Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 345: Dụng tâm lương khổ.

Chương 345: Dụng tâm lương khổ.Chương 345: Dụng tâm lương khổ.
Khi chấn thiên lôi nổ, thành chủ thành Ngân Xuyên Lý Lương Phụ đang đứng ngay bên trên chếch chếch với chấn thiên lôi một chứt, sóng xung kích cực mạnh ép chết Lý Lương Phụ ngay tại chỗ, thi thể lập tức bị tường thành đổ sập vùi lấp.
Mất chủ tướng chỉ huy, cộng thêm cơn khủng hoảng do tường thành đổ sụp, hai vạn quân coi giữ nhao nhao bỏ thành mà chạy, sáu ngàn kỵ binh truy sát trong đêm đuổi theo đám lính Tây Hạ liều mạng đào vong giữa vùng hoang dã, đến hừng đông đã đuổi ra hơn hai trăm dặm, chém giết hơn tám ngàn quân địch, bắt năm ngàn bốn trăm tù binh, đại thắng huy hoàng lấy được thành Ngân Xuyên, cộng thêm hơn ba ngàn kẻ địch bị giết khi tranh đoạt đập nước, lần đàu tiên đạt tới con số chiến tích hơn vạn.
Lý Diên Khánh là nhóm thứ ba tiến vào trong thành Ngân Xuyên. Thành Ngân Xuyên lớn bằng một tòa huyện thành cỡ trung, đối diện cửa chính nam là một con đường lớn, chia huyện thành làm hai, nửa phía đông và nửa phía tây.
Lý Diên Khánh ngồi trên lưng ngựa tiến vào trong thành. Bọn họ thong thả đi dọc theo con đường trung tâm, hai bên là nhà cửa san sát, chỉ là không có nhà dân, toàn bộ đều là cơ quan quân đội. Kiến trúc bên trong thành cũng chỉ có mấy loại, nhiều nhất là doanh trại dùng dầu gỗ bùn đất dựng nên. Doanh trại thế này có chừng năm mươi gian, có thể miễn cưỡng chống chọi được lửa đốt, nhưng không ngăn được đá lớn tấn công, sau hai lần sẽ sụp đổ. Doanh trại quân đội chiếm nửa phía đông của huyện thành, đông đúc san sát, nhìn không thấy bờ, Lý Diên Khánh đoán chừng ít nhất có thể chứa được năm vạn người.
Mà nửa phía tây huyện thành là các công trình công năng khác. Quan trạch chủ soái cao lớn lộng lẫy, quân nha khí thế hùng vĩ, nhà kho cao to, còn có khu giải trí cho binh sĩ – tức khu doanh kỹ. Bên cạnh thành bắc còn có một vùng đất trống rộng lớn, là nơi binh sĩ nướng dê bò.
Khi Lý Diên Khánh cùng quân tình báo vào trong thành, gần như binh sĩ Tây Hạ đã chạy trốn hết sạch, kỵ binh cùng một vạn bộ binh đuổi theo đằng sau, khắp nơi trong thành đều là từng tốp từng tốp lính quân Tống đang tuần tra trong doanh trại. Bọn họ tiếp nhận từng khu, từng gian, không ngừng lôi binh sĩ Tây Hạ trốn bên trong ra, người phản kháng bị giết ngay tại chỗ, người đầu hàng sẽ được đưa tới nơi giam giữ tập trung.
Giữa con đường lớn chất đống một đống thứ binh sĩ tìm ra, to như một ngọn núi nhỏ, đều là đồ dùng cá nhân của binh sĩ Tây Hạ chạy trốn không kịp mang theo để lại. Khong ít binh sĩ Tây Hạ còn mang theo cả nữ nô, họ cũng bị quân Tống lục soát ra. Các nàng cúi đầu khóc lóc sụt sùi, bị binh sĩ mang ra ngoải thành. Có khoảng hơn hai ngàn nữ nô, đại bộ phận là người Hán, cũng không biết các nàng khóc là vì được tự do hay vì sợ hãi nữa.
Mấy trăm binh sĩ đeo đao trông giữ đống đồ tìm ra được, đại bộ phận là các loại khí cụ, cũng không ít túi tiền. Lý Diên Khánh chợt phát hiện trong đó có một quyển trục, nhìn giống như địa đồ, theo bản năng bèn cúi người nhặt lên, mở ra xem, quả nhiên là một bức địa đồ Tây Hạ hoàn chỉnh, còn chi tiết đầy đủ hơn cả địa đồ Tây Hạ của hắn, đánh dấu rõ ràng từng bộ lạc Tây Hạ, lại dùng chữ Hán chứ không phải chữ Tây Hạ, cực kỳ quý giá.
- Ở đây ai quản lý?
Lý Diên Khánh cao giọng hô lớn.
Một đô đầu nhanh chóng chạy tới, ôm quyền thưa:
- Lý Tham quân có chuyện gì vậy?
- Nơi này có một tấm bản đồ quân dụng, ngươi có phải liệt kê không?
- Bản đồ không cần liệt kê, Lý Tham quân cứ lấy, không sao hết.
- Đa tạ!
Lý Diên Khánh cuốn tấm bản đồ lại, cất vào túi, tiếp tục giục ngựa tiến lên.
Lúc này lại áp giải đến một nhóm nữ nhân nữa, khoảng hơn bốn năm trăm người, ai nấy đều nồng mùi son phấn rẻ tiền, hẳn là doanh kỹ theo quân. Trong số các nàng, có người Hán, cũng có người phiên, khác với các nữ nô là các nàng lại có vẻ cực kỳ kích động, dìu đỡ lẫn nhau, có rất nhiều người khóc lóc, nước mắt lem nhem.
- Lão Lý, đây đều là những nữ tử đáng thương!
Vương quý thở dài một tiếng:
- Các nàng bị bắt cóc, không biết phụ mẫu sinh ly tử biệt thế nào.
Lý Diên Khánh lặng lẽ gật đầu. Hiện tại hắn cảm thấy cực kỳ nặng nề. Được quân Tống cứu còn là may mắn, những nữ tử chết nơi tha hương kia mới là đáng thương. Hắn không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, chỉ roi ngựa vào một dãy nhà kho cách không xa:
- Chúng ta tới khu nhà kho kia nhìn xem.
Đám người thúc ngựa đi theo hướng hắn chỉ.
Dãy nhà kho này gồm hơn một trăm nhà kho san sát, đã được quân Tống tiếp quản, trước cửa mỗi nhà đều có một đội binh sĩ. Lý Diên Khánh đi tới trước một nhà kho có hình dáng khá là kỳ lạ, vừa vặn nhìn thấy chủ sự tham quân của Tham Quân Ti Trương Khúc.
- Trương Tham quân!
Lý Diên Khánh vẫy vẫy, tung người xuống ngựa.
Trương Khúc cũng nhìn thấy hắn, lập tức tươi cười chào đón:
- Lý Chủ ti, đã lâu không gặp!
Mặc dù hai người bọn họ đều giữ chức tham quân chủ sự, nhưng địa vị hoàn toàn khác biệt. Lý Diên Khánh đã là quan văn tòng bát phẩm, mà Trương Kúc vẫn là thân phận văn lại, ngay cả tòng cửu phẩm cũng chưa đến.
- Ta còn tưởng rằng đội hậu cần các ngươi không đến, không ngờ tốc độ của các ngươi nhanh như vậy!
- Là Tông Tướng quân nhanh nhẹn, chúng ta đi theo đội quân thứ hai vào thành. Quân hậu cần trực tiếp tiếp quản nhà kho.
Lý Diên Khánh nhìn nhà kho như cái lô cốt, cười hỏi:
- Đây là nhà kho gì vậy? Sao hình dáng kỳ lạ thế?
- Đây là hầm chứa đá dưới lòng đất, hẳn là để chứa các loại thịt. Đại soái củng với Tông Tướng quân cũng vừa mới đi vào, Chủ ti cũng mau mau đến xem sao.
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Vậy đi xem một chút.
Không phải hắn muốn đi xem hầm chứa đá chứa thịt, mà là có việc cần tìm Chủng Sư Đạo.
Hắn tung người xuống ngựa, tiện tay ném dây cương cho Vương Quý, dặn dò:
- Ngươi và các huynh đệ ở đây chờ ta một lát, ta đi nói với Đại soái mấy câu.
Lý Diên KHánh đi theo Trương Khúc vào trong hầm chứa đá. Lô cốt này không lớn, chủ yếu là để che chắn cho hầm chứa, tránh không khí trong ngoài đối lưu, ảnh hưởng tới hơi lạnh trong hầm.
- Thu hoạch ở các nhà kho khác trong thành thế nào?
- Thu hoạch rất lớn, chỉ riêng lương thực đã có ba mươi vạn thạch, dầu hỏa một vạn hai ngàn thùng, bạc trắng hai mươi vạn lượng. Đây là các vật phẩm mạt tướng đã ghi chép cẩn thận. Ngoài ra, đao kiếm trường mâu, cung nỏ mũi tên, áo giáp tấm thuẫn, còn có các loại trống trận cờ xí nữa, quả thực vô số kể. Quân Tây Hạ đã mang theo quân lương dự trữ một năm cho hai vạn người, có thể tưởng tượng nhiểu tới chừng nào.
- Lần này xem ra Tông Tướng quân đại phát đại tài rồi!
Lý Diên Khánh cười cười.
- Đương nhiên rồi. Khi chúng ta tới nhà kho lương thực, Tông Tướng quân cười đến không khép nổi miệng,
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong hầm chứa dưới mặt đất. Bên ngoài cùng chất đầy bao tải, chủ yếu dùng để chắn nóng, chỉ để lại một lối đi hẹp cho một người đi qua. Đi hết lối đi này, một luồng khí mát lạnh ập tới, Lý Diên Khánh nóng lạnh bất xâm, không cảm thấy gì, nhưng Trương Khúc thì lạnh cóng, toàn thân run lẩy bẩy, mặt mũi tím tái, một gã tân binh vội vàng khoác cho gã thêm tấm áo da dày.
- Dưới này không ở lâu được!
Trương Khúc lập cập nói.
- Ta không đến để kiểm kê, ta đến gặp Long Soái. Hay Trương Chủ sự cứ đi lên trước đi!
- Vậy được rồi. Ta đi lên trước!
Mặc áo da dê cũng vô dụng, Trương Khúc lạnh cóng, chịu không nổi, vội vàng chạy lên.
Lý Diên Khánh tiếp tục đi vào trong. Hai bên đường đắp đầy băng, khối nào khối nấy đều cực nặng, nhẹ thì mấy trăm cân, nặng thì hơn ngàn cân. Ở giữa các khối băng xếp chồng chịt dê thịt bò ngay ngắn, lạnh cứng như đá.
- Ồ, nơi này còn có cả rượu.
Lý Diên Khánh nghe được tiếng Chủng Sư Đạo, ở ngay phía trước, cách không xa, bèn rảo bước nhanh hơn. Qua một ngã rẽ thì thấy nhóm người Chủng Sư Đạo, mười mấy thân binh vây quanh y cùng lão tướng Tông Trạch.
Chủng Sư Đạo nhìn thấy Lý Diên KHánh, cười tủm tỉm:
- Lý Tham quân cũng bị rượu thịt hấp dẫn đến sao?
Lý Diên KHánh vội vàng khom người chào:
- Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ có việc cần tìm Đại soái.
- Đừng có nghiêm túc như thế! Nhìn túi rượu này xem, có muốn nếm thử không?
Chủng Sư Đạo nhặt một túi rượu bằng da dê lên, lắc lắc, bên trong vọng ra tiếng róc rách, rượu bên trong còn chưa đóng băng.
- Cái túi này ít nhất cũng ba mươi cân, mỗi người chúng ta uống mấy ngụm đi!
Lý Diên Khánh cảm giác mình nghe nhầm rồi. Lúc này còn muốn uống rượu. Hắn không nhịn được, thấp giọng nhắc:
- Đại soái, trong quân cấm uống rượu!
Tông Trạch bên cạnh cười:
- Mặc dù cấm uống rượu nhưng có một vài tình huống ngoại lệ đặc biệt. Một là Thiên tử khao, hai là quân đội đại thắng, thứ ba là Đại soái đặc biệt ban lệnh xóa lệnh cấm. Trong ba tình huống này có thể uống rượu. Hôm nay là tình huống thứ hai.
- Có thấy chưa? Tông tướng quân đến muộn hơn ngươi, lại hiểu rõ quy củ hơn ngươi. Trước hết phạt Lý Tham quân ba ngụm!
Chủng Sư Đạo đưa túi rượu cho hắn ra lệnh:
- Uống cho ta!
Lý Diên Khánh đành phải ngửa cổ uống liền ba ngụm lớn, mùi tanh của dê xộc vào mũi, thì ra là rượu sữa dê, nhưng sau đó chỉ còn một vị ngọt nhẹ đọng lại, nước rượu cay độc rót vào trong bụng khiến cho người ta rung lên.
- Rượu ngon! Uống sướng!
Lý Diên Khánh khen, đưa túi trả cho Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo cùng Tông Trạch cũng uống mấy ngụm, rồi đưa rượu cho thân binh. Chủng Sư Đạo cười nói:
- Tối hôm nay khao thưởng ba quân, để cho mọi người ăn thịt uống rượu cho thoải mái!
- Đại soái, thuộc hạ…
- Ta biết rồi, ngươi có việc cần bẩm báo. Nói đi!
- Ti chức muốn giấu hai công tượng chế tạo thuốc nổ.
Lý Diên Khánh nói ra tính toán của mình. Chủng Sư Đạo hiểu ý hắn, lần này y đã tận mắt nhìn thấy uy lực của thuốc nổ, thực sự là lợi khí công thành. Theo lý mà nói, giám sát quân khí nhất định sẽ chế tạo chấn thiên lôi số lượng lớn, nhưng trên thực tế, chỉ cần quân Tống có bất kỳ vũ khí mới nào, quân Liêu cũng sẽ có được rất nhanh chóng. Triều đình không có gian tế của nước Liêu mới lạ đó.
Chỉ có quốc lực của quân Liêu quá tệ, không thể dùng lượng lớn gang để chế tạo áo giáp như quân Tống, còn lại, chỉ cần có thể chế tạo, bọn họ sẽ đuổi kịp quân Tống cực nhanh. Một khi phối phương chế tạo chấn thiên lôi này được dâng lên triều đình, chẳng mấy chốc quân Liêu sẽ có được. Phích lịch pháo là một ví dụ diển hình, chỉ muộn hơn quân Tống nửa năm, quân Liêu đã kịp chế tạo ra một đống phích lịch pháo rồi. Quân Tây Hạ cũng sẽ có được từ chỗ quân Liêu, khiến cho quân Tông bị tổn thất nặng nề.
Nhưng phối phương hiện đang trong tay Lý Diên Khánh nắm giữ chứ không phải hai công tượng kia. Đây mới là điểm mấu chốt. Chủng Sư Đạo cũng không bác bỏ đề nghị của hắn, chỉ có điều hơi lo lắng, trầm ngâm một lát mới hỏi:
- Chỉ sợ Đồng Thái úy cũng muốn loại chấn thiên lôi này!
- Thuộc hạ sẽ để cho hai công tượng này phối chế năm trăm cân thuốc nổ, có thể làm ra hai mươi lăm cái chấn thiên lôi. Nếu Đồng Thái úy muốn có thể cho ông ta mấy cái. Sau đó, nói cho ông ta biết loại chấn thiên lôi này vẫn chưa ổn định, hai công tượng phát minh ra nó đã bất hạnh bị nổ chết rồi!
Mặc dù lý do này có hơi hoang đường, nhưng Chủng Sư Đạo vẫn gật đầu:
- Được rồi! Cứ theo phương án của ngươi, giấu bọn họ đi.
Tông Trạch bên cạnh nhắc nhở:
- Nhưng chuyện này không thể giấu Quan gia. Nếu không sẽ mắc tội khi quân, chúng ta đều không chịu nổi đâu.
Câu này đã nói trúng tâm khảm của Chủng Sư Đạo. Quả thực chuyện này không thể giấu Thiên tử, nếu như Thiên tử hỏi, nhất định y sẽ phải bẩm báo chi tiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận