Thành!
Lý Diên Khánh thầm tán thành. Tống Giang đã có thể làm chủ trại Lương Sơn, tất nhiên y cũng có chỗ hơn người, biết rất rõ ràng quan binh bố trí ở Tây Thành sở, làm sao Tống Giang lại muốn tới đó chịu chết? Ngược lại, đánh úp Tu Thành là một thượng sách.
Đúng lúc này, đột nhiên có binh sĩ chỉ về phía bắc, hô to:
- Nhìn kìa!
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó hơn mấy mươi dặm về phía bắc, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, ánh lửa ngút trời. Các binh sĩ hô lên:
- Là phía bến tàu! Nhất định là kho hàng ở bến tàu bị bốc cháy rồi!
Dương Tiễn cũng nhìn thấy ngọn lửa ngút trời ở phía bắc, y chợt nhận ra mình bị Tống Giang lừa gạt. Giận tím mặt, Dương Tiễn ra lệnh:
- Đại quân lập tức trở về thành!
Phó tướng Vương Tiến cưỡi ngựa chạy như bay tới, cao giọng nói:
- Thái phó, có thể Tống Giang muốn dụ chúng ta tiến về phía bắc, còn hắn vẫn tập kích Tây Thành sở, ty chức đề nghị chia binh hai đường, một nửa quân đội vẫn ở lại Tấy Thành sở như cũ!
Dương Tiễn quả thật lo lắng cho phủ đệ của mình ở huyện Tu Thành, nơi đó ông ta cất giấu vô số của cải quý giá mà ông ta đã vơ vét trong bao năm qua, một khi huyện Tu Thành bị đối phương đánh hạ, phủ đệ của mình sẽ là nơi lãnh đủ hậu quả trước tiên.
Không chút do dự, Dương Tiễn nói:
- Ngươi có thể dẫn quân ở lại, ta về huyện Tu Thành!
Một vạn đại quân bắt đầu theo Dương Tiễn rút lui về phía bắc. Lý Diên Khánh thầm mừng rỡ, chỉ cần hành quân, hắn sẽ tìm được cơ hội mới.
Hắn theo sát phía sau đại đội thân vệ của Dương Tiễn, chạy nhanh về phía bắc, ánh mắt không rời khỏi Dương Tiễn. Sau khi chạy được khoảng năm sáu dặm, Lý Diên Khánh chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn bắt đầu quan sát địa hình hai bên. Bên trái quan đạo là những dải núi rừng rộng lớn, mà bên phải là ruộng lúa mênh mông bát ngát. Lúc này, lúa còn chưa thu hoạch, mới gần chín, từng đám lúa rộng lớn dập dờn như sóng lượn, nhìn không thấy bến bờ.
Hắn thầm nghĩ, nếu như mình muốn phục kích Dương Tiễn, tất nhiên mình sẽ không chọn ruộng lúa vốn có địa thế quá bằng phẳng, vì trong số thân vệ của Dương Tiễn có năm trăm kỵ binh, nơi có địa hình bằng phẳng rất thích hợp để kỵ binh phát huy lợi thế, mà nhất định sẽ mai phục bên phía có rừng núi.
Nghĩ tới điểm này, Lý Diên Khánh liền dần dần chạy lệch về phía ruộng lúa. Hành quân được chừng mười dặm, đội ngũ quân Tống dần dần kéo dài ra, binh lính ở phía sau theo không kịp hai ngàn thân vệ của Dương Tiễn, đội quân một vạn người kéo dài ra tới ba dặm.
Nhưng Dương Tiễn cũng không có ý định dừng lại chờ binh sĩ phía sau, y đang nôn nóng chạy về huyện Tu Thành, huyện Tu Thành có một ngàn quân coi giữ, có lẽ có thể thay y ngăn chặn được một hồi.
Đúng lúc này, từ khu rừng núi bên trái bỗng nhiên vang lên từng hồi mõ. Ngay sau đó, từng trận mưa tên dày đặc bắn rào rào về phía đọi thân vệ của Dương Tiễn. Đám thân vệ trở tay không kịp, dồn dập trúng tên ngã xuống đất, tiếng kêu la thảm thiết van lên liên tục, một viên đại tướng gấp gáp hô to:
- Kết thuẫn trận, bảo vệ thái phó!
Mấy trăm kỵ binh cấp tốc tập kết, giơ cao thuẫn lớn, tạo thành một bức thành bằng thuẫn, bức thành này không những có thể ngăn chặn mưa tên tập kích, mà còn có thể phòng ngự hiệu quả trước cuộc tấn công xung kích của quân địch.
Lúc này, Lâm Xung hét lớn:
- Giết Dương Tiễn báo thù cho đại ca!
Y suất lĩnh hai ngàn binh sĩ từ trong rừng rậm đánh ra, lao thẳng về phía thuẫn trận bảo vệ Dương Tiễn.
Do ở gần đội thân vệ của Dương Tiễn, Lý Diên Khánh cũng bị ảnh hưởng bởi trận mưa tên, chỉ có điều, hắn đã liệu định trước tình thế, đứng lại ở một chỗ xa nhất về bên phải. Khi tiếng mõ vang lên, mười mấy mũi tên lướt qua đỉnh đầu hắn, nhiều binh sĩ bên trái liên tiếp trúng tên ngã xuống đất.
Lúc này, Lý Diên Khánh liền xoay người lăn vào trong ruộng lúa, bò dậy chạy thật nhanh giữa ruộng lúa. Chạy được mấy chục bước, hắn quay người lại, quỳ một chân xuống, rút ra một mũi tên đặc biệt từ ống tên phía sau lưng. Điểm đặc biệt của mũi tên này, là ngay trên cán tên, có khắc dòng chữ “Lương Sơn Tống Giang”.
Lý Diên Khánh giương cung lắp tên, nhắm ngay xe ngựa cách đó hơn tám mươi bước. Lúc này, đám thân vệ của Dương Tiễn đang tập trung ở bên trái, ngăn chặn quân Lương Sơn đánh xung kích, nhưng phía sau lưng bọn họ, lại có một khoảng trống, Dương Tiễn nằm sấp trong xe ngựa, ló đầu ra quan sát tình hình qua khe hở của đám thân vệ.
Đúng lúc này, Lý Diên Khánh đã kéo cung tròn như vầng trăng đầy tháng, một mũi tên nhọn lập tức rời khỏi dây cung bắn ra. Mũi tên sắc bén có khả năng xuyên thủng giáp, nhanh như tia chớp bắn về phía cái gáy của Dương Tiễn. Đáng thương cho Dương Tiễn, y có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Tử thần lại đến từ sau lưng của mình.
- Phụp!
Sức mạnh của mũi tên này cực lớn, mũi tên phá giáp cắm vào gáy, đầu mũi tên ló ra giữa chân mày của Dương Tiễn, Dương Tiễn kêu thảm một tiếng, liền mất mạng.
Trong khoảnh khắc tên rời cung, Lý Diên Khánh biết chắc mũi tên này nhất định trúng mục tiêu, hắn liền nhào vào giữa những đám lúa đang trổ đòng đòng, nhanh chân chạy như điên. Giờ khắc này, hắn chợt nhớ tới lời của Hồ đại thúc năm đó: “Chạy trối chết ở thời điểm mấu chốt, có thể sống sót!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận