Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 159: Mới gặp Sư Sư (1).

Chương 159: Mới gặp Sư Sư (1).Chương 159: Mới gặp Sư Sư (1).
Mà bờ bắc lại là khu thương nghiệp nổi tiếng. BIện Kinh có 4 trung tâm thương mại lớn thì ở đây có hai trung tâm là Ngự Nhai Đông, Ngự Nhai tây, Ngõa xá cũng có hơn sáu cái. Tân Kiều nằm trong khu vực Ngự Nhai Tây.
Con phố đối diện với Tân Kiều gọi là phố Tân Môn. Hai bên phố Tân Môn là khu dân cư đông đúc. Các chủ buôn đều ở gần khu Tân Kiều. Các cửa hàng có tới hơn hai trăm nhà, quán rượu, kỹ viện, sòng bạc, khách xá, ngân hàng, cầm đồ cái gì cũng có. Biển hiệu băng rôn treo đầy phố.
- Phía trước chính là nó.
Lý Đông Đông chỉ về phía trước cười nói.
Lý Diên Khánh cũng đã nhìn thấy một tấm biển gỗ, bên trên khắc chữ giống như kiến trúc một tòa cung khuyết, bên cạnh viết hai chữ “nguyệt cung”
Dưới biển hiệu là một cửa hàng lợp ngói, hai bên đều là phòng, cửa tiệm rộng chừng một trượng. So với cả con phố, nó thuộc tầm bậc trung. Mặt tiền cũng có vẻ hơi cũ nát, giống như nhiều năm chưa có sử chữa.
Kinh nghiệm sống hai kiếp mách bảo Lý Diên Khánh rằng những cửa tiệm buôn bán phát đạt thường sửa sang cửa tiệm đôi ba năm một lần. Phải sửa sang thì buôn bán mới càng tốt hơn được, hình thành một vòng tuần hoàn tốt. Mà những cửa hàng lụp xụp thường là biểu hiện của kinh doanh chẳng ra gì.
Cửa hàng son phấn ở kinh thành có ít nhất hai trăm tiệm. Mỗi tiệm đều có nhãn hiệu riêng của mình. Cửa hàng cũ nát như thế này làm sao có thể đứng vào top mười?
Lý Diên Khánh cảm thấy thủy phần (thực giả) ở nơi này quá lớn, cùng lắm cũng chỉ buôn bán kiếm cơm từ cư dân lân cận. Có điều địa hình lại khiến Lý Diên Khánh hài lòng. Tiếp sau là xem diện tích thế nào. Nếu thực sự là một mẫu đất thì quả thật có thể xem xét. Đương nhiên, cũng mới chỉ là cân nhắc, xem xét.
Theo như lời nói miêu tả của Lý Đông Đông, đôi vợ chồng già này đã ở kinh thành hai chục năm nay rồi, lại còn là thương nhân. Tất cả những người chỉ cần có chút đầu óc liệu có đưa ra cái giá năm sáu ngàn quan không? Thế khác gì cho không.
Lý Diên Khánh khẳng địnhkhông thể tốt đẹp như điều Lý Đông Đông nói. Xem kỹ rồi tính.
Hai người đi đến cửa tiệm. Lý Diên Khánh lập tức phát hiện một chi tiết nhỏ. Quan phụ có tấm biển mộc cách cửa hàng tầm sáu thước. Đó là ranh giới, phía trước là cửa hàng của quan phủ, muốn bày bán gì thì phải bày phía trong, không được vượt quá giới hạn. Điều này cũng có nghĩa là hoàn toàn có thể bày hàng trước cửa, diện tích thêm được năm sáu mét nữa, cái này thật tuyệt.
Hai người vào trong cửa hàng. Bên trong không có khách, chỉ có một thanh niên trẻ tuổi đang ngủ gà ngủ gật. Lý Đông Đông gõ gõ quầy hàng, gọi:
- Thất Lang, chưởng quỹ nhà ngươi đâu?
- A, là lý quan nhân, ta đi tìm chưởng quỹ.
Tên người làm mông như bị dính thêm sắt, mãi mới đứng được dậy, uể oải đi vào nhà tỏng.
Lý Diên Khánh lai nhìn cách bày biện trong quầy. Quầy hàng dựa vào bên trong tường, bên cạnh là một cánh cửa mở hướng vào nhà trong. Hắn nhìn kỹ lại thấy không có trần nhà nhìn rõ cả cột kèo, giăng đầy mạng nhện và bụi bặm. Lý Diên Khánh bất giác lắc lắc đầu.
Cửa hàng nhiều nhất chỉ tầm hai mươi mét vuông, giữa tróng, hai bên bày một cái giá gỗ. Giá gỗ để các loại bình sứ, phía trên dán nhãn, từ phấn lót, phấn nền, soi môi, bút kẻ mày, nước hoa, phấn thơm, móng giả, Tất cả đều không có thương hiệu mà chỉ là hàng bình dân.
Lý Diên Khánh rất có hứng thú với nước hoa. Hắn tiến lại hít hít, cảm thấy được có một mùi thơm nhàn nhạt.
Đây là nước Chu Loan. Dùng chu loan phối hương liệu tạo thành. Mùi không mạnh, cũng không duy trì được lâu.
Một ông cụ xuất hiện ngay trước cửa phòng, chậm rãi đi tới phia Lý Diên Khánh nói giọng thản nhiên:
- Hiện giờ nước hoa tốt nhất trên thị trường là nước hoa tường vi, nhập khẩu từ Đại Thực. Dù có đặt trong bình kính cũng vẫn ngửi thấy mùi thơm. Nếu rẩy lên quần áo phải thơm đến nửa tháng. Chỉ là đắt quá, một lọ bằng ngón tay cũng đã năm quan tiền. Tiệm chúng ta đã từng nhập hàng, nhưng khó bán.
Lý Đông Đông vội vàng giới thiệu:
- ldk, vị này là Vạn Ông, ông chủ và cũng là chưởng quỹ ở đây.
Lý Diên Khánh thấy người đàn ông ước chừng sáu mươi tuổi, người vừa phải, quần áo tương đối đơn giản, râu tóc bạc trắng nhưng tinh thần vô cùng kiên nghị. Đôi mắt sáng quắc thước.
Lý Diên Khánh thầm nghĩ, người tinh thông như vậy sao lại chịu thiệt thòi? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vội vàng chắp tay chào hỏi, nói:
- Tiểu tử Diên Khánh, xin chào lão trượng.
- Ngươi chính là, …. Lý giải nguyên hả.
Ông già như bừng tỉnh, ánh mắt nhiệt tình hơn hẳn. Lão cũng là người Tương Châu, vô cùng ngưỡng mộ giải nguyên của quê hương. Lão vội vàng chắp tay chào lại Lý Diên Khánh ròi thận trọng nói:
- Ta không ngờ ngươi lại trẻ như vậy. Lý giải nguyên chắc chỉ tầm mười lăm tuổi thôi nhỉ. Thực sự khiến người ta thán phục đó.
Lý Diên Khánh có vẻ bề ngoài khiến người ta tưởng mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng không ai ngờ hắn thực sự mới mười ba. Lý Diên Khánh cũng chưa từng phủ nhận, cười chiếu lệ rồi nói thác đi:
- Hôm nay ta cùng Đông Đông tới đây nói chuyện cửa hàng.
- Vậy xin vào bên trong ngồi.
Vạn lão ông mời hai người vào phòng trong. Trong phòng là phòng của chưởng quỹ, cũng chỉ tầm bảy tám mét vuông, không gian có hơi tối. Bên cạnh có một cái cửa xếp. Lý nhìn thăm dò, bên ngoài là một hành lang ngắn.
Vạn lão ông chỉ vào trong gian phòng nói với Lý Diên Khánh:
- gian bên trong là nơi ở của ta với bà nhà ta. Gian bên ngoài là nhà kho kiêm chỗ ở của người làm. Tiểu quan nhân có cần đi xem không.
Diện tích cửa hàng rất quan trọng với Lý Diên Khánh. Hiện tại hắn cảm thấy cửa hàng rất nhỏ, cùng lắm chỉ là nửa mẫu đất, chẳng trách bán có ba ngàn quan.
Lý Diên Khánh bất giác quay lại nhìn Lý Đông Đông. Lý Đông Đông cỏ vẻ hơi xấu hổ. Gã luôn cho rằng còn có nhà sau, hiện giờ mới phát hiện ra không có. Như vậy thì không đến một mẫu đất. Gã xua xua tay tỏ ý xin lỗi Lý Diên Khánh, cho rằng mình đã nhìn sai.
- nếu như không phiền thì để ta xem một chút đi.
- Hà hà, không phiền, đi theo ta.
Vạn ông đưa hai người đi qua hành lang, đẩy gian bên trong ra. Bên trong thật ra rất rộng, tầm ba chục mét vuông, hai bên nam bắc đều có cửa sổ. Ánh mặt trời ấm áp từ cửa số chiếu vào khiến căn phòng sáng sủa khác thường. Bên ngoài là một chiếc giường lớn, bên cạnh có một chiếc rương, bên trên đó để toàn đồ lặt vặt. Bên trong lại có vài chục cái bình, cả không gian tràn ngập mùi thơm. Lý Diên Khánh dột nhiên quay đầu hắt hơi mấy cái, không biết làm sao người làm có thể chịu đựng được.
- Sát vách là chỗ ở của ta với bà nhà ta. Phòng đó với bên đây hoàn toàn giống nhau, không cần xem chứ.
Vậy không xem nữa, ta đã có chủ ý.
Trong lòng Lý Diên Khánh đã tính rất kỹ. Cửa tiệm này cùng lắm là chỉ được nửa số diện tích như đã nói, có nghĩa là nửa mẫu.
- Xin mời.
Ba người lại quay trở về phòng chưởng quỹ, lần lượt ngồi vào vị trí của mình. Người làm pha cho bọn họ một bình trà. Vạn ông rót cho mỗi người một chén rồi cười nói:
- Tiểu quan nhân hình như hơi thất vọng?
- Thất vọng thì không. Ở đây tấc đất tấc vàng, bán ba ngàn quan lại tặng cả cửa hiệu, ta thấy tính cũng hợp lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận